Trong tiếng nước mưa, giọng nàng cực kỳ rõ ràng.
“Hiếm có thật đấy, chị lại chủ động gọi cho em đấy.”
“… Đến đón chị.”
“Sao? Em không nghe rõ.”
“Đến đón chị, nhanh lên. Ngay bây giờ!”
“Sao vậy? Nhớ em à?”
“… Đúng vậy.”
Thoáng dừng mấy giây.
“Em đến ngay, chị ở đâu?”
“Chị ở…”
Tôi nói địa điểm hòa trong tiếng mưa rơi.
Nơi này nàng không lạ gì. Chúng tôi từng cùng nhau đến đây mấy lần.
Tôi không nói với nàng rằng thật ra nhà tôi cũng ở gần đây. Có lẽ ngày nào đó có thể đưa nàng về nhà, nhưng tôi thấy vẫn chưa đến lúc.
Đèn xanh.
Tôi cẩn thận bung dù, đi ra ngoài, bước qua đường trong làn nước mưa.
Bây giờ không thể về nhà ngay được. Mặc dù tôi cũng lờ mờ biết làm vậy cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, có khi đối phương đã biết rồi.
Tôi không định nghĩ vậy.
Tôi không muốn nghĩ vậy, chắc chắn là không.
Tôi bước thật nhanh, đi đến ngã tư nơi hẹn Úc Nghiễn.
Ngã tư ấy cách một khoảng, tôi phải đi bộ mất một lúc. Trong lúc ấy, tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Tôi căng thẳng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Ngã tư ấy đã ngay trước mắt.
Một chiếc taxi đậu ven đường, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong xe.
Thoáng cái, tôi đã thả lỏng, hơi thở cũng không còn hỗn loạn nữa.
Mặc dù vậy, tôi vẫn vội vàng chạy qua khi đèn xanh còn đang sáng, chạy về phía nàng. Cây dù màu tím trong tay nàng khá nổi bật, chắc lại là quà hàng hiệu đắt tiền được ai đó tặng.
Nàng lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy?”
Tôi bất giác nắm chặt vạt áo.
“Rời khỏi đây trước đi… làm ơn…”
“Em biết rồi.”
Nàng nắm tay tôi, thật chặt.
Trong phòng khách sạn, sau khi tắm rửa xong, tôi ngồi trên giường một lúc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Khoảng thời gian này Úc Nghiễn không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm tay tôi.
“Xin lỗi em… Đột nhiên lại gọi em đến thế này…”
“Có khá hơn chút nào không?”
“… Ừm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“… Em không hỏi gì sao?”
“Thế chị có chịu kể không?”
Nghe thấy câu này, tôi chợt bật cười.
“Nếu chị không nói thì em có cảm thấy lạ không?”
Tự dưng bị gọi đến đón tôi, nhưng lại không nhận được câu giải thích nào.
“Dù sao đâu phải mới khó hiểu ngày một ngày hai đâu.”
“Uầy, đánh giá này của em hơi quá đáng đó.” Tôi đánh yêu nàng một cái.
“Em đây là đang nói lời thật lòng, không dối gạt ai.”
Thấy nụ cười của nàng, tôi đột nhiên chẳng cáu nổi.
Tôi thở dài: “Là cái gã xương xẩu nọ đấy.”
“Cái gã phó giám đốc kia á? Anh ta làm sao?”
“Chị vừa thấy anh ta ở ngay gần nhà chị.”
“Anh ta có việc gì cần tìm chị à?”
“Làm gì có chuyện đó. Ai lại dính dáng gì đến anh ta sau giờ tan tầm chứ.”
“Thế sao anh ta lại xuất hiện ở gần đó?”
“Chị cũng muốn biết… chị không hề nói nơi ở với bất cứ ai ở công ty.”
“Có ghi lại thông tin ở đâu không?”
“Chị chỉ ghi địa chỉ nguyên quán, không phải chỗ đang ở.”
“Hoặc là trùng hợp đến đâu đó gần đấy…”
“Em cảm thấy có khả năng đó sao?”
“Ừm, nói thật là không thể.”
“Là vậy đấy…”
Tôi thả lỏng người, bổ nhào lên giường. Úc Nghiễn bên cạnh cũng làm giống tôi.
Chúng tôi cứ vậy nhìn lên trần nhà.
Hiếm khi hai chúng tôi vào phòng lâu như vậy mà không làm gì cả.
Đúng vậy, không làm gì cả. Cứ như tình huống tôi đang gặp phải vậy.
Mà cái tình huống này là phiền phức nhất.
Hành vi của anh ta vừa hay giẫm vào giữa một ranh giới vi diệu. Chỉ cần anh ta một mực chắc chắn là chỉ vô tình xuất hiện ở gần đó thì tôi cũng không thể lên án anh ta. Dù sao vẫn chưa phát sinh hành vi “vượt quá giới hạn”, thậm chí dấu hiệu “không tốt” cũng chưa dám chắc.
Mà vấn đề căn bản là ai biết anh ta đã dùng thủ đoạn gì để có được địa chỉ của tôi.
“Chị chọc gì đến anh ta rồi?”
