Kể từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới ở nhà người khác.
Nghe thì hơi điêu nhưng thực tế những việc tôi làm hàng ngày vẫn như vậy. Chỉ là đổi sang một nơi khác để sống thôi, giờ đi làm vẫn phải đi làm, lúc xã giao vẫn phải xã giao, lúc phải hẹn làm một nháy cũng vẫn…
Không, điều cuối cùng có lẽ không cần.
Tất nhiên, cuộc sống của tôi không hạn hẹp đến mức chỉ đi làm và hẹn chịch. Chỉ là tôi nhớ mang máng cuộc trò chuyện tối qua.
Tôi cũng không phải cô gái nhỏ lần đầu biết yêu, cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách nó cần diễn ra đi. Tôi tự nói với bản thân như vậy, vừa chỉnh sửa lại trang phục của mình.
Đến giờ đi làm rồi, vẫn phải đi làm thôi.
Hít mấy hơi thật sâu, tôi bước ra khỏi phòng, sẵn sàng cho buổi sáng đầu tiên ở nhà người khác. Tuy nhiên, có những thứ đã chờ ngoài cửa từ lâu…
Mùi thơm của thức ăn.
Mùi thơm của bánh mì nướng, mùi thịt xông khói chiên và cả mùi cà phê nữa. Một giây trước trong đầu tôi còn trống rỗng, nhưng bây giờ lại liên tục xuất hiện tín hiệu bụng đói.
Tôi lén lút nhìn qua, quả nhiên trông thấy một bóng người cao lớn vạm vỡ đang lanh lẹ chuẩn bị trong bếp.
Theo lý thì người dậy sớm làm bữa sáng chắc chắn không thể nào là Úc Nghiễn rồi. Cuối cùng, người duy nhất có thể làm được những điều này chỉ có thủ lĩnh thôi.
Liếc nhìn tôi, thủ lĩnh chào hỏi trước: “Chào buổi sáng.”
“A… chào buổi sáng.”
“Muốn ăn sáng không? Có phần của cô đấy.”
“Không cần phiền vậy đâu…”
Trước khi tôi ra ngoài đã chuẩn bị xong phần ăn của tôi rồi? Nếu tôi không ăn thì sao?
“Phiền gì đâu.”
Cạch một tiếng, bánh mì trong máy nướng bánh nhảy lên. Thủ lĩnh nhanh tay cầm bánh mì, phết nước sốt lên rồi thêm thịt xông khói, trứng ốp và các nguyên liệu khác, cuối cùng phủ một miếng bánh mì nướng khác lên trên, bày lên đĩa rồi bưng ra bàn.
Tôi nhớ đến cái gọi là ví dụ về “chàng rể tốt” của Úc Nghiễn. Có vẻ như người này không chỉ từng làm sơn tặc mà còn có thể đã từng mở quán ăn sáng ở đâu đó.
“Nói thế nào đi nữa cô cũng là bạn gái của vợ tôi.”
Thủ lĩnh hờ hững nói ra những lời siêu thực.
Không, có lẽ nó không siêu thực, nhưng chắc chắn có “kỳ diệu”.
Thử tưởng tượng tổng quát và phổ quát hơn đi. Phải là tình huống nào mà bà vợ mới ra nói những lời như là “Dù thế nào đi nữa, cô cũng là tình nhân của chồng tôi” với đối tượng ngoại tình của chồng chứ?
“Vậy… ặc, cảm ơn anh nhé.”
“Cô ngồi xuống trước đi, sắp xong rồi.”
Nghe thủ lĩnh nói, tôi đành ngoan ngoãn đi đến bên bàn ăn ngồi xuống. Trong khi chờ đợi, tôi nhận thức rõ rằng tôi tò mò về người này theo một nghĩa khác.
Thủ lĩnh mang cho tôi món bánh mì nướng kẹp thịt xông khói và trứng ốp đã làm xong cùng cà phê, đồng thời đặt một phần ở vị trí đối diện tôi.
“Cô có muốn thêm đường không?”
“À, không cần đâu.”
Tôi nói xong, thủ lĩnh đẩy lọ đường sang một bên, để ở chỗ đối diện tôi. Sau đó anh đi ra ghế sofa trong phòng khách bật TV lên, vẫn đang chiếu tin tức.
“Anh không ăn à?”
“Tôi ăn rồi, phần đó là của Úc Nghiễn.”
“Vậy hả… sao cô ấy vẫn chưa dậy thế?”
“Lát nữa sẽ dậy thôi.”
Tôi muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn im lặng ăn miếng bánh mì nướng kẹp thịt xông khói và trứng ốp.
… Ngon ghê.
Nghĩ kỹ thì “lý do” mà tôi hỏi trước đó vẫn chưa có câu trả lời.
Úc Nghiễn nói một trong những lý do khiến nàng tiếp cận thủ lĩnh là vì thân phận công chức. Vậy thủ lĩnh thì sao?
“Cô có gì muốn hỏi à?”
“… Hở?”
Câu nói bất thình lình của thủ lĩnh khiến tôi giật mình.
“Tôi sẽ cố gắng trả lời cô trong khi cô ấy còn chưa dậy.”
