Chuyện xảy ra quá đột ngột, hiện giờ tôi đang đứng ngay trước cổng một trung tâm hội nghị tiệc cưới.
Vừa xuống máy bay là đến trạm tàu điện cao tốc, đến thành phố phía Nam rồi thì lên taxi, đi con đường ngắn nhất đến trung tâm hội nghị tiệc cưới danh tiếng lâu đời ở đất này.
Hành trình đi quá vội, tôi thậm chí còn quên mất sự jet lag vẫn chưa ổn định lại của bản thân.
Nhìn về phía bảng thông báo ở cửa, sau khi trông thấy cái tên quen thuộc, tôi bắt đầu đi về phía lầu hai, không gõ cửa mà đi thẳng vào phòng nghỉ của cô dâu luôn.
“À… này, xin lỗi, ở đây không phận sự miễn…”
Tôi không quan tâm việc bị nhân viên ngăn lại mà đi thẳng đến trước mặt của nhân vật chính hôm nay – cô dâu.
Mạng sa che mặt màu trắng, váy trắng, tay áo dài màu trắng. Người mặc bộ váy này chắc chắn là cô dâu, là tiêu điểm khiến mọi người chú ý nhất ở đây.
Đồng thời, ngươi này cũng là Phương Ỷ Tuyên mà tôi hiểu rất rõ.
“Sao sắp kết hôn mà không nói gì với mình?”
“Mình có nói cho cậu biết mà?” Vẻ mặt cô ấy không hề chấn động, khá bình thản.
Tôi tức giận đến mức muốn nắm cổ áo cô ấy… cơ mà cái bộ váy cưới này thiết kế không có cổ.
Tức hơn là, khi cô ấy liên lạc với tôi còn dính luôn vào thời gian bay với lúc đang jet lag.
Trợ lý của cô dâu bên cạnh hơi khiếp đảm, nhưng vẫn tiến lên chắn trước mặt trước mặt Phương Ỷ Tuyên: “Cô, cô này! Xin cô tỉnh táo lại. Nếu không, tôi… tôi sẽ mời cô…”
“Mời gì?”
“Ấy…!”
Tôi hung tợn trừng trợ lý của cô dâu một cái, cô nàng đã sợ đến mức rúm người.
“Không sao, đây là bạn của tôi. Cô ấy trông dữ thế chứ không có ác ý gì đâu.”
“Cậu nói ai…”
Tôi định mắng to nhưng thấy vẻ mặt sợ hãi của trợ lý cô dâu và vẻ mặt Phương Ỷ Tuyên như có thâm ý, tôi lập tức dừng lại.
“Được rồi, không sao.”
Phương Ỷ Tuyên thỏa mãn gật đầu, rồi nói với trợ lý cô dâu: “Hai chúng tôi muốn nói chuyện riêng, cô ra ngoài chút được không?”
“Sao? Nhưng mà…”
“Yên tâm đi, dù có chuyện gì xảy ra vẫn còn có chồng tôi đây mà.”
“Vâng, vâng ạ…”
Mặc dù hơi do dự nhưng trợ lý cô dâu vẫn rời phòng nghỉ.
“Mình còn tưởng rằng cậu sẽ điên tiết tiếp chứ.” Phương Ỷ Tuyên cười khẽ.
“Mình đâu có đần dữ vậy.” Tôi hừ lạnh.
Ban nãy nếu tôi không dừng lại ngay thì trợ lý cô dâu sẽ sợ hơn, rồi cô ta sẽ không thể yên tâm rời đi, thế là tôi cũng mất cơ hội nói chuyện riêng với Phương Ỷ Tuyên.
Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ấy.
“Sao kết hôn mà không nói mình biết?”
Tôi hỏi lại lần nữa.
Tôi quen Phương Ỷ Tuyên đã vài chục năm, dù gần đây tôi ở nước ngoài thì chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Mà trong quá trình liên lạc, tôi hoàn toàn chưa từng nghe đến chuyện này. Người kết hôn với cậu ấy là người thế nào, quen biết Phương Ỷ Tuyên ra sao, tôi hoàn toàn chẳng biết.
“Từ khi mình và anh ấy quen nhau, mình vẫn luôn suy nghĩ.”
“Nghĩ gì?”
“Nghĩ xem phải làm sao để cậu làm quen với anh ấy.”
Tôi nhíu mày: “Gì mà quen với chả biết? Cứ giới thiệu bình thường là được rồi. Dù chúng ta có ở xa nhau nhưng cứ bảo một tiếng là cậu có bạn trai là được, có khó gì đâu.”
“Cậu bớt đi. Nếu nói trước thì kiểu gì cậu cũng sẽ truy hỏi: Anh ta là ai? Quen biết thế nào? Lải nhải suốt.”
