Chương 1: tiểu nương tử, ta là quỷ của ngươi nha 1
Đêm tháng 7 khá nóng, điều hòa thì kêu phè phè, tại một nơi vắng vẻ vang lên khúc nhạc ồn ào chói tai.
Bạch Xảo Nhan mới mơ thấy ác mộng, sợ đến chảy mồ hôi đầu, dựa lưng vào vách giường cứng lạnh, nhẹ thở ra một hơi.
Nàng không bật đèn, vì thích nghi cảm giác với bóng tối, nhưng mà thế giới này tựa như chỉ có mình nàng và cô độc ở cùng nhau, dần hòa tan cái sợ trong lòng vừa rồi.
Bạch Xảo Nhan là pháp sư cao cấp, tuy là vậy nhưng đối với sinh vật quỷ này nàng cũng có sự sợ hãi, không phải vì chủng loài mà là tướng mạo.
Có một số quỷ hình dạng quá đáng sợ, đối với người mê sắc đẹp như nàng thì đúng là đả kích nặng, mỗi lần làm việc nàng đều mang áp lực lớn, bình thường phải hết vài tuần mới có thể hồi phục lại bình thường.
Vì nàng được sư phụ nhận nuôi, cho nên trưởng thành liền bị để lại trong biệt thự ngoại ô nhiều âm khí này, với cái danh nghĩa mỹ miều: chữa bệnh.
[ mặt mỉm cười ] thật ra ngoại trừ sợ quỷ, thì nàng không có bệnh.
Tối hôm nay gặp ác mộng, là do ban ngày làm việc, vô tình thả một con quỷ trong hạt châu khóa quỷ ra, đúng lúc nàng bị con diễm quỷ mặc đồ đỏ kia dùng quỷ pháp tiêu ký.
Sợ hãi khó hiểu, nàng sợ, nửa đêm con quỷ xấu xí kia chạy đến tìm nàng liều mạng.
Nghĩ đến chuyện này, liền hít sâu một hơi, ép mình không được nghĩ nhiều nữa, lần nữa nằm xuống.
Đêm còn dài, còn ngủ được lâu, ngay mai còn làm việc….
“Tách tách…”
“Tách tách…”
Tiếng nước nhỏ giọt từ gạch ngói sau phòng bếp truyền đến, Bạch Xảo Nhan mở mắt, da đầu tê dại, nàng nhớ rõ trước đó đã vặn chặt vòi nước rồi mà! không thể nào ngói lại tích nước được.
Sau lưng đổ mồ hôi lạnh, đêm nóng nực lại đột nhiên không nóng nữa, cả người như ở trong cái khe, Bạch Xảo Nhan muốn bật đèn, nhưng thân thể lại như không phải của mình, không có tri giác, không bị nàng khống chế.
Khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi ngực, âm thanh có tiết tấu vang dội trong đêm yên tĩnh.
Ngây ngốc khó hiểu, không lẽ nàng nằm mơ? nhưng cái này là cảm giác thật sao?
Nghiêng tai lắng nghe một chút, âm thanh tích nước trên ngói đột nhiên biết mất, thay vào đó hành lang có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Từng bước, từng bước đi lên lầu, âm thanh lớn dần, càng lúc càng rõ ràng, tựa như khóc nhiếp hồn vây quanh tai nàng.
Tay Bạch Xảo Nhan khẽ run, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Cái này…
Là quỷ vào? hay cướp vào đây a?
Cắn đầu lưỡi một cái, thân thể liền có ý thức, vội lấy châu khóa quỷ bên cạnh ra, cầm tiểu đao để dưới gối lên, ngưng thở nhìn bóng tối đằng trước.
Chờ đợi là dày vò lớn nhất thế giới này, chờ đợi trong đêm tối, đối với linh hồn là sự tàn phá lớn nhất.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Bạch Xảo Nhan cũng thấy được cái bóng đang từ từ đến gần mình.
Nhất thời không dám thở.
Tay run rẩy vươn ra, mở công tắc bên cạnh, trong lòng đếm thầm, ba hai một bật đèn.
“Ba…” tim đập nhanh hơn.
“Hai….” nàng cảm giác giọng mình khô khốc, sắp bốc khói.
“Một…” ý thức mơ màng, sinh ra ảo giác mệt mỏi khó hiểu.
“Tách!”
