Đàm Trung cho tài xế chở Điền Tú Chân đến Art Pub, nơi cô hay đi để giảm áp lực trong công việc. Như mọi khi, Điền Tú Chân luôn cho Đàm Trung và tài xế về trước.
Nhiều khi Đàm Trung nghĩ, sếp mình bao nhiêu năm nay độc thân, mỗi lần tới Art Pub đều yêu cầu anh về trước để cô ở đây một mình, khả năng sếp cũng có những cuộc one night stand? Nói chung, thân là một người đàn ông, anh cảm thấy không nên quá can thiệp vào những chuyện riêng này.
Điều mà Đàm Trung không biết là, thật sự Điền Tú Chân chỉ muốn yên tĩnh một mình, và cô không muốn những lúc tâm trạng tồi tệ nhất lại bị người khác thấy được. Vả lại, với bộ não lạnh của cô, cô chưa bao giờ để mình say xỉn đến nổi không biết đường về.
Art Pub là quán rượu cao cấp theo chế độ thành viên, chỉ những người có thẻ mới được vào, mức tiêu phí thấp nhất cho mỗi năm là hàng tỷ bạc và phải nạp đủ số tiền vào thẻ trước, thành ra những người đến đây đa phần là doanh nhân, nghệ sĩ, một phần vì tiếp đối tác, một phần là muốn mở rộng thêm quan hệ. Thậm chí một số người vì muốn thả câu nhà giàu mà cố tình vào đây.
Tối nay, Điền Tú Chân mặc bộ đồ vest màu đen sọc trắng, áo sơ mi đen vải lụa mỏng mượt mà, 3 cúc áo trên cùng không cài lại, lộ ra xương quai xanh và đường nét gợi cảm phía dưới, chiều sâu khe ngực thoát ẩn thoát hiện, phong cách trang điểm sắc sảo với mái tóc gợn sóng, toát lên phong thái nữ cường và quyết rũ của người phụ nữ, cám dỗ tất cả những người đi ngang qua cô, khiến người khác có dục vọng trinh phục.
Cô ngồi một mình trên quầy bar, tại đây cô có lưu giữ rất nhiều chai rượu thượng hạng, Louis XIII time collection 2 đã được cô chọn hôm nay, với chai rượu của cô đang uống đủ chứng tỏ được cô là người sành sỏi, thành ra những người dám lại gần bắt chuyện với cô đều là doanh nhân thành đạt, lịch lãm, nhưng đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt.
***
Gần 12 giờ đêm, khi Cổ Tịnh về đến quán cà phê Tịnh, cô đã đảo một vòng để tham quan quán cà phê gần như đổi mới hoàn toàn ấy. Tuy nhiên, nó không phải là thứ thu hút cô nhiều bằng việc tại sao Điền Tú Chân không có mặt tại đây, vì tối nay, Điền Tú Chân có để lại tin nhắn cho cô là sẽ đợi cô về. Điền Tú Chân hầu như luôn làm theo lời hứa, nếu thật sự không như kế hoạch, Điền Tú Chân sẽ báo cho cô biết, đằng này, cô không nhận được bất cứ tin nhắn nào khác.
Hơi lo lắng, Cổ Tịnh quyết định chủ động gọi cho Điền Tú Chân, điều này khá khó khăn cho cô vì trước giờ, cô chưa từng làm thế, vả lại, cô cũng không có cơ hội làm thế vì Điền Tú Chân đã giành hết phần chủ động.
Điện thoại reo lên hai lần vẫn không ai bắt máy, cô cau mày, tim cô đập mạnh hơn, cảm giác bất ổn lần đầu tiên tràn ngập đầu óc băng giá của cô. Cô nhẫn nại bấm gọi thêm nhiều lần, cho tới lần thứ 9, bên kia cuối cùng đã bắt máy, chưa kịp đợi Điền Tú Chân cất lời, Cổ Tịnh hỏi ngay:
“Chị đang ở đâu?”
“T..Tịnh Tịnh à, vui… vui quá, chị không… không ngờ em lại gọi cho chị… thì ra… sói con của chị… cũng… cũng biết quan tâm người khác.” – Điền Tú Chân nói bằng giọng không tỉnh táo.
“Không quan tâm người khác, chỉ quan tâm chị!” – Cổ Tịnh không hiểu tại sao mình lại có cảm giác hơi giận dỗi như vậy, giọng cô rất nhạt nhưng lời nói lại rất lo lắng – “Chị uống quá nhiều rồi, nhắn địa chỉ cho em, em đi rước chị.”
“Ư…ừm… chị đang ở…ở…”
“Ở đâu? Cho em tên quán cũng được!” – Giọng Cổ Tịnh trầm hơn, rất ít khi cô tỏ vẽ gấp gáp như vậy.
“Art…Pub, hi hi, qua đây với… c…chị không?”
