Có lẽ tôi đã trải qua một đêm dài nhất trong đời. Sau quãng thời gian trẻ dại, cái đêm tôi ngơ ngác hiểu rằng mình đã thất tình.
Kết luận chính là thủ lĩnh đưa người ta vào viện.
Mặc dù đối phương không nguy hiểm tính mạng, nhưng hoàn toàn lại rơi vào trạng thái vô cùng thê thảm, nhất thời nửa khắc cũng không thể ra khỏi viện.
Điểm này tạm thời không thể xuất hiện, thủ lĩnh cũng giống như vậy.
Không biết là vì hộ gia đình xung quanh hay nhân viên quản lý tòa cao ốc báo cảnh sát, lúc tôi vội ngăn cản thủ lĩnh thì tiếng còi cảnh sát đã vang lên. May mắn bởi vì như vậy mới không khiến thủ lĩnh làm ra sai lầm lớn. Nhớ lại cảnh lúc ấy, thủ lĩnh giống như hung thần ác sát giết người đến mất lý trí, so với sơn tặc đang diễn trò, quả thực chỉ có hơn chứ không kém.
Dưới sự liên lạc của tôi, Úc Nghiễn biết chuyện này lập tức hoãn lại hành trình của Nghiên Tu, vội vàng trở về. Đợi đến khi chúng tôi hội hợp, sau khi cuộc điều tra của cảnh sát đều kết thúc thì trời đã khuya.
Tôi ngồi xổm bên ngoài đồn cảnh sát, chôn mặt ở giữa hai đầu gối.
Không lâu sau, Úc Nghiễn đi từ trong phòng ra đến bên cạnh tôi, xoa đầu tôi.
“Thật sự biết gây phiền phức cho người ta, ông xã nhà ta.”
“Không đúng, đều là lỗi của em.”
“Em không sao là được rồi.”
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Thủ lĩnh… sẽ như thế nào?”
“Không biết, tóm lại tối nay không thể về nhà.” Úc Nghiễn móc điếu thuốc từ trong túi ra để lên miệng.
“Ở lại trường xem kỹ.”
Ngọn lửa nhỏ sáng lên trong đêm tối, Úc Nghiễn nhóm điếu thuốc, hít thật sâu một hơi.
Tôi vừa hơi kinh ngạc lại không kinh ngạc lắm: “Chị cũng hút thuốc à?”
“Lâu rồi không có hút.”
Cũng đúng, khoảng thời gian ở chung này, tôi chưa từng thấy nàng hút thuốc.
“Em à, chỉ có lúc anh ta không thể hút, mới có thể hút thay anh ta mà thôi.” Tôi không khỏi cười. Mặc dù suy yếu bất lực, nhưng tôi vẫn cười.
“Ha ha… Cái gì vậy…”
“Hết cách, chuyện em có thể giúp anh ta không nhiều.”
Sau khi hút vào rồi thổi ra mấy lần, Úc Nghiễn ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Chị không biết chi tiết sự việc, chị chỉ biết trước kia người nhà của anh ta đã từng gặp chuyện tương tự… Bị theo dõi, còn quấy rối ác ý. Bởi vì những chuyện đó mà khiến trong nhà anh ta xảy ra không ít vấn đề.”
“Sở dĩ anh ta đề nghị những chuyện đó cho em…”
Là lấy kinh nghiệm thân là người từng trải để nói sao?
“Bởi vì đã từng trải qua chuyện giống như vậy, anh ta mới càng không thể tha thứ cho những người đó.”
Ánh lửa màu cam có hơi chập chờn trong màn đêm, để lại một chút tàn ảnh.
Vì sao người này có thể làm đến mức này?
Tôi càng ngày càng không hiểu.
“Trước đó chị hỏi vì sao anh ta kết hôn với em, em biết anh ta trả lời chị sao không? Nói là nhất thời hứng thú.”
“Nhất thời hứng thú…”
“Chị cảm thấy có thể sao? Nhất thời hứng thú thì kết hôn…”
“Dựa theo lời anh ta, nhất thời húng thú có lẽ là lời thật lòng.”
“Vậy sao?”
“Dù sao người gỗ kia trung thực đến không tưởng nổi.”
“Thế nhưng… vì sao?”
“Vì sao… Anh ta chính là như vậy, chị cũng hết cách.” Úc Nghiễn cười khổ.
“Anh ta rõ ràng có thể nói láo, cũng có thể tìm đại một lý do để tách ra. Dù sao chị cũng sẽ không cố ý vạch trần anh ta. Nhưng anh ta lựa chọn thành thật bày tỏ những suy nghĩ và cảm xúc chân thật nhất của mình trong quán bar đó. Chị tin tưởng khoảnh khắc đêm đó, anh ta thật sự nhất thời hứng thú mới gật đầu đồng ý.”
Tôi không trả lời.
Tôi thậm chí cảm thấy không hiểu.
