Đàm Trung cầm ống nhòm quan sát đường đua, cảm nhận được quy mô ngoài sức tưởng tượng của nó, anh bảo:
“Em có nghe qua đại hội giao lưu của Ngũ Đại Bang Phái từ rất lâu, đây là lần đầu tiên em tham gia, đại hội này đúng là không dành cho người bình thường.”
“Nghĩa là sao?” – Điền Tú Chân hỏi.
“Đua sườn núi rất đòi hỏi kỹ thuật tay đua, cua lơi, cua tròn, cua nghiêng đều do tay đua tự phán đoán, phải nói là nó khó gấp trăm lần đường đua nhân tạo, mất mạng như chơi đấy! Sếp có chắc là Cổ Tịnh có mặt trong đó không?”
Điền Tú Chân mặt nhăn lại khi nghe câu này, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn. Thấy vậy, Đàm Trung an ủi:
“Em nghĩ các tay đua hôm nay đều là những người rất tài giỏi mới có thể đại diện được bang phái của mình tham gia vào cuộc đua này, vì khi thắng cuộc sẽ gia tăng vinh dự và địa vị cho bang phái, còn là điều quyết định ai được lên top Ngũ đại bang phái cho năm kế tiếp nữa.”
“Em biết gì về Ngũ đại bang phái à?”
“Em chỉ nghe kể qua từ một số người trung gian, hàng năm cuộc giao hữu của họ cũng là cách để chọn ra năm bang phái đứng đầu, năm bang phái đó cũng coi như là trọng tài cai quản luật cho tất cả những tổ chức gia nhập “Bang phái”. Tuy nhiên thì, theo em được biết, những bang phái này đều xuất thân từ gia tộc võ thuật truyền thống lâu đời, thậm chí là hàng trăm năm, lĩnh vực họ hoạt đồng thì mập mờ không rõ, em không biết có tệ nạn hay không. ”
Lời nói của Đàm Trung chỉ khiến Điền Tú Chân càng đứng ngồi không yên, vậy là Cổ Tịnh đang đại diện cho bang phái của mình để tranh giành vị trí, liệu nhiệm vụ này có phải chỉ được thành công không được thất bại?
Ban giám khảo tuyên bố 3 phút nữa cuộc đua bắt đầu, cô đảo mắt nhìn các tay đua trên vạch xuất phát. Chưa bao giờ như lúc này, Điền Tú Chân muốn xông thẳng vào đám đông tìm cho ra được Cổ Tịnh và kéo cô về ngay lập tức.
Nhưng đã không kịp, tại thời điểm cô tìm ra được dáng người ấy, Cổ Tịnh đang trong tư thế chuẩn bị, nón và bộ đồ bảo hộ màu xám in hình con sói săn mồi với chữ Cổ trên lưng. Chiếc xe đua màu xám cũng được phun cách tân biểu tượng chó sói màu đen trên thùng xăng xe. Số dán trên kính chắn phía trước xe của cô là 07, rất dễ nhận biết.
Tiếng còi đã vang lên và tất cả xe biến mất trong vài giây. Nhịp tim của Điền Tú Chân tăng cao thấy rõ, cô đã không còn ngồi yên trên ghế được, cô cầm ống nhòm đứng thẳng lên ghế ngồi, tầm nhìn của cô không rời khỏi chiếc xe sói.
Đêm đây trời đỏ ẩn như muốn mưa bất cứ lúc nào, khí trời đầu mùa đông se lạnh, cùng với tầm cao của đỉnh núi vào đêm khuya lại càng lạnh hơn, gió bất chợt nổi dậy dữ dội, thôi rồi, điều không muốn đến lại đến ngay lúc này.
Cơn mưa rào trút xuống không kịp cho con người trở tay, lúc này cuộc đua mới bắt đầu được 10 phút, buốt giá bao vây toàn thân Điền Tú Chân, mặc dù Đàm Trung đã kịp cầm dù che mưa cho cô. Mưa kèm gió lớn, giọt nước to đùng tạt lên bàn tay đang cầm ống nhòm của cô như chiếc dao sắc bén gim thẳng vào da thịt. Tay cô lạnh cóng đến tê tái và mất cảm giác. Nhưng cô không quan tâm, cô liên tục tự lẩm bẩm:
“Sói Con, em không được xảy ra chuyện gì cả, nếu không, nếu không…” – Điền Tú Chân không biết sẽ thế nào, một cảm giác sợ mất đi thứ quan trọng chợt chiếm hết suy nghĩ trong tâm trí cô.
