Sau khi thanh niên tóc vàng tên Tiểu K khiển trách, đám lưu manh phía sau anh ta lập tức trở nên nghiêm trang như quân đội, xếp hàng chỉnh tề răm rắp hô to:
“Chào chị dâu!”
Giọng họ to đến mức người ta phải bịt tai, nhưng Phương Ỷ Tuyên lại có vẻ rất vui, còn vẫy tay với họ: “Chào các cậu.”
“Chị dâu, cô này là…?”
“Tiên nữ.”
“Đừng có gọi mình kiểu đó…” Tôi liếc sang.
“Đùa thôi. Cô Trương này là bạn học của chị, hôm nay vừa từ nước ngoài về gấp để tham gia hôn lễ.”
“Thì ra là bạn học của chị dâu à? Xin lỗi chị vì chuyện ban nãy.”
Thấy đối phương xin lỗi thẳng thắn như thế thì tôi cũng không biết phải làm sao: “À không, không sao đâu.”
“Giúp mình rót cốc trà cho Tiểu K được không?”
Khi được Phương Ỷ Tuyên nhắc nhở, tôi mới nhớ ra nhiệm vụ của mình. Khi tôi đi chuẩn bị trà, Tiểu K cũng đã ngồi xuống bàn.
“Chúc mừng chị dâu nhé… không, phải là chúc mừng đại ca mới đúng, mừng anh ấy được gặp người tốt như chị dâu.”
“Cảm ơn. Nếu anh ấy biết nói chuyện bằng một nửa cậu thôi là tốt lắm rồi.”
“Không không, đại ca ấy à, ặc, hơi không biết nói chuyện mà thôi. Nhưng mà nói đi nói lại thì, nếu lẻo mép quá thì cũng không phải đại ca nhỉ.”
Phương Ỷ Tuyên nở nụ cười: “Cũng đúng, chị hiểu ý cậu rồi.”
“Không biết nói miệng nhưng mà đại ca là người thuộc trường phái hành động… À, xin lỗi chị, hình như chủ đề đi hơi xa rồi. Chị dâu gọi tụi em đến giờ này là có việc gì cần sao?”
“Không cần căng thẳng đến thế đâu, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm. Chỉ là chị muốn nhân ngày này để nói tiếng cảm ơn với cậu và các anh em bạn bè thôi.”
Phương Ỷ Tuyên đi găng màu trắng, đan tay vào nhau, ngồi thẳng dậy rồi cúi người thật sâu trước mặt đám người.
“Cảm ơn mọi người đã chăm lo cho chồng chị suốt thời gian qua.”
Tiểu K hoảng loạn: “Chị dâu đừng nói thế, người được đại ca chăm lo là chúng em mới đúng, trước giờ vẫn vậy…”
Phương Ỷ Tuyên ngẩng đầu: “Dù thế nào thì nếu không gặp nhóm các cậu thì cũng không có anh ấy của hiện giờ, cũng không có hôn lễ ngày hôm nay.”
“Không không không, chúng em mới phải cảm ơn đại ca và chị dâu trước giờ vẫn giúp đỡ chúng em nhiều đến thế. Mấy thằng nhóc kia cũng may có đại ca mà được như ngày hôm nay.”
“Các cậu đều đến hết sao? Đúng là chiến một trận lớn.”
“Một ngày trọng đại của đại ca thì đương nhiên là chúng em phải đến cổ vũ rồi. Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm nhưng để em đại diện kính chị dâu trước một ché.”
Tiểu K cầm lấy ly trà trước mặt lên, uống cạn.
“Vậy bọn em cũng không tiện quấy rầy lâu nữa. Chị dâu và… cô Trương đúng không? Hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Sau khi gật đầu ra hiệu, đám Tiểu K rời khỏi phòng nghỉ.
Ban đầu tôi còn tưởng họ là lưu manh đơn thuần, nhưng giờ xem ra thì Tiểu K kia còn bình thường hơn tôi tưởng nhiều, đám anh em của cậu ta cũng lành tính đến bất ngờ. Chắc là vì đứng trước mặt chị dâu nên họ không dám lỗ mãng.
Sau khi cửa được khép lại không lâu, Phương Ỷ Tuyên nhìn sang tôi như có ý hỏi.
“Gì đó?”
“Hỏi ý kiến của cậu đó.”
“Ý kiến gì chứ…”
Mới nói được nửa câu, tôi đã để ý thấy Phương Ỷ Tuyên như muốn cười. Cái biểu cảm kia như đang nói: “Chỉ có vậy thôi sao?”