“Em rất không hiểu đáp án nhất thời hứng thú này, nói ra chắc hẳn không có mấy người sẽ chấp nhận. Nhưng đúng là vậy, anh ta không sợ bị chị chất vấn, không sợ mất đi lòng tin của chị mà vẫn nói ra lời thật lòng… Anh ta chính là người như vậy, rất ngốc phải không?”
“Đúng vậy…”
“Quan trọng hơn chính là chuyện anh ta tùy tiện quyết định, anh ta vẫn giữ lời hứa. Không hề hối hận bất cứ điều gì, cứ kéo dài ba năm như vậy…”
Úc Nghiễn quay đầu, nhìn về phía cổng đồn cảnh sát, nhìn người ở bên trong.
“Em không cảm thấy như vậy ngược lại càng ghê gớm sao?”
Tôi nhắm mắt lại, để cho sự im lặng tiếp tục diễn ra.
“Còn thuốc lá không?”
“Có, nguyên một bao.”
“Cho em một điếu, em cũng phải hút giúp thủ lĩnh.”
Úc Nghiễn không cười thành tiếng, nhưng gương mặt khuất bóng trông hết sức vui mừng.
Nàng đưa điếu thuốc cho tôi, bật hộp quẹt.
Trong ngọn lửa màu cam, tôi bị sương mù có hơi lạ lẫm làm cho bị sặc, chảy nước mắt.
Tôi không ngờ có một ngày tôi cũng sẽ ngồi ở đây. Cách phòng họp một tấm kính, bên kia tấm kính, thủ lĩnh to con vạm vỡ vẫn không biểu lộ cảm xúc.
Tôi cúi đầu, không nói một câu, ngược lại là thủ lĩnh mở miệng trước.
“Phía cô không sao chứ?”
“Ừ, về sau đều rất yên ổn. Hơn nữa công ty quyết định đuổi việc người đó rồi.”
Bởi vì bùng nổ sự kiện này, sau khi công ty tra rõ mới phát hiện trên người Bạch Cốt Trảo từng có tiền án. Nói cách khác hành vi quấy rối đe dọa này không phải lần đầu tiên.
Sa thải dựa trên sự xuyên tạc và hành vi sai trái – đại khái là văn bản dùng lời lẽ như vậy.
“Vậy là tốt rồi.”
“Không ngờ anh sẽ nóng nảy như vậy. Chuyện này có liên quan đến chuyện trước đây của anh à?”
“Là cùng một người.”
“Ai?”
“Chắc hẳn anh ta không nhận ra tôi, khoảng thời gian này tôi thay đổi không ít.”
Đây là sự trùng hợp gì?
Người đã từng quấy rối gia đình thủ lĩnh và người cùng tôi gặp gỡ thế mà là cùng một người.
“Trước đó lúc đi tới công ty cô đón cô, tôi có chú ý tới người đó. Tôi có đưa ảnh chụp cho quản lý nhân viên, xin anh ta chú ý nhiều tí.”
“A… Ai? Cho nên…”
Thủ lĩnh hiếm khi có cái nhìn khác: “Úc Nghiễn cũng không thật sự bảo tôi đi đón cô, là tôi tự tiện chủ trương.”
Nói cách khác, thủ lĩnh đã sớm dự đoán được nhiều như vậy rồi.
Sở dĩ anh ta chạy tới đón tôi, cũng muốn quan sát xem có nhân vật khả nghi không.
“Chỉ đề phòng nên đi tìm hiểu một chút, không ngờ tới là cùng một người.”
Thủ lĩnh hiếm khi thở dài, hôm nay rốt cuộc có mấy cái “hiếm khi”?
“Có điều thứ sáu hôm kia thật sự không đi được. Là nhân viên quản lý kịp thời nói cho tôi, tôi mới vội trở về. Xin lỗi.”
“Không đúng… Anh làm gì xin lỗi? Người sai cũng không phải anh. Nếu thật sự muốn xin lỗi cũng là tôi. Hơn nữa, nếu nói thật, thủ lĩnh anh cũng không làm chuyện bậy bạ. Anh chỉ vì giúp tôi… Đúng rồi, cái đó xem như phòng vệ chính đáng còn gì…”
Tôi bỗng nói năng có hơi lộn xộn.
Đối với chuyện này, thủ lĩnh chỉ lẳng lặng lắc đầu.
“Sở dĩ tôi ra tay cũng vì có phần để trả thù. Nếu không đơn giản muốn chế ngự anh ta, với tôi mà nói cũng không khó khăn như vậy. Hơn nữa, trước đó chắc hẳn tôi cũng đã nói rồi…”
Tôi không ngờ tôi sẽ lại nghe được câu này trong trường hợp này vào lúc này.
“Chuyện không thể làm chính là không thể làm. Cho dù là ai cũng giống nhau.”
Tôi không khỏi nhớ tới lời nhận xét của Úc Nghiễn.
Người này… đúng là kẻ ngốc.