Chiều hôm sau, Điền Tú Chân đến sớm hơn mọi khi, cà phê Tịnh đang tạm ngưng hoạt động để sửa chữa. Điền Tú Chân tiến thẳng lên lầu 1 tìm đến phòng ngủ của Cổ Tịnh, trước đó cô có gọi điện cho cô ấy, phát hiện giọng nói của cô bị khàn và nghẹt mũi, biết ngay cô đã bị cảm, cô nhanh chóng chuẩn bị thuốc thang, súng đo nhiệt và nhiều loại vitamin khác chạy ngay sang đây.
Phòng ngủ tối ôm không bật đèn, rèm cửa che kín, ánh sáng lọt vào sàn gỗ khi hé mở, vừa đủ thấy bóng dáng của người đắp chăn kín mít trên giường. Điền Tú Chân nhẹ chân bước vào, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cổ Tịnh đang cau mày ngủ thiếp đi, ánh sáng lấp ló ngoài cửa đánh bóng thêm gốc cạnh gương mặt xinh đẹp của cô ấy. Tại sao lúc ngủ vẫn nhăn nhó? Đành chịu, đây chính là tính cách của sói con, cô bất giác cười nhẹ.
Sờ lên trán Cổ Tịnh, cô đo nhiệt độ rồi hốt hoảng hô lên:
“40 độ! Sao lại nóng như thế, đây còn là thân nhiệt của con người nữa không hả?”
Cô vội quăng bỏ túi xách trên tay, chạy đi lấy nước, khay đá cùng khăn mặt, liên tục thắm nước lau chán, cổ và bàn tay để hạ nhiệt cho Cổ Tịnh.
“Sói con, sói son, dạy uống thuốc hạ sốt trước rồi chị đưa em đến bệnh viện.”
Cổ Tịnh được cô đỡ dậy, trong lúc mơ màng cô vẫn không quên cảnh giác, nhưng khi ngửi được mùi hương hoa quen thuộc của Điền Tú Chân, mùi hương mộc lan pha chút hoa nhài, quyền rũ nhưng không nhu nhược, hương vị ngự tỷ điển hình, làm cô từ từ thả lỏng.
Cổ Tịnh tựa lên lòng ngực của cô ấy, cảm nhận được sự mềm mại và dịu dàng, cảm giác an toàn chưa lúc nào mãnh liệt đến thế..
“Ngoan, sói con của chị, uống hết ly thuốc này.”
Cổ Tịnh cau mày khi thấy ly thuốc trắng đục sủi bọt trước mặt, cô rất ít cảm sốt, cảm giác uống thuốc là điều rất tồi tệ, chỉ là khi nghe giọng nói ấm áp của Điền Tú Chân, cô lại ngoan ngoãn làm theo.
“Chị dẫn em đi bệnh viện khám nhé.”
Nghe từ bệnh viện, Cổ Tịnh nhăn mặt lắc đầu lia lịa như kiểu bệnh viên là nơi bắt cóc trẻ em.
“Em không thích bệnh viện…” – Cổ Tịnh nói bằng giọng mệt mỏi.
“Em sốt cao quá, không đi không được!” – Điền Tú Chân vừa nói, vừa kiên quyết đỡ Cổ Tịnh dậy.
Cổ Tịnh thật sự mất sức chống đối, cô đành ôm chặt eo Điền Tú Chân, dịu giọng năn nỉ:
“Em không thích bệnh viện, cho em ngủ một giấc trước, đi mà… được không chị?”
Lần đầu tiên sau ba tháng quen nhau với Cổ Tịnh, Điền Tú Chân mới nghe được giọng nói nhõng nhẽo ngọt ngào của cô ấy, có vẻ như cơn sốt làm Cổ Tịnh thật sự không gồng mình được nữa, bộ dạng tội nghiệp của cô ấy làm Điền Tú Chân tan chảy.
Hết cách, Điền Tú Chân nhẹ nhàng dìu cô nằm lên gối ngủ và đắp chăn kỹ càng.
