“… Trên đây chính là phần trước mắt đang tiến hành.”
“Được, tôi hiểu đại khái rồi.”
Chiếu slide cuối cùng xong, tôi thở phào một hơi thật khẽ để không ai phát hiện.
Đây là phòng họp nhỏ của công ty, sức chứa chỉ khoảng năm đến bảy người. Thực tế là buổi báo cáo tóm tắt hôm nay cũng chỉ có một người nghe tôi nói thôi.
Phó giám đốc vừa nhảy dù đến, có thân hình cao lêu nghêu như que tăm – Tiểu Ngô.
Tiện thể, cái cách gọi que tăm này là do Tiểu Lục đặt, đương nhiên lý do là vẻ ngoài của anh ta.
“Có gì cần bổ sung thêm không ạ?”
“Không. Cô đã sắp xếp rất hợp lý.”
“Cảm ơn…”
“Nhưng mà sao lại là cô bàn giao công việc?”
“Vì R… vì phó giám đốc tiền nhiệm rời chức khá vội…”
“Tôi biết anh ta đối xử tốt với các cô nhưng không cần phải nói giúp cho anh ta như thế.”
Tiểu Ngô que tăm gõ ngón trỏ thon dài lên mặt bàn.
“Tôi cũng không…”
Nói cho cùng thì việc R đi vội như vậy chẳng phải do các người… Những lời này có chết cũng không thể thốt ra. Không có chứng cứ, nhưng ai nấy đều biết rằng chuyện này hơn phân nửa là vậy.
“Trước hết cứ thế đã.”
“Vâng…”
Khi tôi bắt đầu dọn đồ thì anh ta đột nhiên gọi giật tôi lại.
“Lát nữa tan làm cô có rảnh không?”
Tôi khá bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi. Giờ tan tầm hôm nay tôi rảnh thật, nhưng mà…
“Có việc gì sao?”
“Có muốn cùng ăn tối không? Tôi mời. Với cả, tôi cũng muốn nhanh chóng làm quen với đồng nghiệp sẽ làm việc chung sau này.”
“Làm quen với đồng nghiệp… hay là tôi hẹn mọi người trong phòng làm việc nhé, xem như cùng nhau tổ chức một bữa tiệc chào mừng, không cần làm cầu kỳ tốn kém quá…”
“Tôi đang nói chuyện với cô.”
“… Ai cơ?”
“Tôi không nói gì đến những người khác, cũng không mời người khác.”
Wow, ra chiêu rồi.
“Xin lỗi nhé, hôm nay sau giờ tan tầm tôi còn có việc.”
…
“Đầu óc tên đó có vấn đề à?”
Hôm sau, tôi kể chuyện này cho Úc Nghiễn nghe thì nhận được phản ứng như thế.
“Được rồi, cũng đâu phải mới gặp lần đầu, kiểu gì chẳng có cách.”
“Wow, nghe kinh nghiệm thế nhỉ.”
“Làm gì có. Ai mà thèm cái kiểu kinh nghiệm thế này.”
Tôi muốn búng trán cô ấy một cái, lại bị chị nhẹ nhàng tránh đi.
“Dù có cùng làm việc thì trong công ty, anh ta vẫn là ‘người mới’. Chắc anh ta cũng không dám làm gì quá đáng đâu.”
“Nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không có ai đứng về phía anh ta, nhỉ?”
“Là vậy đấy. Dù sao mọi người đều quý R, nên đối với cái tay xương xẩu này dù không có thù thì vẫn không thích thôi.”
Chắc người ta cũng biết mình không được hoan nghênh nên ban đầu khá là yên phận. Mặc dù lúc gọi tôi ra báo cáo riêng cũng có mục đích rõ ràng quá rồi.
“Xương xẩu á? Cái quỷ gì thế?” Úc Nghiễn buồn cười.
“Ngón tay anh ta ấy, mỏng đến kỳ dị luôn…”
Reng reng, điện thoại tôi nổ chuông báo.
Tôi lấy điện thoại ra xem, mặt xụ ngay xuống.
“Sao vậy?”
“… Em tự xem đi.”
“Wow.”
Tôi đưa điện thoại cho Úc Nghiễn. Úc Nghiễn kêu lên thán phục như thấy kỳ quan mới vậy.
Trên màn hình điện thoại là một app mạng xã hội, ở giữa có thông báo lời mời kết bạn.
Avatar của người đó là một bàn tay trắng bệch.
“Hình như anh ta rất thích tay của mình nhỉ.”
