Tôi đi theo bước chân Úc Nghiễn, đi vào một tòa nhà chưa từng đến bao giờ.
Các thiết bị trong tòa nhà đã tương đối hoàn thiện, chắc là bảo hành cũng không thành vấn đề. Chợt nhìn lại thấy hơi cũ nhưng dường như được giữ gìn cẩn thận. Huống chi, so với khu vực xung quanh mà nói, phải có không ít tiền mới có thể ở căn hộ thế này.
“Chắc hẳn chị cũng nhận ra nhỉ? Nhà em là nhà giàu quyền quý rất nhiều quy củ đấy.”
“Ít nhiều gì cũng nhìn ra được.”
Chủ yếu là về phương diện kinh tế.
“Mặc dù trong tính cách không hề có dáng vẻ của cô gái nhà giàu.”
Úc Nghiễn nở nụ cười: “Cô gái nhà giàu? Đó là gì? Ăn ngon không?”
Dựa vào kinh nghiệm đã qua, thật ra không tệ lắm… Đương nhiên tôi không nói câu này ra miệng.
“Cho nên, theo kế hoạch trong nhà, em nên đi học giống mọi người, sau đó tìm một người môn đăng hộ đối xứng đáng để gả.”
Úc Nghiễn bấm nút xuống của thang máy, khoanh tay lại.
“Không nói đến chuyện bố mẹ sắp xếp đối tượng, trước đó em vốn không yêu người khác phái.”
“Nhưng bây giờ em lại tự do hẹn hò bên ngoài?”
“Tiền trảm hậu tấu.”
Cửa thang máy mở ra, chúng tôi đi vào thang máy, sau đó Úc Nghiễn thông thạo bấm nút xuống tầng.
“Em đi tìm thủ lĩnh trước… À thủ lĩnh chính là chồng em, tìm anh ta để đăng ký kết hôn, sau khi chuyển ra ngoài mới báo cáo với người nhà.”
Tôi không biết rốt cuộc nhà quyền quý có giáo dục nghiêm khắc thế nào, nhưng nếu chuyện này xảy ra ở gia đình bình thường cũng là chuyện lớn.
“Không sao chứ? Như cách mạng gia đình gì đó…”
“Không sao, không sao, cách mạng vẻ vang, không có đổ máu.”
“Nếu đổ máu cũng không sao.” Chắc sẽ lên bảng tin xã hội.
“May mà có síp, mặc dù bỏ ra chút thời gian nhưng vẫn để người nhà của em tiếp nhận cuộc hôn nhân này.”
“Nhớ anh ta… Anh ta làm gì sao?”
“Ừm… Thật ra làm không ít, tóm lại là cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ “Con rể tốt”.”
Nhưng tính cách của anh ta rất có duyên với người lớn, Úc Nghiễn nói thêm một câu như thế.
“Hừm… Là người tốt vậy sao…”
Giọng điệu của tôi ẩn giấu vẻ cứng nhắc và gượng gạo mà tôi không ý thức được.
Úc Nghiễn dùng cùi chỏ chọc tôi: “Sao thế, ghen à?”
“Sao chị phải ghen với đối tượng kết hôn bạn chịch giả chứ…”
“Cũng không thể nói là kết hôn giả được, dù sao chúng em có đăng ký thật. Chỉ là làm “Vợ chồng” trên giấy tờ, cách chúng em ở chung không giống như người bình thường nghĩ mà thôi.”
“Là sao?”
“Chị xem đi, dù sao nhiều lắm pháp luật chỉ quy định vợ chồng có nghĩa vụ ở chung, nhưng không quy định ở chung thế nào. Ở chung nhà chia phòng ngủ, chỉ cần hai người không có ý kiến thì ai mà quản được.”
Theo tiếng ting vang lên, thang máy đã đến tầng sáu. Sau khi đi ra thang máy, tôi tiếp tục đi theo sau Úc Nghiễn đến trước cửa một căn hộ.
Tôi phát hiện ra sự khác biệt ngay lập tức, so với những hộ gia đình để giày dép hoặc đồ vật lộn xộn, trước của nhà Úc Nghiễn tương đối sạch sẽ, đồ vật được sắp đặt ngay ngắn gọn gàng.