Bất chợt, Cổ Tịnh lại lắm lấy cánh tay đang đắp chăn của Điền Tú Chân rồi nói với giọng nhỏ nhẹ:
“Em lạnh…”
Bộ dạng Cổ Tịnh lúc này, không còn vẻ mặt lạnh lùng và khí áp băng giá, cô thu lại mọi gai gốc chỉa ra bên ngoài, chỉ còn lại dáng vẻ sói con đúng nghĩa, khả ái, mềm mại và chờ đợi vuốt ve. Điền Tú Chân chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng, bảo bộc cẩn thận.
Nghĩ thế, Điền Tú Chân cởi áo len phía ngoài và quần dài, bên trong là áo quần lót ren gợi cảm, cô tiến đến phía bên kia giường, lật chăn lên rồi nằm cạnh Cổ Tịnh, cô nghiêng người dang tay ra kéo Cổ Tịnh vào lòng ôm thật chặt. Cổ Tịnh không kháng cự, có thể do con người khi cơ thể không được khoẻ cũng là lúc tinh thần yếu đuối nhất, chiếc cầm của Điền Tú Chân gác lên đầu Cổ Tịnh, Cổ Tịnh còn kỳ cọ sóng mũi cao của mình chạm vào khe giữa hai chỗ mềm mại ấy để tìm kiếm tư thế nằm thoải mái nhất, và cũng để ngửi được mùi hương cơ thể, điều này khiến cô ấm lòng.
Nhịp tim Điền Tú Chân lại đập loạn xạ, hơi thở cô nặng hơn, cô khẽ hỏi:
“Có thấy đỡ hơn không? Sói con.”
“Ưm…”
Cổ Tịnh phát ra hơi mũi cảm tính, giọng hơi lọt vào tai Điền Tú Chân làm cô tê người.
Liệu đây có phải là sự rung động…
***
Cả hai ngủ thiếp đi đến tối, Cổ Tịnh là người thức giấc trước. Cô cảm nhận được đầu mình đang kê lên cánh tay nào đó, vòng ngực người nào đó chướng hết ánh nhìn, tay cô đang ôm lên eo người đó, chân người đó đang gác lên người cô, lại là mùi hương quen thuộc trên cơ thể cô ấy, một ít vị hoa mộc lan kèm mùi hoa nhài, phảng phất ít vị đắng của hoa cam, vẫn vậy, ngọt ngào nhưng không nhu nhược. Cổ Tịnh rất thích, cô thản nhiên úp mũi vào nơi mềm mại đó để cảm nhận nhiều hơn.
Rồi từ từ, nhịp tim Cổ Tịnh bắt đầu đánh trống, thân nhiệt nóng bừng lên, hơi thở nặng trĩu, không biết do cơn sốt hay do cái khác.
Đột nhiên, đôi mắt của Cổ Tịnh mở to hết công suất, chuyện đùa chăng? Mình đang làm gì, mình đang ôm… ôm Điền Tú Chân với tư thế bụng kề bụng, chân kề chân, đã thế, cô còn đang “sổ sàng” với ngực của cô ấy!? Sự e thẹn chiếm lĩnh tâm trí cô, cô đẩy Điền Tú Chân ra khỏi người mình theo phản xạ tự nhiên, Điền Tú Chân giật mình tỉnh giấc.
“Chị…chị… em…em…” – Cổ Tịnh bối rối, mặt đỏ ẩn.
Phát hiện sự thẹn thùng của Cổ Tịnh, Điền Tú Chân vội nói:
“Em đừng hiểu lầm, khi nãy em bảo lạnh nên chị mới…” – Điền Tú Chân cũng không biết nên nói gì, không hiểu sao khi nãy cô lại làm thế dù cho vẫn có những cách sưởi ấm khác, chẳng hạn như đắp thêm chăn.
