“Thằng nhóc kia đã từng kết hôn giả với con gái nhà khác vì tài sản. Sau đó chuyện lộ ra, nó hết cớ nên đành ly hôn. Cho nên tôi mới tò mò, sao lại còn có người bị lừa nữa chứ.”
Có vẻ thấy sự kinh ngạc của tôi nên ông cụ khá đắc chí mà gật đầu.
“Đây là lời khuyên của người từng trải đấy. Cô nhớ để ý thằng nhóc kia. Không thì giờ hủy bỏ đám cưới còn kịp.”
Ông cụ chỉ nói đến đó rồi không nói thêm gì nữa.
Tôi nhìn sang Phương Ỷ Tuyên. Nhưng mà, ở chỗ tôi đứng thì không thấy rõ vẻ mặt bạn mình.
Khoan hãy bàn xem ông cụ nói thật hay giả, nếu chồng mình bị một người lạ nói xấu như thế trong đám cưới, dù bình thường có lễ phép thế nào cũng không vui thôi.
Không trầm mặc quá lâu, Phương Ỷ Tuyên nói tiếp.
“Cảm ơn lời khuyên của ông, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Giọng điệu cô ấy không hề có sự thay đổi gì.
Vẫn bình tĩnh như vậy.
Tôi không muốn hình dung như vậy, nhưng suốt một thời gian dài, ưu nhã luôn là tính từ để hình dung cô ấy.
Tôi tin rằng sự ưu nhã này sẽ chẳng gì có thể phá hỏng.
“Nhưng ông Vu này, thân là vợ anh ấy, có vài chuyện tôi phải nói với ông.”
Ông cụ nhướng mày: “Sao?”
“Thứ nhất, trước giờ tôi chưa từng cảm thấy mình bị lừa. Thứ hai, tôi không có thứ gì đáng giá để người ta phải ngấp nghé. Thứ ba…”
Phương Ỷ Tuyên nở nụ cười, lời nói cũng có vẻ quyết liệt, bảo:
“Anh ấy là người rất vụng về, những chuyện như nói dối hay lừa gạt là quá khó với anh ấy.”
Căn phòng trở nên im lặng.
Một lát sau, ông cụ chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài. Thanh niên đứng một bên lập tức ra mở cửa cho ông ta.
“Không uống chút trà sao?”
Nghe tiếng Phương Ỷ Tuyên, ông cụ dừng bước. Ông ta cứ đứng đó, không quay đầu mà nói: “Chúng ta cứ chờ xem thế nào.”
“Vậy thì sau này tôi sẽ báo với ông tình hình của chúng tôi. Dùng phương thức liên lạc trên danh thiếp được chứ?”
Ông cụ không trả lời mà đi thẳng ra ngoài. Thanh niên… thư ký kia thì nhẹ nhàng đóng cửa lại từ bên ngoài.
Tôi nhìn ly trà chưa được động vào trên bàn, định lên tiếng.
Có lẽ vì đang ở trước mặt người ngoài nên Phương Ỷ Tuyên mới gồng mình để bản thân không lộ vẻ yếu đuối. Nhưng giờ người ngoài đi rồi thì chắc cô ấy có thể thả lỏng.
Bị khiêu khích như thế thì chắc phải cố hết sức mà nén cơn giận rồi nhỉ.
“Cậu có thể nhân lúc này để phát tiết cảm xúc…”
“Đúng là một thư ký tài giỏi.”
… Hả?
“Đợi chút, cậu vừa nói gì?”
“Cái anh thư ký của ông cụ kia có vẻ rất tài giỏi đấy.”
“Vấn đề không nằm ở đó!”
Rốt cuộc tôi còn phải chửi thề mấy lần nữa đây? Đừng để người còn chưa hết jet lag phải phụ trách chuyện mệt như thế được không…
Phương Ỷ Tuyên chớp đôi mắt sáng ngời: “Sao đó?”
“Người khác nói năng quá đáng như thế mà cậu không có cảm giác gì à?”
“Mình phải có cảm giác gì sao?”
