Lần kế tiếp cách lần đầu cũng không bao lâu. Thời gian mà Úc Nghiễn nhắn không trùng với lịch trình của tôi, trừ vui vẻ đi hẹn hò thì không còn lựa chọn khác.
Không phí dự cảm “hợp mắt” của tôi, quan hệ của chúng tôi tiến triển cũng xem như thuận lợi.
Cũng vì thế nên mấy ngày sau, chúng tôi bắt đầu vài hoạt động “không giường chiếu” (đương nhiên, có vài thứ vẫn phải xử lý trên giường), như đi ra ngoài dạo phố mua sắm, thử các nhà hàng khác nhau hoặc đi những địa điểm nổi tiếng trên mạng nhưng không quẹt thẻ, cũng không chụp ảnh.
“Sao lại không chụp ảnh?” Úc Nghiễn hỏi.
“Chả có lợi ích gì. Khi ít phát tán ảnh thì mỗi tấm hình của chị sẽ có giá trị ngày càng cao, cũng như hàng hiệu trên người em vậy.”
“Phét lác.”
Tôi cười: “Đúng là phét lác đấy.”
“GUCCI và PRADA chẳng phải cũng có nhiều món hiếm hả? Em thấy nhiều người dùng lắm mà.”
Tôi trợn tròn mắt: “Cái miệng quái đâu mà em nói ra được mấy câu này vậy?”
“Cái miệng này nè.”
Nói rồi Úc Nghiễn sáp lại hôn tôi. Mùi nước hoa trên người nàng ắt cũng là của một hãng xa xỉ nào đó.
“Lần này nhớ đấy, tối nay xem chị trả lễ em thế nào.”
“Ôi, em sợ quá đi mất thôi ~”
Nhìn biểu cảm của nàng, tôi không nén nổi cười: “Được rồi, không còn sớm nữa, đi đâu ăn đây?”
“Em nhớ là kế bên có một nhà hàng kiểu Pháp khá được…”
Nàng lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm.
“À đúng rồi, bé Hiên.”
Nàng ta kém tôi mấy tuổi, nhưng tôi không ghét kiểu gọi này.
“Hửm? Sao cơ?”
“Không thích mấy hiệu này, sau này em cũng không dùng nữa.”
“Sao cơ? Nói không thích… cũng không cần đến thế đâu nhỉ?”
“Toàn là đồ người khác tặng, bản thân em cũng không thích lắm.”
“Vậy bán đi?”
Úc Nghiễn nhún vai: “Những vẫn phải nể mặt người khác chứ.”
“Ra vậy.”
“Dù sao thì họ qua lại rồi tặng quà cũng khó xử lắm, em cũng không hiểu mấy.”
“Hình như em sinh ra trong một gia đình phiền phức phết nhỉ.”
“Thế sao?”
“Thế này là không được đâu, tiểu thư nhà giàu lại tìm bạn gái trên app hẹn hò sao.”
“Đừng có mà thuyết giáo em.”
Úc Nghiễn đánh tôi mấy phát.
“Cơ mà, nếu không hẹn hò kiểu này thì làm sao tím được ‘hàng tốt’ cơ chứ.”
Tôi dừng lại một thoáng. Tôi cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc, nhưng lại nén không nói ra. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chầm chậm lên tiếng.
“Vậy em tìm được chưa?”
Úc Nghiễn cười, ngón trỏ đặt lên môi.
Đôi mắt nàng rực sáng dưới ráng chiều, chớp động như mắt mèo.
“Không nói cho chị biết đâu.”
Trời ạ, đúng là khiến người ta khó chịu thật, đến cả một câu hình thức cũng không buồn nói nữa.
Lát nữa lên giường phải cho nàng đẹp mặt mới được.
Hẹn hò cùng Úc Nghiễn vào ngày nghỉ đúng là một cách sạc pin khá được, tương đối hữu ích đấy. Không nói đến những vấn đề khác, chỉ là tiêu hao kha khá thể lực trên giường nên cũng ngủ thật sâu.
Đúng là không nên xem thường thanh niên trẻ, mặc dù tôi tự nhận mình không lớn hơn bao nhiêu.
Nhưng mà sáng hôm sau, đồng nghiệp trong công ty hỏi một câu nằm ngoài dự liệu của tôi.
“Chị Hiên ơi.”
“Hả? Sao thế?”
“Trông chị tươi tỉnh quá, có chuyện gì vui sao ạ?”
“Ừm… cũng không có gì đặc biệt.”