“Chị ở yên đó đừng đi đâu cả, em sẽ đến ngay, rõ không?”
“Yes Madam!” – Điền Tú Chân ngoan ngoãn trả lời.
Dứt lời, Cổ Tịnh leo lên chiếc xe mô tô của mình phóng đi như tia chớp.
***
Vài chục phút sau, trong lúc Điền Tú Chân đang bị quay cuồng bởi men rượu, cô chợt nhớ ở đây theo chế độ thành viên, Cổ Tịnh sẽ không vào đây được, nghĩ thế, cô bèn rời khỏi quán, quyết định đứng đón Cổ Tịnh bên ngoài.
Bước ra khỏi Art Pub, gió thổi làm cô cảm thấy càng thêm khó chịu, cô đành chạy sang thùng rác phía bên kia quán pub và nôn liên tục. Rõ ràng hôm nay vì sự việc của ba mình làm cô mất khống chế bản thân, trong lúc ấy, cô lại nghĩ đến người mẹ xấu số của mình.
Thấy người đẹp đi đứng không vẫn và đang tiến đến băng ghế đá dưới gốc cây phía trước, một người đàn ông trung niên mang trên người bụng rượu to đùng tiến lại gần cô, đưa khăn lụa cho cô và hỏi:
“Em có sao không? Có cần anh đưa về không? Tài xế của anh ngay gần đây.”
“Không cần!” – Điền Tú Chân mở túi xách của mình ra lấy khăn giấy.
Người đàn ông thấy cô bước đi choạng loạng, bèn chủ động tiến sát ôm lấy vai cô, Điền Tú Chân cau mày và đẩy ngay ông ta ra rồi nói:
“Hãy tự trọng! Đừng để tôi báo công an.”
“Báo công an? Anh có làm gì em đâu mà báo công an, thấy người gặp nạn thì nên giúp, này là đạo đức anh học từ nhỏ.”
Người đàn ông nở nụ cười cực khó ưa, mang theo hơi rượu nồng nặc cùng mùi thuốcxì gà, nhìn thân hình và gương mặt xinh đẹp của Điền Tú Chân, ánh mắt ông ta toát ra dục vọng, ông ta tiếp tục tiến sát Điền Tú Chân, một tay ông ta choàng lên vai cô, tay kia nắm lấy tay cô ra sức dắt đi, Điền Tú Chân cảm thấy chân hơi mất sức bởi men rượu bắt đầu lên não, càng không thể kháng cự được lực ôm của ông ta. Mặc dù bảo vệ Art Pub chứng kiến cảnh tượng, nhưng họ không can thiệp vào những vụ rù quến phía bên ngoài, vả lại, người đàn ông đó là những thế hệ hai siêu giàu và nổi tiếng, cũng chẳng ai dám đắc tội với ông.
Trong lúc vùng vẫy, xe hơi SUV của ông ta tiến cạnh vị trí của cả hai và cửa tự động mở sang bên, Điền Tú Chân hô lên thì bị ông ta lấy khăn bịt miệng lại và đẩy lên xe một cách mạnh bạo, đầu cô đập thẳng vào cạnh cửa sổ bên hông làm cô xây xẩm, anh ta khoái trí bước vào xe và nói:
“Yên tâm đi, em sẽ có một buổi tối rên rỉ vì sung sướng.”
Trong lúc cửa xe đang chuẩn bị tự động đóng lại, cánh tay ông ta bất chợt bị nắm chặt rồi kéo ra khỏi xe với một lực cực mạnh, ông ta văng thẳng ra ngoài và té lăn lộn về phía thùng rác. Liền sau đó, Cổ Tịnh phóng lên xe đập trực diện vào gáy tài xế khiến anh ta ngất ngay tại chỗ. Cô dìu Điền Tú Chân ra khỏi xe và ngồi lên hàng ghế đá dưới gốc cây, dịu giọng nói:
“Chị ngồi đây đợi em tý nhé.”
Xong, Cổ Tịnh nắm lấy cổ áo người đàn ông bụng mở như đang xách một con xúc vật quăng thẳng vào xe, cửa được đóng sập lại ngay sau đó. Ông ta nhìn Cổ Tịnh quát tháo:
“Mày là ai, mày có biết tao là ai không hả?”
Cổ Tịnh nhìn ông ta với ánh mắt sắc bén, như ánh mắt của sói đầu đàn đang chuẩn bị giằn xé con mồi, xung quanh cô toát ra mùi sát khí rùng rợn, cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ, người đàn ông giơ nắm đấm thẳng lên mặt Cổ Tịnh, ông ta không ngờ, lực đấm đó lại dễ dàng bị Cổ Tịnh chụp lại và bẻ ngoạch cổ tay theo hướng ngược lại, tiếng rắc của xương vang lên khiến anh ta đau thảm khóc, liền sau là một cái tát từ dưới hất lên mặt hắn và đẩy đầu ông ta đập thẳng vào kính cửa xe sau lưng, như đòn giáng xuống của ác quỷ, vết nứt của kính xe bắt đầu ướm lên đường máu, ông ta liên tục rên rỉ. Cổ Tịnh trầm giọng, lạnh lùng bảo:
“Sao, rên rỉ có sung sướng không?”
