Chương 1
Bầu trời xanh thẳm, từng cụm mây trắng lửng lơ nối với ngọn núi cao vút từ xa thành một dải mênh mông, thỉnh thoảng lại có vài cánh ưng xám chao lượn. Trong đình nghỉ mát bên sười núi Tĩnh Bạch, một thiếu niên mặc áo gấm trắng tựa nửa người lên trụ đá, hưởng thụ sự vuốt ve từ gió thoảng.
“Tiểu thư, Vô Song thiếu gia đã đến rồi!”
Nghe được âm thanh truyền đến từ cách đó không xa, thiếu niên áo gấm dựng thẳng người, nhìn về phía đôi chủ tớ ở đối diện, hồng ngọc nơi hông lắc lư theo động tác của hắn.
“Lần này trễ hơn đấy nhé!”
Vô Song tiến lên nói với đôi chủ tớ, không đợi hai người trả lời, hắn đã nắm lấy tay của người chủ, đi về phía đình nghỉ mát.
“Là do tiểu thư làm quế hoa cao cho ngài, nên bọn ta mới đến trễ…”
“Tiểu Thanh!”
Vào trong đình rồi, Tiểu Thanh mặc y phục xanh lên tiếng giải thích thay chủ nhân, nhưng chủ tử của nàng ấy lại nổi cơn xấu hổ…
“Thật vậy sao? Hưởng Nguyệt?”
Vô Song nhìn người ngồi bên cạnh mình, bàn tay vô thức nắm chặt hơn, khuôn mặt đẹp đẽ dạt dào hạnh phúc.
Hắn chỉ từng nói mình thích quế hoa cao một lần, chưa kể đó còn là chuyện khi họ còn rất nhỏ, không ngờ Hưởng Nguyệt vẫn còn nhớ!
“Ừm…”
Hưởng Nguyệt gật đầu, nhiệt độ từ Vô Song truyền qua tay khiến nàng ấy càng xấu hổ hơn, hai ráng mây chiều lặng lẽ nổi lên trên gò má nàng ấy.
“Vậy nhất định ta phải nếm thử rồi! Hưởng Nguyệt đích thân làm, chắc sẽ ngon lắm!”
Tiểu Thanh đã xếp đồ trong giỏ lên bàn đá trong đình nghỉ mát. Bánh ngọt trên đĩa tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, khối nào cũng nhuốm cánh hoa quế. Vô Song cầm một khối lên bỏ vào miệng.
“Có ngon không?”
Đây là lần đầu tiên Hưởng Nguyệt làm bánh ngọt, nàng ấy không biết nó có hợp với khẩu vị của Vô Song không, nên nàng ấy hỏi mà vừa căng thẳng vừa mong đợi.
“Ngon lắm! Đây là lần đầu tiên ta được ăn món quế hoa cao ngon như vậy! Muội cũng nếm thử đi…”
Vô Song lại đưa một khối đến môi Hưởng Nguyệt, nàng ấy cẩn thận thưởng thức ‘tác phẩm’ của mình. Hình như hơi ngọt!
“Hình như khối mà muội ăn… trông ngon hơn!”
Vừa dứt lời, môi của Hưởng Nguyệt đã bị Vô Song cướp lấy. Hưởng Nguyệt thật sự không ngờ người này lại to gan đến vậy, Tiểu Thanh còn ở đây mà?
Thấy nàng ấy không tập trung, Vô Song càng tiến vào sâu hơn, quấn lấy cái lưỡi đinh hương, mút lấy hương thơm hoa quế trong miệng Hưởng Nguyệt.
“Vô Song… thế này không hợp lễ nghi…”
Hưởng Nguyệt khẽ thở gấp, rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng vào hắn, cơ thể run lẩy bẩy. Hành vi vừa rồi của Vô Song khiến nàng ấy căng thẳng không thôi, nhưng trong lòng cũng rất đỗi ngọt ngào.