Tiện kể, cô gái gọi tôi là chị Hiên đây thật ra lớn hơn tôi vài tuổi. Trừ việc chị ấy là người mới dưới trướng tôi thì cũng vì không lớn hơn bao nhiêu nên tôi không ngăn cách gọi này.
“Thật sao? Nhưng em thấy trông chị tươi tỉnh lên hẳn đấy.” Đồng nghiệp Tiểu Lục nói thế.
Tiểu Lục này bình thường trông ngốc nghếch vô tư nhưng đôi khi cũng nhạy bén lắm. Tôi không biết làm sao nên đành chuyển chủ đề.
“Dù sao cũng mới nghỉ xong mà. Đúng rồi, em nhớ hôm nay là…”
“Ngày đầu tiên người mới ‘nhảy dù’ vào đi làm.”
“Em biết chị thích R, nhưng cũng không cần nói vậy đâu…” Tôi cười khổ.
“Chắc chắn người mới đó là một kẻ khốn khiếp đã dùng chiêu trò gì đó để ép R phải đi.”
Tôi vội vàng khẽ tiếng khuyên Tiểu Lục đừng nói vậy: “Suỵt, nói nhỏ thôi. Dù sao thì sau này cũng làm việc chung, là phó giám đốc của chúng ta đó.”
Tiểu Lục sững ra một chút.
Sau đó, chị ấy cũng khẽ giọng theo.
“Chị Hiên, chị bảo em ‘nói nhỏ thôi’ chứ không bảo là ‘đừng nói linh tinh’ nhỉ. Tức là…”
“Được rồi, đi thôi. Sắp họp rồi, đừng đến muộn nhé.”
Phó giám đốc làm việc chung một thời gian dài tự dưng từ chức đúng là một chuyện khá buồn. Tuy vậy, công ty lớn người đến người đi, chuyện tương tự không phải mới xảy ra một lần.
Với lại, người kế nhiệm dù là “nhảy dù” thật đấy, nhưng chưa chắc đã là bom xịt hay kẻ ngốc mà. Dù phân tích ra sao cũng phải làm việc chung một thời gian mới rõ được.
Nhưng mà, R từ chức lại là chuyện khác. R là một người được cấp dưới và đồng nghiệp kính yêu, là một phó giám đốc có năng lực nhưng không có ô dù, điểm đó cũng được thể hiện ở cách xưng hô giữa chúng tôi. Nói đơn giản thì anh ấy là một người đàn ông khiến tôi muốn giới thiệu trai tốt cho, tiếc rằng anh ấy thẳng.
Với một người tiền nhiệm hoàn mỹ như vậy, người kế nhiệm ít nhiều gì cũng sẽ phải chịu áp lực, mà có vượt qua được hay không thì còn phải xem mỗi người.
“Để nhận việc thì chắc người ta cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Nói rồi tôi và Tiểu Lục vào phòng họp. Không lâu sau, những thành viên tham dự cuộc họp này cũng dần tề tựu đông đủ. Người cuối cùng vào phòng họp là ông chủ và một gương mặt xa lạ tôi chưa từng gặp.
Vóc người cao gầy mảnh khảnh đến cực đoan.
Nếu mô tả vóc dáng đàn ông trưởng thành là một tấm ảnh thì người đàn ông xa lạ trước mặt này là một người bị kéo dài chiều dọc. Dáng người này đi trên đường cũng hiếm thấy lắm… ý tiêu cực ấy.
“Đây là Tiểu Ngô, người sẽ tiếp nhận công việc của Roger, từ hôm nay sẽ làm việc ở công ty chúng ta…”
Khi ông chủ đang nói, trong một giây ngắn ngủi, ánh mắt tôi va phải ánh mắt người đó.
Tôi không biết ẩn sau đôi mắt hẹp dài kia là những suy nghĩ thế nào, tôi chỉ biết rằng…
“Đúng rồi, trợ lý của Roger là ai?”
Nghe ông chủ hỏi câu này, tôi hơi chần chừ một chút nhưng vẫn giơ tay lên: “Là tôi.”
“Vậy chuyện của Tiểu Ngô sẽ giao cho cô.”
“… Vâng.”
Người được gọi là Tiểu Ngô có vóc dáng mỏng như que tăm đi đến chỗ tôi, vươn bàn tay thon như chỉ bọc xương ra.
“Mong được giúp đỡ.”
Trước mặt bao nhiêu người, tôi đành bắt lấy.
“… Mong được giúp đỡ.”
Tôi chỉ biết rằng…
Tôi và người này khả năng cao là không hợp rồi.