Xuống núi, dọc đường đi, Vô Song nghĩ đến chuyện ban nãy, cảm thấy hẳn Bạch Doãn Đức không phải là đồng bọn với đám người áo đen. Họ tốn nhiều công sức để lừa mình đi như vậy, chắc chắn không thể chỉ vì trêu chọc Hưởng Nguyệt. Còn đôi nam nữ bị tấn công, khẩu âm của họ không giống với người Thiên Trạch, tuy họ đã cố hết sức che giấu, nhưng trong lời nói vẫn mang đầy âm hưởng phía Nam. Rốt cuộc vì sao họ lại cất công đường xa đến Thiên Trạch chỉ để diễn một tuồng kịch?
Thấy Vô Song cứ im lặng không nói, mày hơi chau lại, Hưởng Nguyệt cho là hắn nổi giận vì những lời ban nãy của Bạch Doãn Đức. Có nam tử xa lạ đến bắt chuyện, lẽ ra nàng ấy nên tránh đi, song chẳng hiểu vì sao lúc đó nàng ấy lại bị khí thế của Bạch Doãn Đức làm cho chấn động, phút chốc không sải nổi bước. Nàng ấy có nên giải thích với Vô Song không?
“Hưởng Nguyệt…”
Giữa lúc nàng ấy còn đang do dự không biết có nên lên tiếng không, Vô Song đã dừng bước, cởi khối hồng ngọc bên hông xuống, chia một thành hai.
“Đây là huyết phượng hoàng, một phượng một hoàng…”
Vô Song nâng tay của Hưởng Nguyệt lên, đặt ‘hoàng’ vào trong lòng bàn tay nàng ấy. Không lạnh lẽo như các khối ngọc bình thường, hồng ngọc này tỏa ra một hơi ấm dịu dàng, hệt như nhiệt độ trong tay Vô Song vậy. Hưởng Nguyệt bất chấp rụt rè, lao vào trong lòng Vô Song, ôm chặt lấy hắn.
“Sao thế?”
Thái độ khác thường của nàng ấy khiến Vô Song rất bất ngờ, nhưng trong lòng cũng thấy vui sướng, không nói nên lời.
“Ta còn tưởng ngươi đang tức giận!”
“Giận? Sao thế?”
Phản ứng của người này khiến Hưởng Nguyệt cảm thấy mình đã lo thừa, lại nghĩ đến hành vi không hợp phép tắc của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vã rời khỏi lồng ngực Vô Song.
Dáng vẻ xấu hổ của nàng ấy khiến tâm thần Vô Song như có nước ấm chảy qua, mọi suy nghĩ thừa thãi đều bị ném ra khỏi đầu. Hai tay hắn duỗi ra, kéo lại Hưởng Nguyệt vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng ấy.
Tiểu Thanh thấy tiểu thư và cô gia tương lai tình nồng ý mật như vậy, biết mình lại bị xem như người tàng hình thì quay đi, nhìn lên tầng mây trên trời. Bây giờ chỉ là bắt đầu thôi, về sau mình còn phải làm người tàng hình dài dài! Chẳng biết khi nào mình cũng gặp được một người tốt như Vô Song thiếu gia nữa!
***
“Song nhi… Đây đã là lần thứ năm rồi, con vẫn không đi thật đấy à?”
“Cha! Chuyện này đã là lệ cũ rồi mà, vốn dĩ phủ Trấn Quốc Tướng Quân chúng ta không cần vào kinh diện kiến thánh thượng!”
Hoàng đế này cũng thật là, triệu lúc nào không triệu, cố sao phải vời mình đến ngay trước ngày mình thành thân với Hưởng Nguyệt, có thế nào hắn cũng không đi! Dời hôn lễ lại? Càng là không thể nào!
“Nhưng thánh thượng đã triệu kiến năm lần, chắc chắn phải có chuyện quan trọng!”
“Nếu như có chiến tranh, ngài ấy trực tiếp hạ chỉ là được, cớ gì phải triệu con vào kinh?”
“Biết đâu có chuyện gì khác quan trọng hơn?”
“Con chỉ biết chiến tranh thôi! Chưa kể bên cạnh ngài ấy không thiếu trí sĩ, chuyện ngoài chiến tranh cứ để họ dốc sức là được!”
Nghe Vô Song nói như thế, Liễu Nguyên cũng không thúc ép nữa. Dù sao Vô Song cũng đã chịu quá nhiều thiệt thòi – từ nhỏ con bé đã mất đi tình thương của mẹ, lại sở hữu tư chất trời cho, còn mình thì không có con nối dõi, nên trong một phút hồ đồ, ông ấy đã quyết định nuôi nấng Vô Song như nam tử. Đợi đến lúc ông ấy hối hận, Vô Song đã kế thừa danh hiệu Trấn Quốc Tướng Quân của ông ấy, bây giờ mà để con gái khôi phục thân phận, chắc chắn họ sẽ phạm vào tội khi quân…
“Bây giờ con chỉ muốn mau mau cưới Hưởng Nguyệt vào cửa, còn lại đều không quan trọng!”
Nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của Vô Song, tâm trạng Liễu Nguyên càng phức tạp hơn. Vốn dĩ ông ấy kết thân với Mộ Dung gia chỉ để che mắt người đời, vậy mà không ngờ đứa bé này dường như đã yêu con nhóc nhà Mộ Dung. Ông ấy nên vui hay nên buồn đây?
Ở một nơi khác.
Trên điện kim loan, quần thần bàn tán ầm ĩ, tất cả đều vì năm lần Trấn Quốc Tướng Quân từ chối vào kinh!
“Hoàng thượng, thần cho rằng hành động này của Trấn Quốc Tướng Quân là bất chấp lễ tiết quân tôi, cơ bản là xem thường quyền uy của hoàng thượng!”
“Thần cũng tán thành ý kiến của tả tướng! Trấn Quốc Tướng Quân luôn cậy tài khinh người, chỉ sợ hắn không xem hoàng thượng ra gì!”
Lễ bộ Thượng thư cũng đứng dậy, tán thành với lời buộc tội của tả tướng, mà gần như toàn bộ văn thần cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
“Thần không cho là vậy! Trấn Quốc Tướng Quân không cần nhập kinh là điều được ân chuẩn từ lâu, thần không cảm thấy hành động này có vấn đề!”
Tướng quân Vương Khiêm thấy các văn thần có ý thiên vị thì vô cùng bất mãn. Đám thư sinh yếu đuối này chỉ biết nói luyên thuyên, cơ bản không hiểu được sự vất vả của võ tướng!
“Trước đây có quy tắc này là vì quốc gia đang trong buổi loạn lạc, triều đình không muốn Trấn Quốc Tướng Quân nhọc sức, từ đó dốc toàn lực vào chiến trận. Nhưng nay thái bình thịnh thế, quốc nội thuận hòa, trăm họ yên vui, đừng nói là chiến tranh, trộm vặt còn vắng bóng, vốn dĩ quy tắc này đã không còn phù hợp nữa!”
Binh bộ Thượng thư Ngô Ân đứng dậy chậm rãi phản bác, khiến Vương Khiêm lập tức nghẹn lại, nhưng đã có võ tướng khác đứng dậy đỡ thay.
Đế vương trên long ỷ lại híp mắt, nhìn chúng thần tử bên dưới tranh cãi lẫn nhau, không ai chịu nhường, thì cảm thấy rất thú vị. Không ngờ Liễu Vô Song này lại tạo cho người ta cảm giác mâu thuẫn rõ ràng như vậy. Chúng văn thần cực kỳ chán ghét hắn, còn các võ tưỡng lại nhất mực kính yêu, chuyện này khiến hắn ta có ấn tượng rất khác biệt. Mà hắn ta vẫn còn nhớ như in chuyện trên núi Tĩnh Bạch hôm ấy!
“Trẫm nhận được mật báo tố cáo Trấn Quốc Tướng Quân lén lút cấu kết với miền Nam, các khanh nghĩ sao?”
Người này không lên tiếng thì thôi, nhưng vừa lên tiếng là đã làm vô số người khiếp sợ. So với chuyện này thì việc không nhập kinh chỉ là ‘muối chẳng lấp nổi bể’!
“Hoàng thượng! Đó tuyệt đối là lời bịa đặt! Chúng thần nguyện lấy đầu mình ra cam đoan về sự trong sạch của Trấn Quốc Tướng Quân!”
Bắt đầu từ Vương Khiêm, lần lượt võ tướng đều quỳ xuống bảo đảm thay Vô Song.
“Hoàng thượng, thần cho rằng nên cẩn thận vẫn hơn, chi bằng thu lại binh quyền rồi triệu tập Trấn Quốc Tướng Quân để hỏi rõ chuyện này!”
Có đề nghị này của Tả tướng, chúng văn thần cũng khẩn xin hoàng thượng tuyên chỉ.
“Vậy cứ làm theo lời khanh đi, ta giao lại chuyện này cho tả tưởng! Các khanh còn chuyện gì cần bẩm nữa? Nếu không thì bãi triều!”
Nói xong, hoàng đế đã lập tức cho quần thần lui ra, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười quỷ quyệt. Từ lâu hắn ta đã xem Trấn Quốc Tướng Quân như cái gai trong mắt, chỉ muốn nhổ đi cho hả dạ. Chung quy thì với quốc quân, một thần tử ‘công cao chấn trời’ cũng là uy hiếp rất lớn, không phải sao? ‘Thỏ khôn chết, chó bị thịt; chim bay cao chết, cung tốt bỏ không; nước địch phá xong, mưu thần bị giết’ (*) Những lời này quả chí lý!
(*) Có điển tích về Câu Tiễn và bề tôi, ý chỉ người đứng đầu được lợi rồi thì đâm ra nghi kỵ người từng giúp mình hưởng lợi, phải giết đi mới an lòng.