Ngày mới, Cổ Tịnh buộc phải đi giải quyết ủy thác khám nghiệm tử thi của bên trung gian, cô sẽ công tác xa vài hôm. Nhân thế, cô giao luôn chìa khóa quán cà phê cho Điền Tú Chân và nói với cô ấy rằng, muốn thiết kế ra sao cũng được. Cô gần như đã dần tiếp nạp Điền Tú Chân thành một phần trong cuộc sống, gẫn gũi và tin tưởng.
Điền Tú Chân rất hài lòng về bản thiết kế mới của quán cà phê, đây là một trong những căn nhà ba tầng có tuổi đời khá lâu tại khu phố cổ, theo lời kể thì Cổ Tịnh đã thuê lại theo hợp đồng dài hạn.
Sảnh chính tầng trệt là khu vực bán cà phê hiện được thiết kế lại theo phong cách tối giản, toàn bộ bàn ghế được cô thay mới với tông màu trắng cùng vài chậu hoa nội thất tạo điểm nhấn, tất cả dụng cụ cà phê cũng như tách, dĩa, muỗng, ấm trà… đều được cô đổi sang loại sứ cao cấp với màu chủ thể là trắng, xám, đen cùng họa tiết chìm trên mỗi một dụng cụ, đó là họa tiết mà cô đã thuê nhà thiết kế sáng tạo riêng, toát ra vẻ thanh tịnh, tao nhã, nâng lên khí chất và cốt cách thanh cao của người nữ chủ.
Phía sau quầy bar là gian bếp được xây lại hoàn toàn mới với các loại đồ điện tân tiến nhất, từ các loại lọ, hũ đến chén bát, từng chi tiết nhỏ đều được Cổ Tịnh tự tuyển chọn. Trước bếp được đặt một bàn đá hoa cương dài với 4 chiếc ghế da. Cô nghĩ, mình sẽ có thể ngồi đây ăn cơm tối với Cổ Tịnh thường xuyên.
Tầng một của quán cà phê là phòng ngủ của Cổ Tịnh, thay vì chỉ có giường ngủ, tủ áo và bàn làm việc thì giờ đã được Điền Tú Chân đổi mới thành phòng ngủ sang trọng với chiếc giường 2 mét 2 rộng lớn, đối điện giường là tivi 60 inch cùng bộ âm thanh nhập từ Ý, bộ bàn trang điểm được để sẵn các loại mỹ phẫm, dàn tủ áo kính cường lực màu đen được cô đặt các bộ đồ tay dài theo phong cách riêng của Cổ Tịnh, tất nhiên mỗi bộ đồ như thế đều được đặt làm từ nhà thiết kế riêng của cô. Cô cũng chu đáo đặt một bộ ghế sofa đơn cạnh giường và một chiếc ghế massage toàn thân cạnh ban công. Ngoài ban công được trồng dàn cây lá to để đảm bảo không khí trong xanh dịu mát.
Kế bên phòng ngủ, Điền Tú Chân set thành gian phòng làm việc đầy đủ tiện nghi. Kệ sách bự dàn ra theo chiều rộng và chiều cao của mặt tường, bàn làm việc dài 2 mét 2 và chiếc ghế xoay nhập khẩu từ Pháp.
Tầng hai của quán thông suốt, trước đó là phòng tập luyện của Cổ Tịnh, hiện cũng được cô chia thành 2 khu vực, khu vực sàn xi măng tiện cho Cổ Tịnh tập võ và khu vực sàn mút, tiện cho việc tập Gym. Cô còn cho trang bị thêm các máy móc và dụng cụ thể thao nhập từ Mỹ. Các loại đao, gậy, kiếm, cung tên, bao cát, mộc nhân nhập từ Trung Quốc.
Trong quá trình cải tạo, Điền Tú Chân cho Đàm Trung giám sát từng ly từng tý, cô cũng liên tục gửi hình ảnh mà Đàm Trung chụp được cho Cổ Tịnh xem, mặc dù câu trả lời của Cổ Tịnh thường là “Được”, “Đẹp”, “Chị thích là được”, “Chị quyết định nhé”… Điền Tú Chân vẫn cười, cô thoải mái với cách trò chuyện như thế.
Hơn một tuần sau thi công hoàn tất, Điền Tú Chân dạo xung quanh quán cà phê Tịnh, cô cảm thấy rất ưng ý. Hôm nay cũng là ngày Cổ Tịnh quay về thành phố Moon, những tưởng mình sẽ ở đây đợi Cổ Tịnh về thì Đàm Trung nghe xong điện thoại, nói ngay với Điền Tú Chân:
“Thưa sếp, cuối cùng thì hacker đã tìm ra tung tích của kẻ liên hệ với giám đốc Nguyễn, sếp sẽ rất bất ngờ, vì người đó là họ hàng xa của phu nhân.”