Ừm… tôi cũng không thể phủ nhận được.
“Hỏi… hỏi vài câu là bình thường mà? Chúng ta quen biết nhau lâu thế rồi.”
“Để cậu hỏi cả buổi thì thà mình giới thiệu luôn cho cậu nghe còn hơn, hiệu suất hẳn ra.”
“Hiệu suất cơ đấy.”
“Mà nữa, khi bọn mình quyết định kết hôn, cậu còn đang bận.”
Tôi sững sờ.
“Thi vấn đáp xong rồi chứ? Chúc mừng.”
“Ờ, cảm ơn… ây, đợi đã! Nếu buổi thi vấn đáp của mình kéo dài hơn thời hạn thì sao? Chẳng lẽ cậu định kết hôn xong mới nói với mình hả?” Lúc này tôi mới nhận ra được điểm mấu chốt.
Phương Ỷ Tuyên nở nụ cười: “Thì đành tiếc thế thôi.”
“Cậu đúng thật là… aiz. Được rồi.” Tôi chỉ đành thở dài.
“Không giận à? Không ngờ ‘tiên nữ bùng cháy’ xưa kia giờ lại trở nên khôn khéo hơn nhiều rồi.”
“Đừng nhắc lại chuyện đó nữa…”
Tôi chống cằm, tỏ vẻ bó tay.
“Vậy cậu định giới thiệu chồng cậu cho mình kiểu gì?”
“Mình mặc thế này thì không tiện ra ngoài tiếp khách, nên mình bảo chồng gọi đám bạn thân của anh ấy đến đây chơi một lát trước khi bắt đầu, để mình có thể tâm sự với họ.”
Phương Ỷ Tuyên chỉ cho tôi xem, đúng là trong phòng nghỉ có để vài cái ghế dựa và bàn trà.
“Trước khi làm quen anh ấy, mình nghĩ cậu có thể quan sát trước xem chồng mình là người thế nào.”
Khá là khó lường, nhưng đây đúng chuẩn là kiểu của cô ấy.
“Mình ngồi bên cạnh nghe là được đúng không?”
“Đương nhiên là không chỉ thế rồi. Mình còn có chuyện nhờ tiên nữ nhà ta nữa.”
Cô ấy còn chưa kịp chắp tay xin thì tôi đã đứng dậy: “Được rồi, được rồi, mình pha trà cho cậu là được chứ gì.”
Két!
Tiếng cửa mở vang lên, cửa phòng được đẩy ra, một đám người nối đuôi nhau vào. Tôi đứng chắn trước Phương Ỷ Tuyên theo bản năng.
Tôi cảnh giác như thế cũng là đương nhiên. Người đi vào không xăm đầy mình thì cũng có dáng vẻ dữ tợn, cả đám đều có vẻ chẳng thiện lương gì. Tôi lờ mờ nghe thấy Phương Ỷ Tuyên nói “chẳng khác gì ban nãy”, nhưng tôi quyết định không quay đầu lại.
“Các anh là ai? Trước khi vào không biết gõ cửa sao?”
“Cậu đâu có tư cách nói vậy.” Phương Ỷ Tuyên lại phỉ nhổ.
… Ừm cũng đúng.
“Cô là ai? Sao lại ở trong phòng nghỉ của chị dâu đấy?”
Người đáp lời tôi là một thanh niên nhuộm tóc vàng, đeo kính râm. Trông ra thì cậu ta có vẻ là thủ lĩnh. Thanh niên tóc vàng mặc áo sơ mi hoa và quần đi biển, trông chẳng hợp với hội trường tiệc cưới tí nào. Không chỉ thanh niên tóc vàng mà những người còn lại, đừng nói là “trang trọng”, đến cả việc “đàng hoàng” họ cũng chẳng đáp ứng nổi nữa.
Chồng của Phương Ỷ Tuyên quen biết loại người này à? Tôi nhíu mày.
“Được rồi, các cậu đừng có mà giương cung bạt kiếm thế.”
Thấy đám người như vậy mà Phương Ỷ Tuyên vẫn bình thản đứng ra hòa giải.
Vừa nghe thấy Phương Ỷ Tuyên lên tiếng, thanh niên tóc vàng lập tức trở nên cung kính. Cậu ta tháo kính râm xuống, ưỡn thẳng người lên: “À, chào chị dâu, mừng đám cưới ạ.”
“Cảm ơn cậu nhé Tiểu K. Ngồi đi, uống chén trà.”
“Cảm ơn chị dâu… Này! Tao dạy chúng mày sao hả? Không biết chào chị dâu nữa!”