Tiếng công tắc vang lên, đèn sáng lên, phòng sáng rực, trước mắt lại đen.
Một khuôn mặt trắng toát không báo trước xuất hiện trước mắt, tóc dài lòa xòa che mặt nó, thêm con người xám lạnh vô thần.
Thân phận đã lộ, không thể nghi ngờ.
Đây là quỷ!
Bạch Xảo Nhan cảm giác đầu óc trống rống, tựa như sét đánh, đến cả quên thở.
“A!” đột ngột trong họng phát ra tiếng kêu thê thảm, Bạch Xảo Nhan đảo mắt một cái, liền ngất xỉu.
Châu khóa quỷ trong tay lóe sáng cũng trở lại bình thường, chỉ có tiểu đao bên giường còn ánh lên hàn quang sắc nhọn.
“Oái!” Hương Diệc Nhu bị âm thanh thê thảm kia làm cho sợ đến lùi về sau vài bước, ôm trái tim đã không còn đập lau mồ hôi lạnh một cái, hơn nửa đêm còn gào tiếng quỷ, đúng là hù chết quỷ rồi a.
Cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Xảo Nhan đã ngất vài giây, dò xét đến gần giường, vườn cánh tay thon dài trắng bóc quơ quơ, “dậy đi?”
Không có phản ứng.
“Ngủ hả?” lầm bầm một câu, Hương Diệc Nhu vươn bàn tay hư hỏng đáp lên mặt người nằm trên giường, “mẹ ngươi muốn gả ngươi cho công tử nhà giào kìa!”
“….” ngươi nói gì, ta giả vờ nghe không hiểu.
Đột nhiên mắt thấy da mình không bình thường, Hương Diệc Nhu chấn động, “tay của ta?”
“Ờ ha, giờ ta là quỷ mà, đâu phải người…” vẻ mặt buồn bã, tuy nàng làm quỷ mấy ngàn năm rồi, nhưng nàng toàn bị nhốt trong hạt châu kia, chủ nhân không ngừng thay đổi, học được nhiều loại kiến thức kỳ quái, tựa như chính mình đã từng trải.
Cho nên trong tiềm thức, nàng vẫn nghĩ mình là người.
Thở dài, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, Hương Diệc Nhu nhìn Bạch Xảo Nhan còn đang ngủ chưa tỉnh, “tiểu nương tử, ngươi sợ như vậy làm cái gì? ta đến báo ân mà.”
Nói xong, lại thò tay sờ cở Bạch Xảo Nhan, “ý? da tiểu nương tử trơn quá nha~”
“Bốp!” tự vỗ tay mình một cái, “lại hư hỏng nữa rồi!”
Cũng do mấy ngàn năm nay, cô theo chủ nhân đều là nam tử phong lưu đi chọc ghẹo đủ kiểu tiểu nương tử, mưa dầm thấm đất, đã thành thói quen nên thường gọi các nàng là tiểu nương tử, tiếp đó là tay chân hư hỏng bắt đầu sỗ sàng.
Cô là một cỏn quỷ hư hỏng.
Nhưng mà cái đó không quan trọng!
Hôm nay được cái người nằm trên giường này thả ra khỏi châu khóa quỷ, đây chính là ân nhân tái thể của cô! cho dù bên cạnh nàng có người thân hay không, thì cũng sẽ giúp nàng tiêu tai giải nạn, báo đáp chi ân tái thế!
Cô là một con quỷ có nghĩa khí!
Thu hồi móng vuốt, Hương Diệc Nhu im lặng điều chỉnh trạng thái thân thể của mình, dùng sức mạnh của quỷ điều chỉnh cơ thể nhìn như người bình thường, rồi cởi giày bò lên giường.
Trời còn tối a, nên ngủ thôi, quỷ cũng cần ngủ nha.
Theo ánh đèn nhìn Bạch Xảo Nhan mặc đồ ngủ xuyên thấu, vì vừa rồi hành động có chút kịch liệt, rồi thêm móng vuốt hư hỏng của Hương Diệc Nhu tạo thành, cảnh xuân lộ ra, nuốt một ngụm nước bọt.
Hiện tại người ngủ đã cởi thành như vậy rồi sao?
Từ mặt đến tai vẫn đỏ, tuy cô từng thấy nhiều rồi, nhưng tự mình trải nghiệm thì cảm giác khác nhau, đột nhiên thấy lạnh như gà.