“Dì Tuyết?” – Điền Tú Chân cau mày, với cô, đó quả nhiên là một sự bất ngờ, phu nhân – người mẹ kế của Điền Tú Chân, người mà cô không cách nào xưng mẹ, trước giờ quan hệ hai người vốn không thân thiết. Cô hỏi tiếp:
“Dì Tuyết có liên quan đến việc chị xém bị bắt cóc không?”
“Rất có thể, tụi em đang điều tra.”
“Dì Tuyết vốn là kiểu phụ nữ tham tiền, nhưng không thể nào là người có mưu sách chiến lược được, chị nghĩ chắc chắn có người đứng sau lưng.” – Điền Tú Chân nói.
“Em cũng nghĩ thế, có khi nào phu nhân đang ngấm ngầm chuẩn bị đường đi cho con trai mình không, sắp tới cậu chủ đi du học về, bên phòng nhân sự đã thông báo rằng cậu chủ sẽ tiếp quản bộ phận nhân sự của giám đốc Nguyễn.”
“Ừ, thú vị đấy, bộ phận nhân sự cũng là nơi dễ dàng đưa người thân vào nhất, xem ra chị nên quay về ngay để gặp người bố yêu dấu của mình rồi!”
***
Điền Tú Chân và Đàm Trung rời khỏi quán cà phê, ra lệnh cho tài xế đến khu biệt thự Diamond City, nơi mà người ba ruột và mẹ kế của mình đang sinh sống. Vừa bước vào, Điền Tú Chân đã thấy dì Tuyết đang rót rượu cho ba mình, lúc này cũng đang là giờ cơm tối. Thấy Điền Tú Chân, Điền chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong cất lời:
“Con về rồi à, vào ăn cơm với ba!”
Điền Tú Chân bước vào gian phòng ăn rộng lớn, rót một ly rượu ngồi vào bàn ăn và trả lời:
“Ba, nay con qua đây chỉ có hai việc muốn nói với ba.”
“Không thể đợi ba ăn cơm xong sao?” – Điền chủ tịch nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Con e là không thể, vì ba con chúng ta thật ra cũng không đầm ấm đến nổi có thể vui vẻ ngồi ăn hết bữa cơm tối được!” – Điền Tú Chân nói với thái độ khô khan, hai bố con vốn dĩ không mấy ôn hòa.
“Ôi sao con lại nói thế, cứ thích làm ba con không vui, ba con yêu con như thế mà con nỡ nào…” – Dì Tuyết kéo rê giọng nói đầy chất nhựa dẻo của mình, chất giọng điển hình của những bà vợ suốt ngày nũng nịu chồng.
“Dì Tuyết, chữ yêu đó đừng nhắc nữa, con với ba con, chính xác hơn thì chỉ là quan hệ thương mại không ai thiếu được ai thôi!” – Điền Tú Chân ngắt lời bà ta, cô lắc lắc ly rượu rồi uống một ngụm vào, tỏ vẽ bất cần.
“Con đừng quá đáng quá!” – Điền chủ tịch cau mày.
Điền Tú Chân cũng không quan tâm hai người này đang có cảm xúc gì, cô chỉ muốn giải quyết thật nhanh vấn đề, cô nói:
“Việc thứ nhất, Đàm Trung đã thu thập được chứng cứ người liên hệ với giám đốc Nguyễn là họ hàng xa của Dì Tuyết.” – Vừa nói, Điền Tú Chân vừa quăng sắp hồ sơ điều tra kèm hình ảnh của người cháu bà ta ra bàn ăn – “Dì Tuyết, dì không muốn giải thích gì về vụ này à?”
Dì Tuyết run người khi xấp hồ sơ quăng ra trên bàn có ghi rõ ràng lai lịch, hình ảnh của người cháu xa của mình, nhưng rất nhanh, bà ta lại cải ngay:
“Giải… giải thích gì? Người cháu đó là họ hàng xa của dì, thì đâu chứng tỏ chuyện này liên quan tới dì? Nó làm gì bên ngoài dì đâu có biết, dì đã rất lâu không gặp nó, đâu có biết nó làm việc với ai.”
