Hứng thú nhất thời.
Ý nghĩa: Hứng thú tới bất ngờ, xúc động nhất thời.
Ví dụ: Tôi thích người khác giới, nhất thời nổi hứng lên kết hôn với một người đồng tính nữ.
“… Cái quái gì thế?”
Tựa đề của một cuốn tiểu thuyết tình cảm nhẹ nhàng hả?
Tôi ngừng gõ phím, tựa vào lưng ghế. Chiếc ghế máy tính đã làm bạn với tôi trong văn phòng hơn hai năm phát ra âm thanh không mấy dễ nghe, có lẽ thời điểm phải nói lời tạm biệt sắp đến gần rồi.
Lúc này, người ngồi đối diện phát ra một tiếng hét không giống của loài người.
“Chị Hiên cứu em với…”
Nhìn Tiểu Lục khóc lóc, tôi ngập ngừng hỏi: “… Sao thế?”
“Em làm không hết việc…”
“Trùng hợp ghê, em cũng vậy.”
Lúc này, văn phòng đang vui vẻ làm thêm giờ.
Nguyên nhân là do phía khách hàng cần sớm hơn khiến thời hạn hoàn thành công việc bị đẩy lên trước tận một tháng. Để bắt kịp dự án, đồng nghiệp không thể làm gì khác hơn là tăng ca.
Trừ những trường hợp bất khả kháng như thiên tai, tôi nghĩ những vụ khẩn cấp bất ngờ như vậy phần lớn là do trong quá trình có vài người nào đó làm sai mà thành. Mà vì để giải quyết vấn đề, kẻ làm sai đó liền đẩy áp lực thời gian cho người khác.
Dựa trên lý luận này, lý do khiến chúng ta phải tăng ca ở đây là vì một kẻ nào đó mà chúng ta chưa từng gặp mặt.
Vì vậy, bao dung việc tăng ca cũng đồng nghĩa với việc bao dung với lỗi lầm của người khác…
Ừm, không thể tha thứ được.
“Sao lúc này lãnh đạo lại không có ở đây nhỉ?”
“Lẽ nào chị muốn đi uống rượu với anh ta hả?” Tôi dụi mắt đáp.
“Đương nhiên là không rồi. Với những dịp xã giao như vậy, rượu có ngon đến đâu cũng sẽ trở nên khó uống.”
“Anh ta không ở đây, chúng ta còn dễ làm việc hơn.”
“Dù sao thì anh ta cũng chả có tác dụng gì cả.”
Tôi bẻ cổ, thở dài: “Hôm nay cũng 11 giờ mới xong, cố gắng lên nào.”
“Em cần xin nghỉ mười phút đã.”
“… Được thôi.”
Tiểu Lục vui mừng nhảy cẫng lên, chỉ thiếu điều vỗ tay hoan hô nữa thôi. Nhìn chị ấy chạy đến phòng trà nước tìm đồ ăn vặt, tôi cầm điện thoại lên. Có một tin nhắn chưa đọc từ Úc Nghiễn.
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “He, chị đang làm gì đấy?”
Queenie: “Chị đang tăng ca.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Muộn thế cơ á?”
nữ hoàng: “Ừ.”
Queenie: “Lát nữa là xong rồi.”
Queenie: “11 giờ là xong.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Bảo thủ lĩnh đến đón chị đi. Dù sao chắc giờ này anh ta cũng đang ở nhà.”
Queenie: “Không cần đâu, cũng không muộn lắm.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Trong thời gian em đi vắng, chị muốn sai anh ta làm gì cũng được.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Người làm vợ em đây cho phép.”
Vương Nhất Bác: “Không cần…”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Được rồi.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Hôm nay em phải đi ngủ sớm.”
Nghiễn @ Mặc Hương Chỉ Tức: “Mai em phải dậy lúc năm giờ cho lịch tập luyện ngày mai, mấy lão kia muốn tập Thái Cực Quyền hả?”
Queenie: “Đúng là mấy ông già.”
Queenie: “Chúc em ngủ ngon.”
Tôi vừa bỏ điện thoại xuống, Tiểu Lục đã quay lại chỗ ngồi đối diện.
“Chị đang nói chuyện với bạn trai hả? Cười vui thế.”
“Không phải đâu.”
“Chỉ mong gã kia nhà em biết quan tâm một tí.”
Tôi cười, Tiểu Lục nhắc đến người bạn trai yêu nhau bảy năm của chị ấy, lén phàn nàn với tôi về chuyện kết hôn. Dù sao thì chị ấy cũng hơn tôi mấy tuổi, nên nhạy cảm với những thứ như cưới hỏi hơn tôi nhiều.
…Tôi chợt cảm thấy tách mình khỏi những điều này, theo một nghĩa nào đó tôi cũng là người chiến thắng trong cuộc sống. Bởi vì tôi có thể tránh được những phiền não này.
“Tiểu Lục.”
“Hả? Gì thế?”
