Chương 2
Ngu Mặc ghen tỵ với con cá hề trong bể nước kia, lại càng thấy tội cho chính mình.
Rõ ràng biết người ấy không hề thích mình, vậy mà vẫn mặt dày theo đuổi suốt tám năm. Cuối cùng cũng chỉ vì thương hại nàng mà chấp nhận kết hôn.
Nếu đã như vậy, chi bằng rời đi. Mỗi người một ngả, sống nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Ngu Mặc.” Thẩm Sơ Vũ khẽ gọi, kéo Ngu Mặc trở về khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Gần như theo phản xạ, Ngu Mặc quay đầu đáp lại: “Gì vậy, chị?”
“Giúp tôi cài mấy cái nút áo.” Thẩm Sơ Vũ nói.
“Ừ.” Ngu Mặc lập tức gạt đi những suy nghĩ trong đầu, bước vào phòng thay đồ.
Mặt trời mùa hạ rực rỡ và nồng nhiệt, mới nãy còn mờ mịt sương mỏng, giờ đã bừng sáng. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm trắng được kéo kín một bên phòng, rọi xuống người Thẩm Sơ Vũ, phủ lên nàng một tầng sáng dịu dàng. Trên tấm lưng trắng ngần nhẵn mịn là đôi xương bướm thanh mảnh và thon gọn. Rải rác trên đó là những dấu vết đỏ hồng mờ nhạt xen lẫn rõ ràng, tựa như hoa mai nở rộ giữa nền tuyết trắng.
“Lại đây.” Thẩm Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Mặc, ánh mắt nhu hòa thêm vài phần dưới vầng sáng bao phủ.
Ngu Mặc ngây người một chút, lớp băng mỏng vừa hình thành trong lòng đã bị ánh sáng từ Thẩm Sơ Vũ nhẹ nhàng làm tan chảy.
“Em tới đây.”
Đó là một chiếc váy dài kiểu cổ điển màu trắng ngà. Ngu Mặc bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên eo Thẩm Sơ Vũ. Vải chiffon pha sợi thô mềm mại nhưng vẫn có chút sần, không thể sánh với làn da trơn mịn của Thẩm Sơ Vũ. Ngu Mặc men theo đường cong eo nàng, từng chiếc từng chiếc cài lại hàng nút không mấy dễ cài. Đầu ngón tay trắng nõn để lại một vết hằn đỏ rõ ràng trên da, trông nổi bật đến lạ.
Những gì nàng làm vì Thẩm Sơ Vũ, không chỉ là vài dấu vết mờ nhạt rồi sẽ phai đi theo thời gian.
Bao năm nay ở bên cạnh Thẩm Sơ Vũ, Ngu Mặc giống như một con chó hoang phát điên, vì Thẩm Sơ Vũ mà sẵn sàng liều mạng, những vết sẹo trên người nàng cũng từ đó mà có.
Một hành trình đầy gian truân, chông chênh.
Tới hiện tại, Ngu Mặc chỉ còn lại một mình. Người duy nhất bên cạnh nàng, chính là người mà nàng đã dốc hết cả thân tâm để giữ lấy.
Nàng không nỡ buông.
Thẩm Sơ Vũ nhận ra ngón tay của Ngu Mặc vẫn đặt trên lưng mình, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy?”
Ngu Mặc chậm rãi thu tay lại, gượng nở một nụ cười: “Không sao, chỉ là chị mặc cái váy này, chất liệu dễ chịu quá nên em lỡ chạm nhiều một chút.”
“Vải này không hẳn là tốt đâu,” Thẩm Sơ Vũ thản nhiên đáp, “Tuần sau đi đám cưới Nhược Vũ, tôi đặt cho em một bộ váy lụa rồi. Đến lúc đó mặc thử sẽ biết thế nào là đồ xịn.” Nói rồi nàng tiện tay cầm bộ váy đã chọn đưa cho Ngu Mặc: “Thử xem.”
Ngu Mặc khẽ “ừ” một tiếng, nhận lấy váy từ tay Thẩm Sơ Vũ. Vừa nãy nàng chỉ buột miệng nói cho qua, giờ nghĩ lại thấy mình đúng là không biết nhìn hàng. Thượng khu khác hẳn hạ khu, bên dưới lớp phồn hoa ấy là vô số thứ xa hoa mà trước đây Ngu Mặc chưa từng thấy. Nàng cứ chật vật mò mẫm một mình. Dù đã sống ở thượng khu hơn nửa năm, nàng vẫn thấy mình không hòa nhập nổi.
Có những lúc, Ngu Mặc chỉ mong Thẩm Sơ Vũ chịu dành chút thời gian để chỉ dạy nàng một chút thôi.