“Thế còn hình này là gì?” – Điền Tú Chân lấy điện thoại ra, lật tấm hình bà ta đang nói chuyện trong quán cà phê với người cháu trên hình, còn có hình ảnh bà ta đưa một bộc giấy vuông vuông to bự.
Dì Tuyết xanh mặt, ấp a ấp úng trả lời:
“Nó… thì… nó nói dưới quê nhà nát, nó kêu dì cho nó mượn tiền…”
“Ồ, thì ra đó là bộc tiền à, con đâu có hỏi dì đang đưa gì cho nó, vả lại khi nãy dì lại nói là rất lâu không gặp? Trong khi tấm hình này mới trưa nay người của con chụp được và mới báo cáo lại cho con.”
Đến lúc này, dì Tuyết bắt đầu nằm vạ, khóc lóc um xùm lên:
“Chồng ơi, em không biết là thằng này nó gây hại công ty như vậy, em thật sự không có can thiệp vào bất cứ công việc nào của công ty, hu hu…em đâu có biết làm ăn đâu, ức… ức…hu…”
“Không can thiệp? Vậy ai vừa xin cho Điền Phú Vinh làm tổng giám hành chính? Chủ tịch chính là người duyệt phải không? Trước khi duyệt chuyện này, ba có hỏi qua ý kiến con không? Dù gì con cũng là CEO của tập đoàn, những chức vụ quan trọng không phải nên hỏi qua ý kiến con sao?” – Điền Tú Chân nhìn ba mình với ánh mắt giá băng, cô tiếp tục uống một ngụm rượu.
“Ơ hay, ý con là ba, thân là chủ tịch tập đoàn, khi sắp xếp một chức vụ cũng phải hỏi qua con có đồng ý không à? Với lại, người đó cũng đâu phải ai khác, chính là em ruột con, người một nhà cả!” – Điền chủ tịch tỏ ra khó chịu, ông cũng lấy ly rượu của mình, uống một hơi.
“Để con đoán xem nhé, kịch bản có khi là, đẩy giám đốc Nguyễn ra chỉ là một cái bẫy, vừa lợi dụng anh ta moi mốc thông tin mật của công ty, hết nhiệm vụ rồi thì tống khứ anh ta đi, để con trai mình ngồi ngay vào vị trí ấy, đúng là một công đôi việc.”
“Chồng, chồng coi con gái ông nói gì kìa, em thề là em không bao giờ có suy nghĩ sâu xa như vậy, em chỉ là một phụ nữ yếu đuối quê mùa, nhờ lấy anh mà được sống sung túc như vậy, em thấy mãn nguyện lắm rồi, em không bao giờ suy nghĩ gì thêm, hu hu hu…” – Dì Tuyết tiếp tục khóc lóc kể nể.
“Có hay không có sắp tới sẽ biết ngay thôi, con đã báo công an để bắt người cháu họ hàng xa của dì cùng những chứng cứ thu thập được, anh ta mua chuộc giám đốc Nguyễn để ăn cắp hồ sơ mật của công ty, là phạm tội kinh tế đấy, dì biết không?”
Sự thật thì bà ấy đã suy nghĩ đến bước này, nên đã sớm đưa cho người cháu mình một khoản tiền lớn, để khi thật sự có bị bắt cũng sẽ tự nhận hết mọi tội danh, không liên quan gì đến bà. Có thế, bà mới đủ tự tin để òa khóc trước mặt Điền chủ tịch, như kiểu bị nghi oan. Điền chủ tịch thấy vậy, bèn cất lời:
“Thôi được rồi, dù gì cũng là mẹ con, người một nhà cả, con cứ điều tra trước đi rồi hẵn quyết định!”
“Trước mắt, con sẽ không cho Phú Vinh giữ chức tổng giám hành chánh của công ty, con đủ khả năng ngăn cản điều này, bức quá mở đại hội cổ đông đề bầu phiếu, tới lúc đó thì ba cũng biết trước kết quả rồi đó.”
“Điền Tú Chân, công ty này không phải của mình con!” – Điền chủ tịch quát tháo.
“Đúng vậy, công ty này là của tất cả cổ đông và nhân viên Đỉnh Phong, không phải của con và cũng không phải của riêng gia đình mình. Phú Vinh nếu đủ tài năng thì hãy từ dưới làm lên, như lúc con làm việc cho tập đoàn cũng vậy, không có bất cứ ngoại lệ nào, con sẽ cho nó một chức vụ trong công ty, để nó chứng tỏ năng lực của mình.”
“Giỏi lắm, ta thật hối hận khi trao quyền cho con.” – Điền chủ tịch nói.