“Người bình thường sẽ giận mà, đúng chứ? Hay là cãi lại mấy câu cũng được.” Lời đáp trả của Phương Ỷ Tuyên quá mức hiền lành.
“Cũng không có gì đáng giận mà, dù sao những gì ông ta nói đa số cũng là thật.”
“Sao? Chuyện kết hôn giả là thật à?” Nên chồng cô ấy tái hôn ư?
“Mà, dù sao người ta cũng già rồi, mình không thể kích thích ông ấy. Sơ sẩy một cái là lên trang nhất ngay.”
Tôi khinh thường: “Một ông cụ thôi thì lên trang nhất gì?”
“Ai mà biết!”
Phương Ỷ Tuyên nhún vai, đưa danh thiếp mà cô ấy mới nhận cho tôi.
Tôi nhận danh thiếp rồi trừng to mắt.
“Hả? Nên người mới nãy là…? Trách sao mình thấy đã từng gặp ở đâu rồi…”
Cốc cốc cốc.
Tôi im lặng nhìn sang Phương Ỷ Tuyên.
Phương Ỷ Tuyên vươn tay phải đi găng ra, làm động tác mời.
“Cậu đúng là được săn đón thật đó.”
“Dù sao mình cũng là cô dâu mà.”
Thấy người ngoài cửa không hành động gì tiếp, tôi không thể làm gì khác hơn là ra ngoài mở cửa.
Sau đám người giang hồ và ông cụ mách lẻo thì lần này sẽ là ai đây? Tôi vừa thầm thở dài, vừa đi ra mở cửa.
Người đứng ngoài là một cô gái tóc đen trạc tuổi tôi..
“Chào cô, ừm, tôi nghe nói cô dâu, cô Phương ấy, đang ở đây hả?”
“Đúng vậy… cho hỏi cô là ai?”
Tôi cũng không định làm khó dễ gì, chỉ là thuận miệng hỏi thử thôi, không ngờ người đó lại rơi vào trạng thái quẫn bách.
“À, chuyện này… tôi là… ừm, tôi, chắc tôi là…”
Lúc này, tiếng nói ung dung của Phương Ỷ Tuyên từ phía sau truyền đến: “Đừng có làm khó dễ người ta nữa mà, tiên, nữ.”
“Mình có làm gì đâu.”
Tôi vừa cãi vừa để cô gái tóc đen vào trong.
“Cô đến rồi à? Đến một mình sao?”
Cô gái tóc đen gật đầu: “Vị kia nhà tôi còn đang ở ngoài nói chuyện, muốn tôi vào chào hỏi cô trước một tiếng.”
“Cũng đúng, dịp trọng đại thế này chắc họ có nhiều chuyện muốn nói lắm.”
Phương Ỷ Tuyên bảo cô gái ngồi xuống, vẫn không quên tiện thể sai vặt tôi.
“Ngồi đi. Tiên nữ, giúp mình được không?”
Tôi nhíu mày: “Đừng có gọi mình như thế nữa.”
Miệng thì phàn nàn nhưng tôi vẫn dọn hết bàn trà, dọn ly trà mới ra cho khách.
Cô gái tóc đen ăn mặc như một người bạn thân. Cô ấy trang điểm nhạt, mặc váy liền có tông phù hợp với lễ cưới. Nhìn cách nói chuyện thì chắc là cô ấy và Phương Ỷ Tuyên đã biết nhau được một thời gian rồi. Nhưng mà, phỏng đoán này lại mâu thuẫn với cái điệu ấp úng của cô ấy. Hay là vì trông tôi dữ tợn quá nên không trả lời được nhỉ?
“Váy cưới đẹp lắm.”
Uống một hớp trà xong, cô gái nói.
“Cảm ơn nhé, sau này cô cũng sẽ có cơ hội mặc thôi.”
“Sao…?” Cô gái hơi ngẩn ra khó hiểu.
“Sao là sao? Hay là cô không thích váy cưới?”
“À… không phải, chỉ là… không dưng lại nghĩ đến chuyện này làm gì. Mà, có kết hôn hay không cũng phải xem vị kia nhà chúng tôi nữa.”