Tâm trí vẫn còn lơ lửng, Ngu Mặc đã thay váy xong. Nàng cũng muốn giống như vừa nãy Thẩm Sơ Vũ gọi nàng lại giúp cài nút, bây giờ được nàng ấy giúp mình kéo dây kéo sau lưng. Nhưng khi quay đầu lại, phòng thay đồ chỉ còn mỗi mình nàng, yên ắng đến mức khiến người ta chạnh lòng.
Lại mơ mộng viển vông rồi.
Ngu Mặc đứng trước gương lớn, khẽ cong khóe môi, tự giễu.
Lúc nàng bước ra ngoài, Thẩm Sơ Vũ vừa vặn đặt hũ thức ăn cho cá xuống, xoay người nhìn nàng.
Trước khi kết hôn với Thẩm Sơ Vũ, Ngu Mặc từng làm vệ sĩ cho cô ấy. Da nàng vì sương gió mà sạm đen, nhưng nửa năm qua được Thẩm Sơ Vũ nuôi dưỡng, sắc da cũng dần khôi phục lại làn trắng hồng khi còn trẻ.
Nhờ vào tố chất Alpha trời ban, vóc dáng của Ngu Mặc luôn thẳng tắp, vai ngang eo nhỏ. Cộng thêm vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp trời sinh, cả người nàng đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Vậy mà Thẩm Sơ Vũ vẫn không hài lòng: “Thôi, đừng mang đôi giày đó nữa, em đổi đôi đế thấp đi. Em mang đôi kia nhìn không đẹp chút nào cả.”
Ngu Mặc cúi đầu nhìn đôi giày cao gót đang mang dưới chân, khẽ gật đầu đầy lúng túng rồi xoay người đi vào phòng thay đồ.
Có vẻ không hài lòng khi Ngu Mặc phá vỡ cách phối đồ mà mình đã định sẵn, Thẩm Sơ Vũ khẽ trách: “Chẳng phải chị đã nói rồi sao? Rảnh rỗi thì luyện đi đứng với giày cao gót ở nhà một chút, sao lại không chịu nghe lời?”
Ngu Mặc siết chặt đôi giày cao gót gần mười phân trong tay, các ngón tay căng lên: “Chị à… em tập không được.”
“Nhưng vẫn phải luyện. Sau này em còn phải đi cùng chị dự tiệc, không tránh khỏi phải mang.” Thẩm Sơ Vũ nói.
“…Dạ.” Ngu Mặc cắn chặt môi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Thật ra Ngu Mặc không phải không muốn luyện, mà là thật sự không làm được. Cái cảm giác gót chân lơ lửng khiến nàng bất an từ trong lòng, đi được một lúc là chân bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Nhưng người tinh tế và giỏi quan sát như Thẩm Sơ Vũ, lại chưa từng nhận ra điều đó, thậm chí đến một lời cũng chưa từng hỏi.
Thẩm Sơ Vũ lái chiếc Maybach đen đời cũ đưa Ngu Mặc đến trung tâm thương mại S78, một chuỗi cửa hàng trực thuộc tập đoàn Thẩm thị. Hôm nay, ánh nắng ngoài trời vẫn rực rỡ như lúc còn ở nhà. Vừa bước xuống xe, ánh nắng liền chiếu lên khuôn mặt Ngu Mặc, xua đi phần nào vẻ âm trầm quanh nàng.
Tuy vậy, Ngu Mặc không mãi mê tận hưởng nắng. Như thường lệ, vừa xuống xe nàng liền mở cây dù đen trong tay, chủ động bước đến che cho Thẩm Sơ Vũ.
Thẩm Sơ Vũ nhìn bóng râm đổ xuống đầu mình, hơi cau mày, có phần không vui: “Giờ em là vợ chị rồi, không cần làm mấy chuyện này nữa.”
“Nhưng… em tự nguyện mà, chị.” Ngu Mặc siết chặt cán dù, nhẹ giọng đáp.
Thẩm Sơ Vũ liếc nhìn nàng, thấy hơn nửa người Ngu Mặc vẫn đang phơi ngoài nắng, liền vươn tay kéo nàng vào trong khoảng râm của chiếc dù, giọng bình thản nhưng sắc lạnh: “Không có ai làm vợ người ta mà chỉ biết cầm dù che nắng cho đối phương. Nếu đã muốn làm, thì hãy làm cho đúng mực.”
Bàn tay Thẩm Sơ Vũ nắm lấy cổ tay Ngu Mặc, làn da tiếp xúc nhau – ấm áp và ẩm nhẹ. Trừ những lúc ân ái trên giường, Thẩm Sơ Vũ rất ít khi chủ động đụng chạm nàng như vậy. Khoảng khắc thân mật hiếm hoi này đánh thẳng vào từng đầu dây thần kinh của Ngu Mặc, như dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến tim nàng đập rộn ràng như trống trận.
