Điền Tú Chân nghẹn ngào, sự dằn vặt khiến nước mắt rơi không khống chế, Cổ Tịnh liên tục vỗ vai cô, nói với giọng rất trầm ngâm và ấm áp, pha lẫn chút khàn của khói thuốc, ba năm qua, cô đã hút thuốc quá nhiều để tự thôi miên, chỉ khi về lại bên cạnh Điền Tú Chân, cô mới dần bỏ thuốc lá. Giọng nói như thế, lại càng quyến rũ:
“Chị đừng tự trách, nếu không em sẽ càng tự trách mình hơn vì đã kể chị nghe mọi thứ…”
Điền Tú Chân quàng tay lên cổ cô ấy, hôn lên gò má cô ấy, nức nở bảo:
“Em làm vậy, chị lấy gì trả cho em… nhất là khi chị nghĩ tới lần đầu tiên của em, chị đã thô lỗ cỡ nào, chị thật tồi tệ, chị có lỗi với em…”
Cổ Tịnh tiếp tục vuốt ve mái tóc mượt óng của Điền Tú Chân, khẽ bảo:
“Đừng khóc chị nhé, tất cả những gì em làm, đều là em tự nguyện, vì chị xứng đáng, chị là ánh sáng của em, là tia hi vọng thuần khiết, làm sao em có thể cho những người đó váy bẩn lên được.”
Suy nghĩ một hồi, Cổ Tịnh lại nói:
“Ừm, nếu chị thật sự muốn trả ơn, vậy thì hãy bù đắp cho em bằng cả cuộc đời của chị, toàn bộ của chị, đều chỉ thuộc về mình em.”
Cổ Tịnh lật người, đè Điền Tú Chân xuống giường, hôn lên nước mắt của cô, hôn lên đầu mũi ẩn hồng, hôn lên đôi môi có kem dưỡng vị the, thưởng thức chiếc lưỡi ngọt ngào. Hôn đến cả hai gần nghẹt thở mới chịu buông ra. Cổ Tịnh thổi một luồng hơi bên lỗ tai Điền Tú Chân, khẽ hỏi:
“Được không, toàn bộ của chị suốt đời đều thuộc về em, chị biết đấy, lòng chiếm dụng của em khá nghiêm trọng, nên một khi chị đã chấp nhận, khả năng chị sẽ bị em nhai thịt gặm xương, chị sẽ hơi cực đó…”
Vừa nói, Cổ Tịnh vừa hút vào chiếc cổ thon dài của Điền Tú Chân, rồi đến xương quai xanh, đến bầu ngực. Khắp nơi của Điền Tú Chân bị cô ấy trồng lên quả dâu đỏ hồng to nhỏ, cảm giác vừa nhột vừa nhói làm cô bấn loạn.
“Chị biết không, em khao khát chị từng phút từng ngày, vậy mà khi gặp lại chị, chị vẫn cự tuyệt em, nhiều lần còn cố tình gạ gẫm em làm em bị lửa đốt toàn thân rồi bỏ mặc em, chị đúng là đồ tra nữ! Giờ chị nói đi, chị là của ai, không trả lời là em sẽ xài biện pháp mạnh.”
Cổ Tịnh giật dây cột đầm ngủ của Điền Tú Chân ra rồi cột tay cô ấy ra sau khi cô ấy chưa kịp phản ứng, chính xác hơn, là Điền Tú Chân nửa đưa đẩy, nửa chiều chuộng, tuỳ lòng Cổ Tịnh.
Thân hình nóng bỏng đập vào mắt Cổ Tịnh và phút chốc đốt sạch lý trí. Người cô nóng bừng lên, tim nhảy loạn nhịp, tâm hồn thuần khiết này, thân thể thanh cao này cô đã khát vọng suốt ba năm qua, mãi đến giây phút này cô mới chính thức được nhận lại.
“Em sẽ dẫn chị đi trượt tuyến trên dãy núi cao nhất thế giới, tới lúc đó, chị sẽ biết chị thuộc về ai…”
Nhìn ánh mắt của Cổ Tịnh, dục vọng, điên cuồng, phấn khích, chiếm dụng, Điền Tú Chân có một cảm giác không hay cho lắm, cô vội nói:
“Sói con, nghe chị nói, nghe…”
Chưa kịp nói xong, mắt của Điền Tú Chân đã bị dây cột áo ngủ của Cổ Tịnh cột lên đôi mắt, trời đất tối tăm, giác quan mất đi, xúc giác càng rõ rệt hơn.
Cô cảm nhận được chiếc lưỡi mềm mại đang di chuyển, cảm nhận được sự kích thích từ nơi nhũ hồng, cảm nhận được từng đầu ngón tay đang ra vào, cảm nhận được hơi thở thành tiếng, cảm nhận được giọt mồ hôi đang dần xuất hiện.
Như máng trượt tuyết đang đổ đèo tự do, vào thời điểm tốc độ mất đi khống chế, toàn thân của cô như bay giữa không trung, mất đi trọng lực, xung quanh cô là một màu trắng xoá, phong cảnh núi tuyết hùng vỹ, cô nguyện thả mình vào làn tuyết mềm mại ấy.