Tuy nhiên, miệng lưỡi cô vốn lanh lợi, cô gồng mình nói tiếp:
“Nè sói con, chị bị thiệt đấy em biết không, em sốt cao lại than lạnh nên chị đành hi sinh nhan sắc ôm chặt lấy em…”
Thấy Cổ Tịnh không nói gì, Điền Tú Chân lại bắt đầu lo sợ việc gần gũi quá mức sẽ làm Cổ Tịnh khó chịu, vì dù cho cả hai đã thân thiết hơn, nhưng tình cảnh khi nãy đúng là hơi mập mờ, không khéo lại khiến Cổ Tịnh xa lánh mình, Điền Tú Chân giải thích thêm:
“Cùng là phụ nữ với nhau, chị có gì em có đó, có gì đâu mà ngại, em đúng là đồ sói con khó tính. Với lại, chị là gái thẳng, rất thẳng! Không làm gì em đâu mà sợ.”
Từ “Gái thẳng” lọt vào tai Cổ Tịnh, Điền Tú Chân tại sao phải nhấn mạnh từ này, không lẽ cô ấy đang nhắc mình đừng suy nghĩ nhiều hơn? Tuy cô chưa từng chuyên tâm nghĩ tới vấn đề này, nhưng đối với cô, chỉ cần cô thật sự có tình cảm với ai đó, giới tính luôn không phải thứ cô lo ngại, Cổ Tịnh đột nhiên hơi lạc lỏng.
Cô thu lại suy nghĩ, ngước nhìn màn hình điện thoại, gần 10 giờ tối. Cô chợt nhớ tới nhiệm vụ đêm nay, bèn nhanh chóng ngồi dậy, nói với Điền Tú Chân:
“Em phải đi đây, tối nay em có việc phải sang thành phố khác, có thể vài hôm mới về được.”
“Gì, em vừa mới hạ sốt đó em biết không, thời tiết đang lạnh em còn chạy mô tô dưới gió mùa đông, em định chết sớm hay gì?”
“Em không sao, có thể mấy hôm nay em thức khuya và trời chuyển lạnh nên mất sức đề kháng, giờ thấy đỡ hơn rồi.”
Điền Tú Chân biết rõ đêm qua cô ấy đã dầm mưa dưới khí trời lạnh lẽo trong bao lâu, nhưng vì cô ấy không có ý định nói, cô cũng sẽ không hỏi. Tuy nhiên, cô không thể chấp nhận được người cô gái trước mặt mình không coi bản thân ra gì. Cô nghiêm giọng nói:
“Cổ Tịnh! Công việc quan trọng hơn sức khoẻ hay gì? Với chị, em là trên hết, bỏ hết tất cả công việc chết tiệt đó, ngày mai mới đi! Nghe không?”
Dễ dàng cảm nhận được sự giận dỗi của cô ấy. Và quan trọng là, từ “em là trên hết” đã được cô ấy thốt ra một cách tự nhiên biết bao, sự quan tâm của cô ấy bủa vây Cổ Tịnh, làm Cổ Tịnh cảm thấy động lòng.
Cuối cùng, lần đầu tiên sau 6 năm làm việc, Cổ Tịnh không giữ uy tín với nhiệm vụ được giao, cô gọi điện cho đầu dây bên kia để dời lại thời gian.
Sau đó cô nói với Điền Tú Chân:
“Chị đói chưa, em nấu bữa tối cho chị nhé.”
Điền Tú Chân lắc đầu mỉm cười:
“Là chị nấu cho em, nhiệm vụ của em giờ là nằm trên giường nghỉ ngơi tiếp. Tài nấu ăn của chị cũng không hề tệ đó…”
Ăn tối xong, Điền Tú Chân đã ở lại với lý do cần chăm lo cho cô, cả hai ngủ trên giường hai mét và cố tình giữ khoản cách vừa phải.
Vì tại thời điểm này, họ vẫn chưa biết đối phương có suy nghĩ gì, họ đều sợ mất đi. Và cũng vì, nếu sát nhau quá, có khi trái tim lại không ngủ yên.
Tình bạn sẽ mãi mãi, nhưng tình yêu thì chưa chắc. Họ bị mâu thuẫn giữa hai giới hạn này.
Bởi vì họ đều chưa biết yêu ai bao giờ…
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Điền Tú Chân: chị là gái thẳng, thẳng như cột điện.
Cổ Tịnh: thẳng hay không, làm rồi sẽ biết…
Điền Tú Chân: !!!