Ừm… nên học hỏi ân nhân.
Cắn răng một cái, Hương Diệc Nhu cởi váy áo đỏ trên người xuống, để lại áo sơ mi trắng, “vậy chắc được rồi?”
Lầm bầm một chút, rúc vào ổ chăn, tự hiểu ý người đắp chăn cho mình và Bạch Xảo Nhan, Hương Diệc Nhu liền đi ngủ.
Trốn khỏi châu khóa quỷ cũng cần có sức mạnh và trí khôn.
Cho nên, dù có sức mạnh quỷ, thì tinh thần vẫn yếu, có chút mệt.
Trong phòng chỉ còn tiếng máy điều hòa kêu phè phè, chỉ là lần này bật đèn lên còn có thêm một con quỷ trên giường.
Giấc ngủ này của Bạch Xảo Nhan cũng không yên, không biết vì sao trên người như có vật đè nặng, khiến nàng thở không nổi, muốn tỉnh lại nhưng không được, bực bội cau mày mặt phiền toái.
Còn mơ thấy ác mộng.
Nàng mơ thấy mình chạy từ lầu ba biệt thự xuống dưới, phía sau là một con quỷ không có mặt đang đuổi theo nàng.
Đáng sợ hơn, vừa xuống lầu, thấy khúc quanh liền chạy vào, tưởng là trốn được rồi.
Thì đột nhiên có cánh tay thò ra ở sau lưng nàng, dùng sức kéo nàng về phía sau.
“Ah!” kinh hô một tiếng, Bạch Xảo Nhan giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng, “ầm” mở mắt, nhớ đến thân.
“Rầm!” vô tình đụng phải vật cứng, phát ra tiếng vang, đau đến nàng chảy nước mắt.
“…” nữ nhân tóc tai bù xù trên người này là ai?
Hương Diệc Nhu cảm giác có động tĩnh, mơ màng ngẩng bản mặt trắng hếu lên, dùng con mắt màu xám nhìn nàng, “cô tỉnh rồi hả?”
“…” Bạch Xảo Nhan hít khí lạnh, tim đập nhanh hơn, mở to hai mắt nhìn. Con ngươi hơi co lại, trong lòng vo cùng bất an.
Đây không phải là con quỷ tối qua sao? sao lại bò lên giường nàng, không đúng, trên người nàng chứ? đây là quỷ đè trong truyền thuyết sao? cái định mệnh gì vậy chứ?
“Ân nhân chào cô, tôi tên Hương Diệc Nhu.” con quỷ nào đó không biết gì nhếch miệng, lộ ra nụ cười hữu hảo tươi sáng, “saunayf ta sẽ ở cùng ngươi!”
“???” ?
Nàng bị ù tai rồi hả? không đúng, chắc bị ảo giác chưa hết rồi!
Chớp mắt một cái, bình tĩnh tâm hồn, Bạch Xảo Nhan chật vật mở miệng, “ngươi là… quỷ hả?”
“Đúng vậy ~ nhưng mà ân nhân yên tâm đi, tôi sẽ không bị ai phát hiện đâu!” bản mặt cười sáng rực.
“…” [ sống không còn gì tiếc ] nàng có thể chọn một con chó đái được không?”
“Cho nên… tối qua là ngươi….”
“Là tôi, nhưng mà không biết tại sao cô lại hôn mê, cho nên tôi đành ngủ chung với cô vậy, không đúng, là vô tình ngủ cùng với cô, ân nhân à cô đừng để ý nha?”
Nhìn sắc mặt Bạch Xảo Nhan không vui, Hương Diệc Nhu có chút lo trong lòng, nếu cô gái này mà đuổi cô đi, thì cô cũng không còn chỗ đi nữa, nghĩ vậy cô rất đau lòng.
[ tay chào tạm biệt ] ta mới ngủ với ngươi, ta ngủ với ngươi từ kiếp trước đến kiếp sau rồi!
“Cô xuống khỏi người tôi đi!” nhìn bộ ngực cao ngất của Hương Diệc Nhu, Bạch Xảo Nhan lạnh lùng chuyển mắt, từng gặp qua quỷ lẳng lơ, nhưng chưa từng thấy qua một con diễm quỷ lẳng lơ như vậy.