Ngu Mặc giống hệt một cô gái mới biết yêu, gò má ửng đỏ, ngơ ngác mà vui mừng: “Em biết rồi, chị. Lần sau em sẽ chú ý.”
Thẩm Sơ Vũ liếc nhìn Ngu Mặc, ánh mắt sắc bén lập tức bắt được gò má ửng hồng dưới bóng râm, khóe môi không để nàng thấy khẽ cong lên một chút.
Khi hai người bước vào trung tâm thương mại S78, loa phát một bản nhạc jazz tiếng Anh với giai điệu lười biếng mà quyến rũ. Ánh đèn vàng ấm dịu nhẹ chiếu vào đôi mắt Ngu Mặc, lúc này nàng đang sánh bước bên Thẩm Sơ Vũ. Làn gió mát từ hệ thống điều hòa trung tâm thoảng qua mang theo mùi tin tức tố của Thẩm Sơ Vũ, khiến Ngu Mặc cảm thấy đặc biệt dễ chịu.
Ngu Mặc len lén nhìn cánh tay buông lơi tự nhiên bên người Thẩm Sơ Vũ, bàn tay nàng bất giác ngứa ngáy, muốn đưa tay qua khoác lấy.
Dù sao giờ hai người cũng đã là vợ vợ, làm như vậy… chắc cũng không quá đáng chứ?
Ngu Mặc nhớ lại lúc nãy Thẩm Sơ Vũ nắm lấy cổ tay mình, trong lòng như được tiếp thêm dũng khí.
Mười phân, năm phân, một phân…
“Sao vậy?” Thẩm Sơ Vũ nhận ra ngón tay Ngu Mặc đang chuẩn bị chạm vào da mình, theo phản xạ lập tức đưa tay tránh đi.
“Em…” Sắc mặt Ngu Mặc sa sầm, nàng nhìn bàn tay hụt hẫng của mình và vẻ không hài lòng trong giọng điệu của Thẩm Sơ Vũ, toàn bộ ảo tưởng vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Đúng lúc đó, điện thoại của Thẩm Sơ Vũ vang lên. Cô cũng không hỏi thêm vì sao Ngu Mặc lại có hành động như vậy, chỉ liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi quay sang nói với Ngu Mặc: “Em cứ đi dạo trước đi, chị có chút việc cần xử lý.”
Nói rồi, Thẩm Sơ Vũ khẽ giơ tay ra hiệu, mấy vệ sĩ phía sau lập tức chia làm hai nhóm: một nhóm theo cô, nhóm còn lại đi theo Ngu Mặc.
Ngu Mặc vốn định nói mình có thể ngồi đợi ở quán cà phê, nhưng Thẩm Sơ Vũ không hề để nàng có cơ hội mở miệng. Cô bước đi dứt khoát trên đôi giày cao gót, nhanh chóng rẽ sang phía hành lang yên tĩnh hơn.
Ngu Mặc nhìn bóng lưng Thẩm Sơ Vũ, khẽ buông một tiếng: “Ừ.”
Bản nhạc du dương trong trung tâm thương mại vẫn đều đều vang lên, nhưng lòng Ngu Mặc giờ chẳng còn tâm trạng để thưởng thức. Không có Thẩm Sơ Vũ bên cạnh, nơi này bỗng trở nên lạc lõng và nhạt nhẽo.
Không biết từ lúc nào, Ngu Mặc đã đi ngang qua một cửa hàng trang sức mang tên TR.
Nàng nhớ khi còn đi học, Chu Tần rất thích sưu tầm các loại ghim cài áo, thế là liền nghĩ: chi bằng chọn một chiếc thật đẹp làm quà cưới cho hai người. Thẩm Sơ Vũ chắc cũng sẽ không thấy món quà này là thất lễ, dù sao thì tặng trang sức vẫn luôn là lựa chọn hàng đầu ở cả thượng khu lẫn hạ khu.
Nhưng vừa bước vào cửa hàng, một gương mặt chanh chua liền quay lại nhìn nàng. Trần Ngải Môi trong bộ váy đuôi cá màu hồng phấn ôm sát, tựa vào tủ trưng bày, cất giọng chua ngoa: “Chà, chẳng phải là Ngu Mặc đây sao, trùng hợp ghê đó ha.”
“Ừ, trùng hợp thật.” Ngu Mặc không muốn đôi co, đáp nhạt một câu rồi cúi đầu xem trang sức trong tủ kính.
“Xem ra Thẩm Sơ Vũ cưng chiều cô dữ lắm ha, dám vác mặt vào TR luôn.” Trần Ngải Môi bám riết không tha, bước đến gần nàng, tiếp tục nói.