“Anh ta mới đến công ty mấy tuần lễ, chị chọc anh ta kiểu gì?”
“Vậy chị có kết bạn với anh ta chưa?”
“Đương nhiên là không.”
“Vậy thì đúng rồi.”
“Đúng cái gì! Vì thế mà sinh thù sao!”
Rốt cuộc là nhỏ nhen hay bông tuyết vậy chứ?
“Em có phải anh ta đâu, sao em biết anh ta đang nghĩ gì.”
“Vậy chị biết kiểu gì…”
Nghĩ đến việc sau này còn phải chạm mặt anh ta nữa, tôi đã cảm thấy đau đầu.
“Rốt cuộc chị đã làm gì sai nhỉ…”
Úc Nghiễn vươn tay vỗ đầu tôi: “Chị không làm gì sai. Trên đời này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài người khó hiểu. Chị chỉ gặp phải vài người thôi.”
“Này này, ý em là gì.”
Ai? Ai vừa mới bảo tôi khó hiểu?
Chẳng lẽ tôi giống với mấy người đó sao?
“Yên tâm, cái kiểu khó hiểu của chị khá là đáng yêu.”
Kiểu vô tri vô hại. Úc Nghiễn thầm bổ sung.
“Thế thì cảm ơn em nhé.” Tôi tức giận nói.
“Để tránh sóng gió…”
Nàng đột nhiên nghiêng người sang, nhìn thẳng tôi.
“Chị có muốn tạm chuyển đến nhà em ở không?”
“Hả… nhà em?”
“Dù cái tay phó giám đốc đó có ghê gớm thế nào thì cũng không thể tra được chỗ em đâu nhỉ? Có bị tra ra thì chỗ em cũng có người giúp được.”
“Sao tự dưng lại nói vậy…”
Ban đầu, tôi không định nhờ vả Úc Nghiễn gì với quan hệ bạn giường.Hôm nay hành động thế này thật ra cũng đã quá rồi.
Nhờ giúp hay xin xỏ gì cũng phạm quy.
“Cũng vì chuyện thế này nên mới nói vậy… nhưng mà, em đã muốn đưa chị về nhà từ trước rồi.”
“Sao? Đưa chị về nhà làm ví dụ so sánh tiết kiệm là gì à?”
“Làm gì có, em tiết kiệm làm gì?”
Úc Nghiễn cười.
“Em muốn giới thiệu chồng em cho chị biết thôi.”
Thời gian của tôi dừng lại một lúc.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
“… Sao?”
Sao cơ?
Ai?
Khoan đã, chồng ư?
Chồng ý là chồng thật ấy hả? Có phải biệt danh quái dị nào không?
Ý là người phối ngẫu trên mặt giấy tờ sao?
C
h
ồ
n
g
?
Tôi nhảy dựng khỏi giường.
“… Em mới nói gì?”
“Đợi chút, đợi chút, đợi chút, chị tỉnh táo nghe em nói…”
“Em có chồng sao?”
“Về mặt pháp luật thì đúng là thế…”
“Em kết hôn rồi hả?”
“Ừm, đúng thế, em biết là đột ngột nhưng mà Tiểu Hiên, chị nghe em nói…”
“Thế rõ là em thẳng mà! Còn hẹn bạn giường là sao! Lừa gạt tình cảm vui lắm sao!”
“Em không thẳng! Chuyện đó kể ra dài dòng lắm…”
“Vậy nếu không thì sao? Tôi là vật thí cho tính hướng của em sao?”
“Đùa không vui gì hết!”
“Chẳng phải hồi trước em vui sao?”
“Để em nói đã được không!”
Sau khi Úc Nghiễn rống lên, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Hai chúng tôi thở hồng hộc vì hét liên tục, hai vai run rẩy liên hồi.
May mắn là nơi đây cách âm tương đối tốt, nếu không người ở phòng kế bên thắc mắc “Kế bên chơi kiểu gì đó?”. Thuê phòng không lo làm đi mà cãi nhau cái gì, nghĩ là đã thấy khó hiểu rồi.
“Cái gì nhỉ, trong sinh học có cái từ gì đó mà cùng có lợi đó…”
“Quan hệ cộng sinh?”
“Đúng đúng, cộng sinh. Em và thủ lĩnh… à chồng, là quan hệ kiểu đó đó.”
“Là sao?”
“Lát nữa em sẽ giải thích từ từ cho chị nghe… Anh ấy chưa từng đụng vào em, giữa chúng em chỉ có ràng buộc quan hệ pháp luật thôi. Nên là…”
Úc Nghiễn vươn tay về phía tôi.
“Có đến không?”
Tôi ngậm miệng.
Trong thời gian ngắn phải tiếp thu một lượng lớn thông tin như vậy, không bị loạn là tôi đã khâm phục mình rồi. Nhưng để tôi quyết định thì khó lại càng thêm khó.
Ngay lúc này, điện thoại của tôi lại vang lên nữa.
Tôi thấy tấm ảnh đại diện trên thông báo đến.
Là gã xương xẩu.
“Được thôi… chị sẽ đến.”