“Liên quan gì đâu? Ngày này tháng sau là hai ta thành thân rồi!”
Vô Song nâng khuôn mặt trứng ngỗng tuyệt đẹp của Hưởng Nguyệt lên, dịu dàng đáp lại. Được ở bên cạnh Hưởng Nguyệt là ước nguyện lớn nhất cuộc đời hắn. Trừ cha hắn, nàng ấy là người duy nhất biết thân phận thật của hắn, mà nàng ấy lại không hề để tâm, thậm chí bằng lòng làm vợ hắn. Có được một thê tử như nàng ấy, hắn còn mong cầu gì hơn?
“Cứu, ai cứu với!”
Tiếng cầu cứu thê lương truyền từ xa đến hấp dẫn sự chú ý của ba người trong đỉnh nghỉ mát.
“Tiểu thư, hình như có người đang cầu cứu!”
Tiểu Thanh đang vờ ‘tàng hình’ bất đắc dĩ cắt ngang tình nồng mật ý của hai người.
“Vô Song…”
“Ừm, ta đi một lát rồi về, hai người đợi ở đây, đừng đi đâu cả!”
Vô Song thâm tình nhìn Hưởng Nguyệt rồi xoay người chạy thật nhanh về phía phát ra âm thanh.
Ba người mặc áo đen đang vây lấy một đôi nam nữ, nam tử đang chật vật đối phó với bọn chúng, toàn thân nhiễm đầy máu, mà người lên tiếng cầu cứu là nữ tử kia. Hai người mặc hoa phục, xem ra không phú cũng quý, vì sao lại bị tập kích ở đây? Luật pháp Thiên Trạch Hoàng Triều nghiêm minh, trăm họ sung túc, đừng nói là trộm cướp, có khi còn không thấy kẻ xấu, chẳng lẽ họ bị kẻ thù truy sát?
Vô Song vừa nghĩ như vậy, tốc độ lại tăng thêm. Sau khi đến gần bọn áo đen, hắn lập tức ra tay ngăn cản, nhưng bọn chúng nhìn thấy hắn thì càng ra tay độc ác hơn, đột nhiên chuyển hướng cùng xông về phía hắn!
Ba kẻ này cũng không phải hạng tầm thường, dù có là cao thủ thì đến tay không cũng khó thắng chúng, nhưng bất hạnh thay, người chúng gặp lại là Liễu Vô Song. Chỉ trong chưa đến mười chiêu, đã có hai trong ba kẻ bị tước vũ khí, chúng thấy tình hình có vẻ không ổn thì không dây dưa nữa, dứt khoát rời đi.
“Đa tạ ơn cứu mạng của công tử!”
“Không có gì, không cần cảm ơn… tại hạ xin cáo từ!”
Vô Song cảm thấy ba kẻ kia chạy trốn quá dứt khoát, còn nàng kia, tuy thể hiện là sợ hãi, nhưng hai mắt lại rất bình tĩnh, người đàn ông thì cơ thể có nhiều vết thương song chẳng có chỗ nào nguy cấp. Chắc chắn trong chuyện này có bẫy! Hắn bắt đầu lo cho người trong đình nghỉ mát, nên vội vã chạy về, tốc độ còn nhanh hơn khi đến ban nãy.
“Công chúa… hình như chúng ta bị phát hiện rồi!”
“Không hổ là Liễu Vô Song đệ nhất thiên hạ… vậy quyết định chọn hắn đi, cứ tiến hành theo kế hoạch!”
Nữ tử được gọi là công chúa vỗ tay, hệt như rất hài lòng với biểu hiện của Vô Song. Xem ra, trong trận tranh tài này, nàng ta thắng chắc rồi!
Hưởng Nguyệt… Hưởng Nguyệt… nàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì!
Từ đằng xa, Vô Song đã thấy trong đình nghỉ mát nhiều thêm mấy người, trái tim đang treo lơ lửng càng bất an hơn.
“Vô Song thiếu gia!”