Cuối cùng, cơn bảo tuyết ập đến, phun trào, đắp đầy toàn thân không một kẻ hở, cô như ngất lịm.
Những lúc ấy, cô chỉ mong Cổ Tịnh ngưng lại, cô liên tục lên tiếng:
“Chị là của em! Hmmmm……”
“Ừm hửm?” – Cổ Tịnh tỏ vẽ không hiểu.
Cảm xúc và hương vị của Cổ Tịnh đang bao vay toàn thân cô, còn cơ thể cô, đang thắt chặt Cổ Tịnh. Cô đành lên tiếng xin tha:
“Toàn thân chị đều là của em! Bất cứ cái gì của chị đều thuộc về em!”
Cổ Tịnh cười ngọt ngào khi nghe thấy câu này, hạnh phúc chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này. Vì vậy, cô càng nổ lực hơn, đưa Điền Tú Chân đổ đèo hết lần này đến lần khác.
Điền Tú Chân không kháng cự được, tay cô vẫn đang trong tư thế cột chặt, không cách nào đẩy con sói hoang này ra, cuối cùng cô đành buông lỏng toàn thân, thả hết mình cho từng đợt thăng hoa.
Cho tới khi Điền Tú Chân đuối sức và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Suốt đêm có vài lần cô chợt tỉnh giấc trong cơn kích thích và co giật, cô cũng không biết, con sói khốn nạn này đã ra vào bao nhiêu lần.
***
Gần 12 giờ trưa hôm sau, Cổ Tịnh là người tỉnh giấc trước, nhìn dáng vẻ vẫn đang ngủ say của Điền Tú Chân, lông mi cong dài, đôi môi hồng nhạt, hễ mỗi lần cười lại hiện lên núm đồng tiền má trái, lúc ngủ cô ấy như nàng công chúa ngọc ngà, làm Cổ Tịnh một khắc cũng không dám rời mắt, cô phải bảo bộc bảo bối này đến giây phút cuối của cuộc đời.
Cổ Tịnh nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, đôi môi cô ấy lúc nào cũng mềm mại khó tả, chỉ cần xơ hở một tý là y như xẹt lửa chích thẳng vào các sợi nơ ron của cô, làm cô khó cưỡng lại bản thân.
Người cô yêu, cuối cùng cũng đã nằm trong vòng tay cô, thuận theo cô hết mực, bao dung tất cả những hiểu lầm về quá khứ.
Cô cảm thấy sự sống của mình đã trở lại và đong đầy hạnh phúc.
Trong lúc mê man, Điền Tú Chân bất giác phản hồi lại nụ hôn của cô ấy, hơi thở cô bắt đầu nặng hơn, lưỡi của họ quất quýt vào nhau, rồi còn phát ra thành tiếng. Cuối cùng Điền Tú Chân không chịu được nữa bèn chủ động buông ra, cô nói với giọng hơi khàn:
“Sói con, đừng khêu gợi chị nữa, tý không có sức lực để ra sân bay mất.”
“Đừng lo, em có thể bế chị lên máy bay.”
“Không được! Hôm qua em làm thâu đêm mà em không tự biết sao? Thể lực của em làm từ gì, chắc chị có mình chị chịu được…”
“Ai bảo chị bắt em ăn chay hết bao nhiêu lần như thế, em phải bù đắp lại những ngày tháng không ở bên chị, mỗi ngày ít nhất phải làm vài lần mới bắt kịp tiến độ.”
“Cổ Tịnh! Em nói những lời này mà mặt không đỏ luôn à, bớt háo sắc lại!”
“Em chỉ háo sắc với mình chị.”
Cả hai tươi cười lời qua tiếng lại được một hồi, Cổ Tịnh lại ôm Điền Tú Chân vào lòng, hỏi kiểu thăm dò:
“Tết này cùng em về nhà, được không…”
“…” – Điền Tú Chân chợt lặng người, Võ trường Cổ Lang Nhân, nơi mang theo nhiều cảm xúc thăng trầm của cả hai, hạnh phúc và cả đau thương. Đôi khi, nổi đau thường sẽ ấn tượng sâu sắc hơn.
Cổ Tịnh biết cô ấy đang do dự, ký ức của cả hai đã kết thúc tại đó không hề tốt đẹp. Cô ôm chặt Điền Tú Chân hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vuốt ve mái tóc như sự an ủi:
“Tin em, từ nay chúng ta sẽ trải qua những khoảnh khắc ấm cúng nhất tại đó, nơi đó, là quê hương em, cũng là mái ấm vững chắc của chị.”
Nghe thế, Điền Tú Chân thấy nhẹ người hơn, đúng thế, đã đến lúc cả hai cần gạt bỏ quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới của mình.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Viết ra những tình cảnh này xong tui thực sự rất bất lực, đành ngậm ngùi đi tắm nước lạnh.