Ngu Mặc bực bội lùi sang một bước: “Không phải tôi mua, là định tặng Nhược Vũ làm quà cưới.”
Trần Ngải Môi bật cười đầy ẩn ý: “Ồ, cô cũng đi dự đám cưới Phùng Nhược Vũ tuần sau à? Lấy Thẩm Sơ Vũ bao lâu rồi, hiếm thấy cô xuất hiện ở mấy dịp như vậy. À đúng rồi, là ít người mời cô thì có.”
Lời nói đâm thẳng vào ngực Ngu Mặc. Khi Thẩm Sơ Vũ cưới Ngu Mặc, cả thượng khu đều dậy sóng.
Đường đường là thiên kim độc nhất của Tập đoàn Thẩm thị, không chọn nhị thiếu nhà họ Trần, cũng chẳng chọn đại tiểu thư nhà họ Ngụy, lại đi cưới một cô gái mồ côi từ hạ khu vừa mới mất cha mẹ – chuyện này khiến bao người mắt tròn mắt dẹt. Nửa năm nay, các buổi tiệc chính thức đều không ai mời Thẩm Sơ Vũ mang theo bạn đời. Theo quy tắc ngầm lâu đời ở thượng khu, sau khi kết hôn, việc cặp đôi cùng nhau xuất hiện là để công khai thân phận, là sự thừa nhận của xã hội thượng lưu.
Nghĩ mà thấy chua xót, tới giờ Ngu Mặc vẫn chưa từng được Thẩm Sơ Vũ đưa tới bất kỳ dịp quan trọng nào. Không được người thượng khu chấp nhận thì thôi, ngay cả Thẩm Sơ Vũ, có lẽ… cũng không chấp nhận nàng. Thấy Ngu Mặc im lặng, Trần Ngải Môi phá lên cười đầy mỉa mai: “Câm luôn rồi à? Không giống cô nha. Trước kia ở trường, chuyện vô lý mà cô còn xoay được ba phần đạo lý, giờ lấy chồng vào nhà họ Thẩm rồi thì học được cách ngoan ngoãn rồi hả? Chó điên giờ thành cún cưng rồi à?”
Ngu Mặc nhíu chặt mày, nàng ghét nhất là bị ví với chó: “Cô nói ai là chó?”
“Cô chứ ai!” Trần Ngải Môi bật cười khinh bỉ. “Trong cái giới này, ai mà không biết cô chỉ là một con chó giữ nhà mà nhà họ Thẩm nuôi để bảo vệ tiểu thư Omega của họ thôi. Giờ leo được lên giường Thẩm Sơ Vũ rồi, lại định phủi sạch quá khứ hả?” Giọng nói chứa đầy cay nghiệt, bao năm bị Thẩm Sơ Vũ đè đầu ép cổ khiến Trần Ngải Môi sinh hận, giận cá chém thớt, không hề nể nang gì với Ngu Mặc. “Dựa vào cái chết của cha mẹ để leo lên giường Thẩm Sơ Vũ, đúng là… yêu tới điên luôn rồi ha.”
Chát! Tiếng tát vang lên giòn tan, khiến cả cửa hàng lặng phắc, mọi người đều tròn mắt kinh ngạc.
Ngu Mặc vừa mới tát Trần Ngải Môi một cái.
“Cô lặp lại lần nữa thử xem!” Ngu Mặc cả người run rẩy, một năm qua nàng đã nghe đủ loại lời ra tiếng vào, những lời đồn đại bịa đặt về cái chết của cha mẹ nàng còn độc địa hơn thế gấp bội.
Thẩm Sơ Vũ biết, hiểu, nhưng chưa từng ra mặt. Còn Ngu Mặc thì sớm đã không thể nhẫn nhịn.
Hôm nay Trần Ngải Môi tự mình đưa đầu vào họng súng, cũng đáng đời.
Vốn dĩ Ngu Mặc đã là Alpha cấp cao, một khi nổi giận, tin tức tố hương muối biển và caramel lập tức tràn ngập, mất hẳn vị ngọt dịu, chỉ còn lại mùi muối đậm đặc sắc lạnh bao phủ lấy Trần Ngải Môi, khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên nổi.
“Ngu Mặc! Cô điên rồi à?! Dám đánh tôi?!” Trần Ngải Môi ôm mặt, tức giận đến phát điên, hoàn toàn không màng đang ở nơi công cộng, liền phóng thích tin tức tố vị dâu chua ra đối kháng.
“Ồn ào gì vậy?” Giọng nói nghiêm nghị, lạnh lẽo vang lên. Thẩm Sơ Vũ bước ra từ một góc khuất, ánh mắt mang theo vẻ giận dữ. Dưới ánh đèn thương xá, đôi mắt màu bạc nhạt của cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Ngải Môi.