“Vấn đề không nằm ở đó được không…”
Hôm nay tôi đã nói những lời này bao nhiêu lần rồi nhỉ?
“Anh ta gửi lời mời kết bạn cho chị làm gì nhỉ… tưởng quen thân lắm hay sao?”
“Hay muốn liên lạc công việc?”
“Công việc thì có nhóm công ty chứ. Chị khoan kết bạn với anh ta đã.”
“Chị định làm sao?”
“Giả chết thôi chứ còn biết làm sao.”
Úc Nghiễn nhẹ nhàng vỗ vai tôi: “Vất vả rồi.”
“Phòng bọn chị bị R chiều hư rồi, chắc kiểu cấp trên khó hiểu như cái tay xương xẩu này mới là bình thường.”
Tôi thở dài.
“Xin lỗi em, để em phải nghe chị than thở linh tinh rồi.”
“Thế này cũng là bình thường sao?”
“… Hả?”
“Hiếm ai thấy chị sa sút tinh thần lắm.”
“Đương nhiên rồi, ai lại mang cái tinh thần rệu rã đi hẹn bạn ‘ngủ’ chứ.”
“Ha ha, cũng đúng.”
“Sau này chị có thể lấy em làm lý do không?”
“Ừm… nếu chị muốn thế thì em cũng không phản đối. Cơ mà… cảm giác khá là bỡn cợt nha.”
Úc Nghiễn nói rồi bắt đầu diễn độc thoại.
“‘Có muốn cùng ăn tối không?’, ‘Nhưng phó giám đốc ơi, hôm nay tôi đã hẹn bạn rồi, xong còn đại chiến ba trăm hiệp thật HAPPY nữa’…”
“Làm gì có ai nói kiểu đó! Cùng lắm chỉ bảo đi ăn cùng bạn gái thôi.”
Úc Nghiễn sững ra.
“Chị come-out ở công ty rồi sao?”
“Chưa.” Mới nghĩ đã thấy phiền rồi.
“Thế mà chị còn định lấy em làm lý do à?”
“… nói vậy thôi.”
“Có thể thử mấy cách tương tự xem, đeo nhẫn chẳng hạn. Chắc đối phương sẽ chùn bước thôi.”
“Không biết có dễ dàng thế không nữa…”
“Để hôm nào em kiếm cho chị mấy cái nhẫn, chị cứ chọn cái chị thích nhé?”
“Thôi chị không cần đâu… ai dám đeo mấy cái nhẫn cao cấp kia chứ.”
“Người khác toàn chê nhẫn dỏm, chị thì lại ngại nhẫn quý quá.”
“Hết cách, mùi nghèo ám chị rồi.”
Tôi nhún vai, lấy đại cái lý do trái lương tâm.
“Chị còn tính toán chi li cả tiền phòng hẹn ‘ngủ’ nữa đấy.”
“Thế thì cũng chẳng có vấn đề gì, tiết kiệm là đức tính tốt đấy.”
Úc Nghiễn cười khẽ.
Nói thật, tôi không hiểu mấy về con người của Úc Nghiễn.
Dù sao mối quan hệ cũng bắt nguồn từ thể xác, thân thể phù hợp vẫn ưu tiên hơn hiểu rõ tính cách và gia thế của người ta.
Chắc là nên vậy.
Tôi ít nhiều gì cũng đoán được nàng là con gái nhà giàu. Nhưng nàng lại hoàn toàn không có cái kiểu trịch thượng của người tầng lớp cao mà cứ như cô gái xuất thân bình dân hơn.
Rõ là có tiền nhưng lại không xa xỉ. Tiền thì có vẻ khá vô tư, nhưng cũng không đến mức tiêu quá độ để sai lầm.
Mọi phẩm chất của nàng cũng như dáng người vậy, có một kiểu hài hòa cân bằng kỳ diệu. Không nhiều cũng không ít, không cân bằng hoàn hảo, mà sai lệch theo một kiểu tinh xảo nào đó.
Tôi nghĩ chính cái sai lệch đó khiến nàng càng thu hút.
Nhưng dù chúng tôi hòa hợp thể xác, nhưng nói ra thì vẫn chỉ là bạn chịch. Thế nên, tôi không muốn nghiên cứu tìm tòi gì về nàng.
Chỉ là.
Chỉ là, khi đang bung dù đi về, nhác thấy bóng dáng cấp trên mới đến.
Người đầu tiên tôi nghĩ đến, là nàng.