Tôi gãi đầu: “Được rồi, để mình hỏi thẳng, chồng cậu là giang hồ đầu đường xó chợ à?”
“Ha ha ha ha! Mình biết ngay là cậu sẽ hỏi thế mà.”
“Thấy cái cảnh tượng rầm rộ ban nãy thì ai mà chẳng nghĩ vậy.”
“Nếu đúng thì cậu sẽ làm gì?”
“Mình sẽ đưa cậu khỏi đây ngay.”
“Wow, tuyên bố cướp dâu cơ đấy.” Phương Ỷ Tuyên tỏ vẻ kinh ngạc rất ố dề.
“Đừng có giỡn nữa, mình nghiêm túc đó.”
“Làm sao đây, mình hơi động lòng rồi đó. Có khi định để cậu đưa đi thật…”
“Này!”
“Đùa thôi. Anh ấy không phải giang hồ, vì vài lý do nên mới quen nhóm Tiểu K.”
“Sao? Quen ở đâu?”
“Trong trại.”
“… Hả?”
“Tôi sững ra.”
Vậy mà cậu còn bảo anh ta không phải giang hồ à?
“Này, đợi chút, cậu…”
Cốc cốc.
Tôi định hỏi dồn thì bị tiếng gõ cửa ngắt ngang. Đồng thời, Phương Ỷ Tuyên cũng gọi vời ra ngoài cửa: “Mời vào.”
Một thanh niên mặc vest, ăn mặc nghiêm chỉnh đẩy cửa ra. Thanh niên không đi vào ngay mà lùi một chút, để một ông cụ lưng hơi còng vào trước rồi mới đi theo sau, đóng cửa lại.
Ông cụ có thân hình gầy gò nhỏ thó, trông là thấy đã lớn tuổi. Dù vậy, cụ ông đến cái tuổi này rồi mà vẫn đi đứng không cần chống gậy thì có thể thấy ông ấy rất khỏe mạnh.
Cảm giác hình như mình đã gặp ông ấy ở đâu rồi…
Tôi tạm gạt bỏ suy nghĩ, dọn hết bàn trà đám người kia vừa uống rồi chuẩn bị thêm một phần nữa để tránh lại bị gọi là tiên nữ.
Khi tôi bưng trà nước lên, ông cụ đã ngồi xuống, còn thanh niên thì đứng nghiêm chỉnh phía sau, bên trái ôm cụ.
“Anh này, anh không ngồi sao?”
Phương Ỷ Tuyên hỏi anh ta nhưng thanh niên chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Được thôi. Vậy xin hỏi, hai vị đây là?”
“Thì ra cậu không biết họ à?” Cuối cùng tôi cũng không nén nổi phỉ nhổ.
Thanh niên lấy danh thiếp từ ngực áo ra, đưa cho Phương Ỷ Tuyên: “Xin lỗi, chúng tôi đột ngột ghé thăm rồi.”
“Ồ, thì ra là…” Vẻ mặt Phương Ỷ Tuyên thoắt lóe lên nụ cười khổ.
“Vì lịch trình lần này không chính thức, nhiều người nhắm đến thầy của chúng tôi nên xin hai vị phải giữ bí mật.”
Thanh niên khom lưng chào một cái rồi lùi về phía sau ông cụ.
Thầy… chắc là ông cụ kia nhỉ.
“Chào mừng ông ghé thăm, ông Vu. Mời ông uống trà.”
“Không cần khách sáo.”
Vẻ mặt ông cụ và giọng điệu đều khá bình tĩnh, nhưng hai chữ nói ra lại có sự uy nghiêm và áp lực không tưởng tượng nổi.
“Tôi chỉ đến xem xem lần này thằng nhóc kia lại lừa ai thôi.”
Phương Ỷ Tuyên nở nụ cười vừa phải, không thất lễ mà hỏi lại: “Cho hỏi, những lời này có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
“Ông vừa nói là ‘lại’ đúng không? Tức là trước kia anh ấy cũng đã làm những chuyện tương tự sao?”
“Biết rồi mà còn hỏi… à không, người bị lừa thì làm sao biết được. Thế cũng khó trách.”
Phía sau bang phái là dối lừa sao?
Phương Ỷ Tuyên rốt cuộc định kết hôn với loại người nào vậy?
Khi tôi nghe đến khó hiểu, ông cụ đột nhiên nở nụ cười.
“Xem ra cô bé châm trà không biết chuyện rồi.”
“Tôi không hề…”