“Con đính chính lại, không phải ba giao quyền, con chỉ đang kế thừa tài sản theo di chúc của mẹ con, với nữa là con đã đủ năng lực để biến nó thành giá trị lớn hơn, nếu con không ngồi chiếc ghế CEO này, ba nghĩ sẽ có bao nhiêu cổ đông đi theo?”
Điền Tú Chân quay mặt sang nhìn dì Tuyết, người đang liếc Điền Tú Chân như muốn ăn tươi nuốt sống. Điền Tú Chân nói tiếp:
“Dì cũng đừng vui quá sớm, những bước đi của dì không qua khỏi mắt con, thứ nhất, nếu như xác thực hành động bán cổ phiếu cho người ngoài để can thiệp vào cổ phần tập đoàn, đó là hành vi bất nghĩa. Thứ hai, nếu như nó còn liên quan đến vụ bắt cóc bất thành tại xóm Lò heo, thì đó là hành vi bất nhân. Con sẽ không để cho người đó được sống yên ổn được.”
Nghe thế, dì Tuyết khóc rên rỉ, bảo rằng bị nghi oan như vậy, thà bỏ nhà ra đi. Điền chủ tịch dù sao cũng không thể tin rằng vợ kế của mình sẽ như vậy, vì bà ấy đã sống bên ông hơn 20 năm nay, trước giờ luôn ngọt ngào, nhu mì, vâng lời chồng, và quan trọng là cũng chẳng can thiệp đến việc ông nuôi tiểu tam, tiểu tứ bên ngoài. Nghĩ thế, Điền chủ tịch mạnh tay đặt ly rượu xuống bàn, tiến lại gần Điền Tú Chân quát:
“Đủ rồi đầy, Điền Tú Chân, cút ra khỏi nhà ta!”
Điền Tú Chân uống luôn ngụm rượu cuối cùng trong ly, đứng dậy nhìn thẳng vào mắt ba mình và nói:
“Ba biết tại sao con hẹn được với trưởng làng xóm Lò heo không, là do chú ruột của con, em trai ruột của ba giới thiệu đấy. Hãy lý trí lên mà phân tích việc này, ba có nghĩ rằng, giữa vợ ba, và em trai ba, là hoàn toàn trong sáng không? Coi chừng bị cắm sứng lúc nào không hay!”
Bốp một tiếng rõ to, Điền chủ tịch cảm thấy mất mặt, không nhịn được tính gia trưởng của mình nên tát thẳng vào mặt Điền Tú Chân, yêu cầu cô cút ra khỏi nhà ngay lập tức dưới sự đòi sống đòi chết của dì Tuyết, bà cảm thấy oan ức vì bị nghi ngờ lòng thủy chung. Điền Tú Chân nở một nụ cười chết lòng, cô lạnh nhạt bảo:
“Con đã hiểu tại sao mẹ con lại bị bệnh trầm cảm rồi, gia trưởng, nóng nảy và thậm chí bạo hành, không bao giờ nghe được tiếng nói của người khác. Nếu như chủ tịch không muốn đối mặt với sự thật, thì con sẽ ép chủ tịch phải đối mặt nó. Điền chủ tịch, ông hãy nhớ sống thật khỏe mạnh để chờ tới ngày đó nhé.”
Ngay câu nói này xong, Điền chủ tịch tung cước đá rất mạnh vào bụng của Điền Tú Chân khiến cô văng ra té thẳng xuống sàn, lúc này thì Đàm Trung cũng đã phóng vào từ phòng khách để ngăn cản kịp thời trận đòn kế tiếp của ông. Đàm Trung chào ông xong, nhanh chóng đỡ Điền Tú Chân rời khỏi biệt thự.
Đàm Trung đỡ Điền Tú Chân lên xe, lo lắng hỏi:
“Chị có sao không, em chở chị đi bệnh viện nhé.”
“Chị không sao, chỉ đau da thịt, chẳng có gì to tát cả, chở chị đi Art Pub nhé.”
Ừ, so với nổi đau da thịt, thì nổi đau xương máu là cái khó để chịu đựng nhất. Đàm Trung biết điều đó, sáu năm qua, anh theo Điền Tú Chân xử lý mọi công việc, anh biết rõ cô ấy đã cố gắng thế nào, khổ cực cỡ nào để có được vị thế như ngày hôm nay. Điền Tú Chân cũng là người không bao giờ thổ lộ cảm xúc với người khác, anh biết anh cũng chẳng có cách nào làm cô ấy đỡ hơn.