Thấy hắn đã về, Tiểu Thanh vui vẽ vẫy tay. Nàng ấy thật sự không thích người lạ mặt vừa đến bắt chuyện, nhất là chủ tử của tên Tiểu Tư đứng trước mặt này. Hắn ta tự xưng là Bạch công tử đến từ kinh đô mà không thử xem lại dáng vẻ của mình, mắt sói cứ nhìn chòng chọc tiểu thư nhà nàng ấy. Bây giờ Vô Song thiếu gia đã về, để ta xem ngươi còn không biết xấu hổ mà ở lại nữa không!
“Vô Song, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thấy Vô Song về, Hưởng Nguyệt lo lắng hỏi, bởi lẽ tiếng cầu cứu vừa rồi thật sự quá thê lương.
“Là bọn cướp, nhưng ta đã giải quyết chúng rồi. Ở đây không an toàn, sau này chúng ta đừng đến nữa…”
Chuyện không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, nhưng trong giây lát, hắn cũng không biết phải giải thích với Hưởng Nguyệt như thế nào, chỉ đành mượn tạm một lý do. Hiện tại thì hắn phòng bị người vừa bắt chuyện với nàng ấy hơn, chỉ e những kẻ này là đồng bọn đám người trước đó!
“Nói vậy vị này chính là Liễu Vô Song, Liễu Tướng quân của phủ Trấn Quốc Tướng quân mà Mộ Dung cô nương đã nhắc đến?”
Dường như nam tử mặc hoa phục đã phát hiện ra địch ý trong mắt Vô Song, nhưng hắn ta không hề quan tâm, trái lại còn thoải mái bắt chuyện.
“Xin hỏi các hạ là?”
“Kinh thành Bạch Doãn Đức, lần này đến Đôn Dương là vì kinh doanh, tiện thể du sơn ngoạn thủy, không ngờ lại gặp được nữ tử xinh đẹp như Mộ Dung cô nương ở nơi đây. Ngày tốt, cảnh đẹp thế này, được thêm người đẹp bầu bạn, đúng là tại hạ đã được trải chuyện mỹ mãn nhất thiên hạ!”
Vô Song không ngờ kẻ này lại suồng sã, xấc xược đến vậy, dám đùa giỡn Hưởng Nguyệt trước mặt mình. Mày kiếm của hắn hơi nhướng lên, khuôn mặt tuấn ú sa sầm, lẳng lặng đẩy Hưởng Nguyệt ra sau lưng để bảo vệ. Còn Hưởng Nguyệt, nghe được những lời kia tất nhiên đã xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. Rõ ràng ở trước mặt mình, người này thuộc hạng lịch sự, nhã nhặn, vì sao có Vô Song ở đây lại trở thành thế này? Nàng ấy nhìn bóng lưng Vô Song, chỉ sợ hắn sẽ hiểu lầm.
“Hình như trời không còn sớm nữa, bọn ta cũng phải về rồi!”
Nom thì như Vô Song nói những lời này cho Hưởng Nguyệt nghe, song thật ra hắn đang nói với Bạch Doãn Đức. Kẻ này muốn ngắm cảnh đẹp thì cứ ngắm, thứ cho họ không ‘tháp tùng’ được. Hắn chắp tay chào rồi đi cùng Hưởng Nguyệt, Tiểu Thanh xuống núi.
“Hoàng thượng…”
Tiểu Tư ở bên cạnh định lên tiếng lại bị Bạch Doãn Đức cản lại. Hắn ta nhìn theo bóng lưng của Vô Song, có phần lưu luyến không nỡ. Đáng tiếc thật! Rồi hắn ta quay đầu nhìn chân trời, trời xanh mây trắng, áng sánh cũng còn rực rỡ, sao lại là không còn sớm nữa? Liễu Vô Song… Liễu Vô Song… ‘Văn thao võ lược, thiên hạ vô song’, không ngờ khoác lác cũng đứng hàng đầu trong thiên hạ!