“Nhà hai người… Là do em phụ trách quét dọn sửa sang sao?”
“Sao có thể.” Úc Nghiễn trả lời ngay.
“Ừm, sao có thể chứ.” Tôi cũng đồng ý ngay.
“Phải nói ngoài chuyện nối dõi tông đường ra, Đầu Tử tỏ ra mình là một người con rể tốt.”
Úc Nghiễn nói xong dùng chìa khóa mở cửa. Nàng vừa bước vào, hành động đầu tiên là hô to: “Này, Đầu Tử, tôi dẫn khách về này…”
Không bao lâu sau có một người từ bên trong đi ra.
Nếu bảo tôi nói ấn tượng đầu tiên với thủ lĩnh thì chỉ có một chữ.
Gấu.
Đương nhiên những từ cao lớn, khỏe mạnh đều có thể dùng để miêu tả một người đàn ông, nhưng những từ này không đủ chính xác. Chiều cao của tôi tạm thời là một mét sáu mươi, mà không biết anh ta lại cao hơn tôi bao nhiêu cái đầu. Tôi đoán chắc hẳn anh ta hơn một mét tám, thậm chí cao hơn.
Mà thân hình của anh ta không chỉ cao đơn thuần mà chiều ngang cũng khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức. Bốn chữ lưng hùm vai gấu là chỉ anh ta, lưng rộng, cánh tay tráng kiện, những thứ này khiến cho người ta sinh ra ảo giác… Người trước mặt không phải người, mà là một con vật hoang dã to lớn.
Người khiến cho người ta có cảm giác này không đơn giản vì dáng người của anh ta. Anh ta có mày rậm mắt to, góc mặt cứng rắn lạnh lùng và vẻ mặt ăn nói cẩn trọng… Khiến người ta luôn cảm thấy trên mặt anh ta có sẹo “trang trí” sẽ rất thích hợp, lại thêm râu trên cằm sẽ thành hình tượng kẻ ác chính cống.
“Khách… Cô gái này là?”
Người đàn ông vừa mở miệng, đó là giọng nói trầm thấp “Phù hợp kỳ vọng”, mặc dù giọng điệu vẫn có hơi cung kính khiêm tốn nhưng cuối cùng bị vẻ mặt hung ác và khí thế kinh người của anh che giấu.
“Tiểu Hiên, bạn gái của em, sau này chị ấy tạm thời ở nhà chúng ta một thời gian.”
Người đàn ông gật đầu chào hỏi: “Chào cô.”
“À… Chào anh.”
“Được rồi mau vào đi, em dẫn chị đến phòng của chị.”
Úc Nghiễn thúc giục tôi, mà đúng lúc này, người đàn ông mở miệng hỏi: “Hai người ngủ chung phòng à?”
“Sao? Đây không phải chuyện đương nhiên sao?”
Úc Nghiễn tỏ vẻ xem thường nhưng không chú ý đến Úc Nghiễn mà nhìn tôi: “Trong nhà vẫn còn phòng trống, vả lại…”
“Vả lại cái gì?”
“Phòng của cô ấy rất loạn, không thể cho người ở được.”
“Anh nói nhiều quá.”
Úc Nghiễn cầm chai nhựa trong tay đánh lên người anh, anh không nhíu mày một cái, sau đó lục tìm chai nhựa.
Lúc này tôi lo lắng mở miệng: “Cụ thể mà nói, loạn thế nào?”
Năm phút sau, tôi quyết định nhận ý tốt của anh, mượn một căn phòng trống khác.
***
Vì đi vội vàng nên tôi không mang nhiều đồ đến đây, vì thế tôi nhanh chóng sắp xếp những vật dụng cần thiết.
Sau khi bài trí xong xuôi, tôi đi ra ngoài muốn tìm Úc Nghiễn lại phát hiện trong phòng khách chỉ có thủ lĩnh đang xem TV.
“Ừm… Úc Nghiễn đâu?”
“Cô ấy đi cửa hàng tiện lợi.”
‘Vậy à… Có thể sau này phải làm phiền anh rồi.”
“Không sao.”
“Vậy… Xưng hô với anh thế nào?”
“Cô ấy luôn gọi tôi là thủ lĩnh.”
“Là biệt danh à?”
“Có lẽ thế, tôi cũng không biết vì sao lại gọi như thế.”