“Trong hoàn cảnh nào mới khiến một người “nhất thời nổi hứng” đưa ra quyết định kết hôn?”
“Chắc là lúc chuẩn bị ly hôn chăng?”
“Vậy tại sao vẫn kết hôn?” Tôi không khỏi bật cười.
“Nếu có thể nhất thời nổi hứng kết hôn, thì nhất thời nổi hứng ly hôn cũng bình thường mà.”
“Cái nào cũng thật kỳ lạ.”
Tuy nói như vậy, suy nghĩ của Tiểu Lục cũng là hiển nhiên.
Nhìn từ góc độ bình thường, chuyện kết hôn không phải là chuyện có thể quyết định vì hứng thú nhất thời.
Ở một mức độ nào đó, cái gọi là “nhất thời nổi hứng kết hôn” khá mâu thuẫn.
Hay nên nói rằng vì đó chỉ là hôn nhân giả, vì đó chỉ là một bản hợp đồng trao đổi lợi ích thuần túy, nên mới có thể làm vì “hứng thú nhất thời”?
Hoặc có thể đó chỉ là một câu nói bừa, một đáp án cho có lệ…
Một lời nói dối.
Nếu đúng là vậy thì thủ lĩnh…
※
Sau khi rời khỏi văn phòng, tôi sửng sốt khi bước ra khỏi tòa nhà.
Một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang tựa vào tường hút thuốc.
Thủ lĩnh vừa thấy tôi bước ra, lập tức dập tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay, gật đầu với tôi.
Anh không bỏng à?
Tiểu Lục đi cùng tôi ra ngoài lập tức chú ý đến thủ lĩnh: “Ồ? Chị Hiên, người đó là…”
“Một… ừm, một người em quen.”
Cũng không thể nói anh là chồng của bạn chịch của mình chứ. Tuy nhiên, nếu nói là bạn, mối quan hệ của tôi với thủ lĩnh dường như không đến mức đó.
“Bạn trai à?”
“Đâu có.”
“Vậy có nghĩa là “vẫn chưa thành bạn trai” phải không?”
“Cũng không luôn. Người ta kết hôn rồi.”
Trước khi Tiểu Lục tiếp tục đoán mò, tôi nói tiếp luôn.
“Chồng của bạn em, cô ấy lo em tăng ca về muộn quá nên nhờ chồng đến đón thôi.”
“Ồ, thế à.”
“Vậy em đi trước nhé, chị về cẩn thận.”
“Ừm, tạm biệt chị Hiên.”
Sau khi tiễn Tiểu Lục đi, tôi đi về phía thủ lĩnh.
“Rõ ràng tôi đã nói với Úc Nghiễn là không cần…”
“Vậy hả?”
“Xin lỗi đã làm phiền anh phải chạy tới đây.”
“Có phiền gì đâu.”
Thủ lĩnh đi trước, tôi đành đi theo.
“Xe đậu ở đâu thế?”
“Ngay đằng trước, cách đây không xa.”
“Ngày mai anh không cần phải đặc biệt tới đón tôi đâu.”
“Mai cô không phải tăng ca nữa à?”
“Tôi vẫn phải tăng ca, chỉ là tôi cũng không bận mấy ngày nữa, với cả…”
“Tôi vẫn sẽ đến.”
Thủ lĩnh quay lại nhìn tôi.
“Phòng lỡ có chuyện gì.”
Tôi hiểu thủ lĩnh nói “phòng lỡ có chuyện” là có ý gì.
Chẳng qua, vì mấy ngày nay khá bình yên nên tôi bắt đầu nghĩ rằng những gì xảy ra vào ngày mưa đó là do tôi đa nghi, phản ứng thái quá.
“Không sao nữa rồi, anh đừng lo lắng quá… dù sao tôi cũng là người lớn rồi…”
“Dù là người lớn, nhưng đôi khi vẫn cần sự giúp đỡ của người khác mà.”
Tôi im lặng một lúc: “Giống như… anh và Úc Nghiễn à?”
“Cũng gần giống vậy.”
Đột nhiên, thủ lĩnh dừng chân.
“Sao thế?”
“Có thể thứ sáu tôi không đi đón cô được, tự cô về phải cẩn thận đấy nhé.”
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi phải đến nhà Úc Nghiễn.”
“Nhà bố mẹ đẻ cô ấy hả? Tại sao thế?”
“Làm con rể nên đến thăm thường xuyên.”
“Nhưng không phải thứ sáu Úc Nghiễn còn chưa về à?”
Theo lý thuyết, hai vợ chồng cùng nhau về thăm nhà sẽ thích hợp hơn.
“Chúng ta đều cố ý về thăm lệch thời gian của nhau, như vậy sẽ ít có khả năng bị lộ tẩy.”
Còn tránh lộ cái gì, tôi tin rằng không cần phải nói thêm nữa.
Tránh lộ tẩy chuyện kết hôn giả.
Tránh lộ tẩy chuyện đánh lạc hướng (???避免烟雾弹的事实穿帮).