Cổ Tịnh lấy con dao phẫu thuật trong áo ra, lụm chiếc giầy da bị rớt dưới sàn của hắn lên, hành động của cô thanh lịch như quý tộc, nhưng việc cô đang làm lại hoàn toàn ngược lại. Cô liếc nhìn ông ta, đưa đầu mũi giầy đặt trước miệng ông ta, chất giọng trầm ngâm nhưng mang đầy sự uy hiếp:
“Ngậm lấy nó! Tôi không thích ồn ào.”
Nhìn con dao trên tay Cổ Tịnh, tay phải ông ta bị tê liệt đau đớn, ông ta sợ hãi làm theo. Ngay sau đó, bàn tay còn lại của ông ta bị lật lên, Cổ Tịnh sử dụng chiếc dao phẩu thuật khéo léo rạch hai đường chéo trên lòng bàn tay, đau nhưng ông ta chỉ có thể cắn nát mũi giầy, cuối cùng, áo sơ mi ông ta bị vạch ra và được Cổ Tịnh lấy dao khắc sống lên hai chữ “dirty asshole”.
“Đây là giá phải trả cho đôi tay đụng vào cô ấy, và cũng là giá phải trả cho việc không biết tôn trọng phụ nữ!”
Cổ Tịnh bước xuống xe với bàn tay nhuộm máu, nhưng cô vẫn ung dung lau sạch bằng khăn giấy như kiểu mới bị dính tương cà. Sau đó cô tiến đến trước mặt Điền Tú Chân dìu cô đứng dậy, Điền Tú Chân đang thất thần, dường như cô đã sử dụng hết tất cả lý tính và sức lực của mình trong cuộc giằng co với người đàn ông khi nãy, giờ đây, khi đứng trước Cổ Tịnh, nhìn thấy vẻ mặt vốn dĩ không cảm xúc của cô ấy đang thể hiện nổi lo lắng, phút chốc, chiếc áo giáp trong lòng cô biến mất, uất ức, sợ hải và cả rung động, mắt cô đỏ hoe, cô ôm chầm lấy Cổ Tịnh.
Giây phút ấy, Cổ Tịnh gần như cứng đơ toàn thân, lòng ngực chạm vào nhau, nơi mềm mại ấy làm Cổ Tịnh tim đập cực mạnh, dòng máu lại nhanh chóng dồn lên não khiến mặt cô bắt đầu ẩn đỏ. Mặc dù cũng đã quen dần với cái chạm của Điền Tú Chân, nhưng ôm nhau trực diện như thế, là điều mà suốt 25 năm qua, lần thứ hai cô được trải nghiệm, với cùng một người.
“Chị biết em không quen, nhưng cho chị 3 phút nhé, chỉ 3 phút thôi…”
Điền Tú Chân thủ thỉ bên tai Cổ Tịnh với giọng nghẹn ngào, nước mắt cô đang lặng lẽ rơi ra, chưa bao giờ cô cảm nhận được sự an tâm và ấm áp đến vậy, từ lúc mẹ cô mất, cô gần như học tập và làm việc như một cỗ máy, việc thể hiện cảm xúc gần như là điều cấm kỵ với cô, cô chưa từng muốn hoặc có cơ hội dựa dẫm vào ai, vậy mà, người cô gái trước mặt này lại giúp cô tự do yếu đuối.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Cổ Tịnh cảm nhận được nổi đau của Điền Tú Chân, nó chắc chắn là nổi đau tinh thần. Lòng ham muốn bảo vệ người phụ nữ này của Cổ Tịnh lại rục rịch khó tả, cô không muốn cô ấy bị tổn thương với bất cứ lý do gì, cô muốn cô ấy luôn lạc quan, nở nụ cười, vì nụ cười đó cũng là ánh sáng chiếu rọi sự lạnh lẽo trong thâm tâm cô. Dần dà, đôi tay của Cổ Tịnh đặt lên lưng Điền Tú Chân, chầm chậm siết chặt, cô nói:
“Chị muốn ôm bao lâu cũng được.”
Ánh đèn vàng xuyên qua kẻ lá và rọi lên hai người phụ nữ đang ôm nhau dưới gốc cây cổ thụ, bóng lưng của họ trải dài trên mặt đường, gió mùa đông thổi làm mái tóc của họ lất phất nhịp nhàng, đẹp như một bức tranh sơn dầu.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cổ Tịnh, dòng máu chảy trong cô là dòng máu quỷ dữ, nên cô cũng là quỷ dữ hộ thê.