“Ờm… nhưng mà…”
Nếu có thể, tôi thực sự không muốn tra hỏi đến cùng thiếu hiểu biết như thế nữa. Có những chuyện tuy để ý thật đấy, nhưng liệu mình có thể hỏi ra miệng hay không lại là chuyện khác.
“Bạn gái tôi đang sống với một người đàn ông không rõ nguồn gốc, lại còn là vợ chồng… người bình thường đều sẽ để ý chứ?”
Tôi đặt bánh mì nướng xuống, nhấp một ngụm cà phê, nuốt hết mọi thứ trong miệng xuống.
“Trông anh… không giống gay lắm…?”
Tôi đang hỏi cái gì thế hả?
“Ừ, không phải.”
“Vậy sao có cách…?”
Tôi chưa nói hết câu, nhưng hiển nhiên thủ lĩnh hiểu được ý tứ vừa xấc xược vừa xúc phạm trong lời nói của tôi – Nếu thủ lĩnh muốn ép Úc Nghiễn, chắc chắn Úc Nghiễn sẽ không thể phản kháng.
Nói xong những lời này, dù thủ lĩnh có tức giận đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi cũng không dám kêu ca gì.
Tuy nhiên, phản ứng của thủ lĩnh lại khá bình tĩnh…
“Những chuyện không được làm thì không thể làm. Nó không liên quan gì đến việc tôi làm nam hay nữ, hay tôi thích trai hay gái.”
Anh hờ hững nói ra những lời đó như một điều hiển nhiên.
Rõ ràng chuyện rất đơn giản, nhưng tôi lại ngây ra tại chỗ.
Rõ ràng chuyện rất đơn giản, nhưng tôi chưa từng nghe ai nói như vậy.
Rõ ràng là… chuyện đơn giản như vậy.
“Vậy à… nói cũng đúng…”
“Cô có câu hỏi nào khác không?”
“Hả, à… để tôi nghĩ đã…”
Lúc này, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân chậm rãi. Tôi nhìn thấy Úc Nghiễn đi ra ngoài với mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch.
“Tiểu Hiên à, thủ lĩnh nói hay quá… Oáp~”
Nàng đánh cái ngáp, dụi mắt nói.
“Nhưng thật ra chỉ có một lý do duy nhất khiến anh ta không ra tay với tôi thôi.”
“Lý do gì thế?”
Úc Nghiễn mỉm cười ranh mãnh, làm một cử chỉ đầy tính ám thị xúc phạm. Phải nói rằng, cử chỉ đó rất đơn giản và dễ hiểu, thẳng thắn đến nỗi tôi không cần nghe tiếp cũng biết ngay ý nghĩa của nó.
“Anh ta “không ổn”.”
Tôi quay lại nhìn thủ lĩnh gần như theo phản xạ: “Hả? Thật à?”
Ba chữ này có lẽ là hành vi bất lịch sự nhất mà tôi đã làm kể từ khi tới đây. Sau này phải tìm cơ hội để xin lỗi thủ lĩnh cho hẳn hoi mới được.
“Anh đã bảo em bớt hút thuốc đi, em vẫn không…”
Thủ lĩnh mặt mày vô cảm liếc nhìn Úc Nghiễn: “以你为对象确实是没办法.”
“Còn Tiểu Hiên thì sao?”
Úc Nghiễn bỗng dưng ôm lấy tôi, mái tóc vàng bù xù hơi chọc vào mặt tôi, ngưa ngứa.
“Sao lại lôi cả chị vào?”
“Thì sao? Người phụ nữ vợ anh coi trọng đấy thì sao? Nếu là Tiểu Hiên thì anh có được không?”
Cuối cùng đay là kiểu hỏi đáp gì thế? Nếu đồng ý thì nghĩa là anh có thể có những suy nghĩ không nên có với tôi, còn nếu anh ấy không đồng ý thì nghĩa là anh đang phủ định ánh mắt của vợ mình.
“Không được.”
Thủ lĩnh bắn tôi một phát rất dứt khoát.
Mặc dù tôi không phải là người dị tính luyến ái, cũng tự nhận mình không phải người mong manh dễ vỡ, nhưng tại sao tôi lại bị chồng (tính hướng đang chờ được xác nhận) của bạn chịch (mối quan hệ đang chờ được xác nhận) phủ định sức hấp dẫn với tư cách là một người phụ nữ chứ?
“Này, trong mắt anh, có phải hai đứa em kém hấp dẫn lắm không?”
“Mau ăn sáng đi, đứng đó nói linh tinh cái gì vậy?”
Thủ lĩnh mặt mũi tỉnh bơ quay đầu đi, tiếp tục xem tin tức trên TV. Úc Nghiễn quàng tay qua vai tôi, tay còn lại cầm lấy bánh mì nướng kẹp thịt xông khói và trứng ốp rồi cắn một miếng.
“Thấy chưa, anh ta cứ như người gỗ ấy. Cho nên là…”
Nuốt bánh xuống, đôi mắt linh động như loài mèo nháy mắt với tôi.
“Chị cứ yên tâm đi.”