Đi tới bên chiếc xe màu bạc bên đường, thủ lĩnh lập tức mở cửa ngồi vào ghế lái. Tôi cũng leo lên ngồi vào ghế phụ sau đó.
“Đối phó với phụ huynh chắc mệt lắm nhỉ?”
“Quen rồi là được.”
Nếu là tôi vài ngày trước, có lẽ tôi sẽ bắt chước Úc Nghiễn trêu chọc anh mấy câu. Mấy câu kiểu “Nếu bị hỏi về kế hoạch có con, anh có nói mình yếu không?”
Nhưng bây giờ tôi không nói ra miệng được.
Thủ lĩnh khởi động xe. Trên con đường ban đêm vắng vẻ, khung cảnh đường phố chầm chậm lùi lại phía sau.
“Úc Nghiễn nói anh đã hy sinh rất nhiều để duy trì mối quan hệ này.”
“Cũng thường thôi.” Giọng thủ lĩnh vẫn luôn dửng dưng như vậy.
“Chỉ vì một mối quan hệ giả thôi sao? Anh sẵn sàng bỏ ra nhiều như vậy chỉ vì thế thôi ư?”
Bất giác, giọng điệu của tôi bỗng trở nên kích động.
Tôi cũng không biết mình bị sao nữa.
Liên tục mắng xa xả một người chỉ mới quen chưa được bao lâu.
“Anh làm tất cả những điều này chỉ chỉ vì hứng thú nhất thời thôi sao?”
Thủ lĩnh cầm vô lăng, ánh mắt không hề lệch khỏi trước mặt.
“Cũng không phải vậy.”
“Hay nên nói thật ra anh có tình cảm với Úc Nghiễn…”
Tôi đã nói ra một giả thiết mà mình phản cảm nhất.
Đồng thời đó cũng là một giả thiết khá dễ hiểu.
Cái gọi là “nhất thời nổi hứng” chỉ là cái cớ để che đậy giả thiết này, chỉ là một câu nói bừa mà thôi.
Lúc này, ánh mắt của thủ lĩnh lần đầu tiên rời khỏi trước mặt.
Anh quay lại nhìn tôi.
Trên mặt anh đầy vẻ chán ghét.
Tất cả các dây thần kinh và cơ bắp trên mặt đều được vận dụng để làm ra vẻ chán ghét.
“Cô đang nói gì vậy?”
Tôi ngây ra: “… Hả?”
Thế mà thủ lĩnh luôn mặt mày vô cảm lại?
Thế mà thủ lĩnh không hề tỏ vẻ gì ngay cả khi đối mặt với những trò đùa dở khóc dở cười của Úc Nghiễn lại?
Lại làm ra biểu cảm cường điệu tới vậy.
“Trò đùa này không vui tẹo nào đâu.”
Nói xong mấy lời này, thủ lĩnh lại trở về làm mặt vô cảm, mắt nhìn thẳng phía trước tiếp tục lái xe.
“Cô nghiêm túc hả?”
“Ặc, nhưng mà…”
“Có lẽ nói ra điều này trước mặt cô không được hay lắm… Không, chính vì là cô nên mới phải nói ra.”
Thủ lĩnh dừng lại.
“Tôi không thể nào có tình cảm với loại phụ nữ đó được.”
Úc Nghiễn, em bị chồng mình gọi là “loại phụ nữ đó” kìa.
Đây hẳn là một lời trách mắng nghiêm trọng nhỉ?
“…Tại sao?”
Bỏ qua khuynh hướng tình dục của mình, quả thực điều kiện bên ngoài của Úc Nghiễn khá tốt, mà nàng còn là con nhà giàu nữa. Xét về tính cách… mặc dù vậy nhưng chắc chắn vẫn sẽ có người thích nàng.
Dù thế nào đi nữa, thực sự không đến nỗi “không thể nào” được.
“Không có lý do gì hết.”
Thủ lĩnh dứt khoát bắn vợ mình một phát.
Một lời bác bỏ vô lý, không có lý do.
Phủ quyết ngang ngược như thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc vậy.
“Cô ấy là một đồng đội tốt và một người bạn tốt, nhưng không biết cách làm bạn đời, ít nhất với tôi là như vậy.”
Sự im lặng bao trùm bên trong xe.
Một lúc sau, thủ lĩnh thở dài.
“Tôi cũng biết cô đang lo lắng điều gì, nhưng những gì tôi nói với cô đều là sự thật, cô không tin thì tôi cũng không làm gì được. Tôi sẽ không mang tên Úc Nghiễn ra, muốn cô tin tôi là không thể nào.”
Nhìn cảnh vật trước kính chắn gió, thủ lĩnh nói tiếp.
“Nếu cô thật sự không thể chấp nhận được, sau này tôi sẽ có kế hoạch khác.”
“… Kế hoạch gì?”
“Chỉ cần Úc Nghiễn gật đầu, tôi có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào.”