“Vậy tôi cứ mong đợi thôi.” Phương Ỷ Tuyên cười khẽ.
“Có nhiều lý do để mà do dự có cưới hay không. Năm đó… à, chồng cô vào tù cũng vì tôi. Tôi cảm thấy tôi không nên bỏ rơi anh ấy mà chỉ lo tìm hạnh phúc cho mình, thế nên khoảng thời gian ấy tôi không nghĩ đến chuyện cưới xin.”
“Không sao, giờ anh ấy ra tù rồi, ra tù cũng lâu rồi.”
“Đúng vậy, anh ấy ra tù rồi. cuối cùng anh ấy cũng tìm được cô, tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình… Khi nghe nói hai người định kết hôn, tôi thật sự rất vui…”
Nói rồi, cô gái hơi nghẹn ngào.
“Khi đó tôi cảm thấy thật là tốt quá… cuối cùng cũng có người ở bên anh ấy, giúp anh ấy bớt vất vả hơn… Vì anh ấy quá ngốc nghếch, quá khờ khạo…”
Trước khi Phương Ỷ Tuyên nháy mắt thì tôi đã lấy khăn giấy, đưa cho cô gái.
Cô gái vừa lau nước mắt vừa miễn cưỡng nở nụ cười.
“Ha ha… thật là, tôi khóc gì chứ… rõ ràng là nên chúc phúc mà…”
“Chuyện năm đó chắc anh ấy sẽ không để ý đâu.”
“Tôi biết anh ấy không để ý, anh ấy không phải loại người như vậy… Nhưng chính là vì thế nên tôi mới lo. Anh ấy… anh ấy sẽ không nghĩ cho bản thân mà chỉ biết lo giúp đỡ người khác một cách ngốc nghếch. Tôi… tôi thật sự rất lo…”
“Sau này, tôi sẽ chỉ nghĩ về chuyện của hai chúng tôi thôi.”
Phương Ỷ Tuyên đứng dậy, kéo làn váy dài đi đến ngồi xuống cạnh cô gái, khẽ nắm lấy tay cô ấy.
“Tôi sẽ chỉ nghĩ đến ‘tương lai’ của chúng tôi. Tôi sẽ chỉ nghĩ cách làm thế nào để chúng tôi bên nhau hạnh phúc, chỉ nghĩ cách để cuộc sống của chúng tôi tốt đẹp hơn. Tôi sẽ dốc hết sức để lo nghĩ cho tôi, cho anh ấy, cho chúng tôi. Nên là…”
Tôi cảm thấy câu đó như một lời tuyên thệ vậy.
Cảm giác nặng tâm sự đến cực đoạn, vụ lợi đến cực đoan, nhưng cũng là một lời tuyên thệ chân thành nhất.
“Cô đừng lo lắng cho anh ấy nữa, được không?”
Hai người nhìn nhau.
Lát sau, cô gái hít mũi một cái rồi gật đầu hứa hẹn.
“Hôm nay mời cô đến là muốn nói cho cô biết một chuyện.”
Phương Ỷ Tuyên đứng dậy, cúi đầu với cô gái.
“Cảm ơn các cô đã ở bên anh ấy trong những ngày tôi chưa xuất hiện.”
Đợi cảm xúc của cô gái ổn định, tôi đưa cô ấy ổn định, tôi đưa cô ấy rời phòng nghỉ.
“Sao rồi?” Khi cánh cửa khép lại lần nữa, tôi nghe thấy Phương Ỷ Tuyên ở phía sau hỏi vậy.
“Bình thường hơn hai nhóm người trước nhiều. Nhưng mà, mình lại càng không hiểu chồng cậu là loại người thế nào.”
Người có vẻ là giang hồ thì kính trọng anh ta, nhưng cũng có người xem anh ta như kẻ lừa đảo hôn nhân, lại còn tái phạm, còn cô gái ban nãy thì hình như mang ơn anh ta.
“Chồng mình là chồng mình thôi.”