Lần lượt nhiều người té ngã trên đường đua, có cả lửa và khói, cô thấy xe cứu thương, xe chữa cháy dần xuất phát. Và hiện tại thì, còn có cả trực thăng. Mặt Điền Tú Chân tái mét khi ống nhòm của cô đã tìm không ra Cổ Tịnh. Cô nhớ cuộc đối thoại hôm qua giữa hai chị em họ Cổ, rằng mẹ là người giao nhiệm vụ cho cô tham gia cuộc đua. “Người mẹ” trong mắt Điền Tú Chân lúc nào cũng đại diện cho sự dịu dàng, ngọt ngào, ấm áp, luôn che chở cho con, thương con hết mực.
Vậy mà, người mẹ của Điền Tú Chân lại có thể đẩy cô ra đối mặt với cuộc đua chết chóc này chỉ vì danh tiếng của gia tộc. Cổ Tịnh còn là một người cô gái gầy gò, liệu cô ấy đã phải lớn lên trong sự dạy dỗ khắt khe biết nhường nào.
Nghĩ thế, cô càng thương xót cho Cổ Tịnh, chỉ cần hôm nay Cổ Tịnh an toàn về nhà là được, cô không còn mong đợi gì hơn.
Các tay đua đã chạy hết đoạn xuống núi và đang quay lại với đoạn đua lên núi. Điền Tú Chân vẫn không thấy bóng dáng của Cổ Tịnh, tim cô như ngừng đập, tay cô run lẫy bẫy vì lạnh. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô đã không kiềm chế được mà mắt đỏ hoe, chỉ cần một thông báo nào thôi cũng đủ làm cô sụp đỗ tại chỗ.
Cô chợt nhớ tới Cổ Thiên nên bấm ngay cuộc gọi, Cổ Thiên vừa nhấc máy, tiếng mắng chửi xối xả vang lên liền theo sau:
“Nhà em trọng nam khinh nữ đến vậy à? Tại sao việc nguy hiểm như vậy lại đẩy một người con gái gầy gò dịu dàng đi làm hả? Bộ đàn ông nhà em chết hết rồi sao?”
Cổ Thiên bị tiếng hét làm ù tai, anh đáp:
“Chị nghe em giải thích…”
“Chị không nghe! Chị nói cho mà biết, nếu Tịnh Tịnh có mệnh hệ gì, tất cả công ty gia tộc họ Cổ hãy đợi phá sản…”
Lời của cô bị ngắt ngang khi tiếng loa phát ra từ ban tổ chức:
<Thật kinh khủng, chiếc xe đua số 7 của Cổ Lang Nhân đã bỏ xa các tay đua khác tận 2 cây số!>
<Quá xuất sắc, số 7 vừa bo đoạn cua với tuyệt kỹ nghiêng xe 30 độ ngoạn mục!”
<Lại là số 7, phải là cánh tay có sức mạnh thế nào mới khống chế được độ nghiêng như thế!>
<Trời ơi, số 7 không phải là người bình thường, số 7 gần như đang chạy một mình trên đường đua…>
<Đường đua rất trơn trượt vì mưa nhưng số 7 vẫn khống chế xuất sắc tốc độ!!!>
<Số 7 đã về đích!!! Wow… Chúc mừng bang phái Cổ Lang Nhân!!!>
Hàng ngàn tiếng reo hò khi chiếc xe sói phóng như tia chớp cán qua vạch đích, cô còn không quên tạt đầu xe với cái xoay 180 độ hướng về lại phía trước.
Số 7 đá trống bước xuống xe, tháo bỏ nón bảo hiểm, mái tóc dài ngang vai đen óng được cô xõa tự nhiên dưới cơn mưa phùn, ánh đèn vàng chiếu trên đỉnh đầu hắt ra bóng lưng lạnh ngầu trên mặt đất, trong cô như nữ kỵ sĩ rồng bí ẩn và đáng sợ, hàng vạn cặp mắt nhìn về hướng cô xầm xì bàn tán.
Vốn không thích đám đông, cô quăng mũ bảo hiểm cho người cầm cờ và biến mất trong dòng người đang không khỏi khâm phục.
Điền Tú Chân lúc này mới dần lấy lại tinh thần và ngồi bệt xuống ghế thở phào nhẹ nhõm. Từ lúc cô nghe phát loa của ban tổ chức, nhịp tim cô như đang ngồi tàu lượn vòng siêu tóc, cô tưởng chừng như mình vừa chết đi sống lại. Trong cuộc đời 28 năm của cô, tập tành lăn lộn trên thương trường từ lúc mới lên 17, chưa bao giờ cảm xúc cô dao động mãnh liệt như đêm nay.
“Được lắm Cổ Tịnh, em đúng là cô gái khác biệt, của chị! ”
***
Tác giá có lởi gửi gắm:
Ước gì có một cô gái khác biệt nào đó, của chị!