Bọn họ dừng nói chuyện.
Trong TV tiếp tục phát tin tức.
Bầu không khí im lặng trong năm giây thế này cũng khiến cho người ta rất khó chịu.
Cho nên tôi mới không thích đến nhà người khác làm khách!
Vì muốn phá vỡ sự yên lặng nên cuối cùng tôi vẫn hỏi chuyện vừa rồi mình rất để ý.
“Vì sao vừa rồi anh lại chủ động nói chuyện phòng trống?”
“Nếu cô đồng ý ở cùng phòng với cô ấy thì cô ấy sẽ không đợi đến bây giờ mới dẫn cô về.”
Tôi ngẩn người.
Người này khác hẳn với vẻ bề ngoài, đây là người có tâm tư tinh tế hay sao? Tôi nhớ đến cách bài trí ở ngoài cửa.
Đến bây giờ tôi và Úc Nghiễn đã quen biết nhau hơn nửa năm hoặc lâu hơn, có lẽ quan hệ của chúng tôi có thể kéo gần hơn, nhưng tôi cảm thấy không phải lúc.
Mà lần đầu gặp thủ lĩnh… Có lẽ là vô tình hoặc có thể hiểu được tâm tư của tôi như thế.
“… Anh và Úc Nghiễn kết hôn thật à?”
“Đúng thế.”
Thủ lĩnh hơi dừng lại một chút.
“Có phải cô ấy chưa nói với cô?”
“Ừm, vừa mới nói với tôi… Vậy tại sao anh lại kết hôn với Úc Nghiễn thế?”
Cô vừa nói xong mới cảm thấy mình hỏi những lời này không thích hợp, có thể là vì đối mặt với người lạ. Sau khi ý thức được điều đó, cô vô thức cảm thấy hoảng hốt.
“Ôi, xin lỗi, người ngoài như tôi không nên hỏi những chuyện này…”
Người ta và đối tượng mình chọn đã đồng ý ký tên là giấy đăng ký kết hôn, chuyện này sao tôi có thể xen vào.
“Cô là bạn gái của cô ấy đúng không?”
… Thật ra chỉ là bạn chịch.
“Vậy không phải người ngoài, cô cũng có quyền biết những chuyện này.”
Thủ lĩnh cầm remote tắt TV, anh hơi nghiêng người nhìn tôi.
“Trong cuộc sống có lúc tôi cần cô ấy giúp đỡ nên chúng tôi kết hôn.”
“Sao lại là Úc Nghiễn?”
Đối với tôi mà nói có lẽ đây mới là vấn đề quan trọng.
Tôi hoàn toàn không hiểu rõ người đàn ông được gọi là thủ lĩnh này, đương nhiên cũng không biết quá khứ và mối quan hệ của anh. Song, không thể nào trong quá khứ không có một cô gái nào có thể trở thành đối tượng dự bị của anh (Cho dù kết hôn giả).
Nhưng cuối cùng anh lại chọn Úc Nghiễn.
Tạm thời không nói về xu hướng tính dục, bối cảnh gia đình của Úc Nghiễn không dễ giải quyết. Nếu anh ta ôm chặt suy nghĩ “Cưới được con gái nhà giàu sẽ giảm được mười năm phấn đấu” mà chọn Úc Nghiễn, có lẽ tôi sẽ khinh bỉ người này… Tuy nhiên bây giờ nhìn lại dường như không phải như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, tôi cảm thấy hỏi lung tung cặn kẽ mọi chuyện với một người mà mình gặp chưa đến một tiếng thậm chí còn thất đức hơn nhân viên phỏng vấn xem thường đạo đức chỗ làm việc.
Thủ lĩnh im lặng, dường như đang suy tư.
“Có rất nhiều lý do… Có lẽ là vì…”
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở vang, chắc Úc Nghiễn đã về. Quả nhiên nàng mới vào cửa không lâu, tôi ở phòng khách đã nghe được tiếng hô to:
“Thủ lĩnh, Tiểu Hiên, hai người nhìn xem, tôi nhặt được một con mèo.”
“Mèo?”
Úc Nghiễn ôm thùng giấy đi vào phòng khách, trong thùng giấy là một con mèo con màu đen đang nằm cuộn tròn.