Vì Điền Tú Chân đang lên cơn say, để cho an toàn, Cổ Tịnh bắt xe taxi để đưa Điền Tú Chân về. Chiếc xe của cô được giữ tại Art Pub bởi thẻ VIP của Điền Tú Chân, trước khi đi cô liếc nhìn bảo vệ với gương mặt sát thủ:
“Cũng may cô ấy không bị gì, nếu không các ngươi sẽ phải trả giá!”
Các bảo vệ không dám hó hé, họ đã thấy cảnh tượng bên đường, kính chiếc xe hơi kia còn đang nhuộm máu…
***
Dọc đường, Điền Tú Chân ngủ thiếp đi bên vai Cổ Tịnh, xe dừng lại trước biệt thự, Cổ Tịnh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô đỡ dậy. Điền Tú Chân “xì” lên một tiếng đau nhói, Cổ Tịnh lo lắng hỏi:
“Chị bị thương à?”
“Ừm… chị bị ba chị tung cú đá rõ đau vào bên hông.” – Điền Tú chân nói bằng giọng mơ màng chưa tỉnh hẵn, trong khi mặt của Cổ Tịnh biến sắc thấy rõ, cô không tài nào tưởng tượng được một người cha lại có thể đánh con gái như vậy, nhất là với cô, Điền Tú Chân hòa nhã, điềm đạm và đôi khi rất khả ái.
Với Cổ Tịnh, Điền Tú Chân như viên ngọc quý, cô chỉ muôn nâng niêu và bảo bộc kỹ càng.
“Tý nữa em kiểm tra vết thương cho chị.”
Lần đầu tiên bước vào biệt thự của Điền Tú Chân, căn biệt thự rộng lớn thiết kế theo phong cách hiện đại với tông màu trắng, xám kết hợp với đá hoa cương mãng to ốp tường sen kẻ thanh lam gỗ nâu đậm, những bức tranh trừu tượng và mỹ nghệ tinh tế toát lên vẻ thanh lịch và sang trọng của người nữ chủ.
Căn nhà rộng, nhưng thiếu hơi người, liệu cô có thấy cô đơn trong căn nhà to lớn như thế, Cổ Tịnh nghĩ.
Lúc này đã gần hai giờ sáng, người làm trong nhà cũng đã yên giấc. Chỉ còn quản gia nghe tiếng động nên thức giấc, ông vội chỉ hướng phòng ngủ chính và đi nấu canh giải rượu. Cổ Tịnh dìu Điền Tú Chân lên phòng ngủ, cô ấy thả lỏng hoàn toàn khi được đặt mình lên giường, như kiểu không muốn nhúc nhích thêm.
Cổ Tịnh đành vào phòng tấm lấy khăn ấm lau mặt cho cô, khi chăm chú nhìn, cô phát hiện gò má phải của Điền Tú Chân có vết lằn đỏ của bàn tay dù đã hơi mờ, vén áo sơ mi của Điền Tú Chân lên, cô thấy vết bầm tím ngay bên hông trái, đau xót chiếm lấy cảm giác của cô, lúc này quản gia mang theo canh giải rượu cùng thùng thuốc lên đưa cho Cổ Tịnh, ông đứng cạnh nhìn Cổ Tịnh lau tay cho cô chủ, trông Cổ Tịnh rất lạnh lùng, ông ấp úng không biết nên mở lời hay không.
“Chú muốn nói gì?” – Cổ Tịnh chủ động lên tiếng.
“Cám ơn con đã chăm sóc cho cô chủ, lần đầu tiên cô ấy dẫn bạn về nhà, chú nghĩ, con rất quan trọng.”
“Chị ấy không có bạn à?” – Cổ Tịnh khá kinh ngạc, cô nghĩ người cởi mở như Điền Tú Chân sẽ không thiếu bạn bè. Cô nào đâu biết sự chủ động và cởi mở ấy, chỉ dành riêng cho mình cô.
“Hầu như rất ít, từ lúc cô chủ về nước thì chỉ có các quan hệ đối tác là chính.”
Cổ Tịnh chỉ lặng lẽ lắng nghe, nhẹ nhàng đắp khăn lạnh lên gò má bị đánh của Điền Tú Chân.
“Chú ở bên cạnh cô chủ từ lúc mẹ cô ấy chưa mất, chú coi cô chủ như con gái của mình, mặc dù điều này không đúng thân phận, vậy nên chú xin con, cho dù thế nào đi nữa, hãy giữ tình bạn này mãi mãi, bao nhiêu năm nay, cô chủ cô đơn quá.”
Cổ Tịnh ngước nhìn người đàn ông tóc mai bạc trắng, ánh mắt ông ấy có một sự yêu thương chân thành, Cổ Tịnh cảm thán tình thân bạc bẽo, trong khi một người quản gia không máu mũ lại quan tâm cho cô ấy đến thế, vậy mà người cha của Điền Tú Chân lại có thể hạ tay không thương tiếc. Cô gật đầu đáp:
“Chú yên tâm…”
Chú yên tâm là con sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy, đó là những lời cất lên trong lòng Cổ Tịnh.
Cô thừa nhận tính cách cực đoan của mình, cô sẽ không tiếp xúc hoặc thân thiết với bất cứ ai, bản thân cô có một giác quan nhạy cảm thái quá giúp cô cách ly hết tất cả mọi con người hoặc sự việc phía bên ngoài. Nhưng giờ đây, cô đã khẳng định người phụ nữ này, cô ấy sẽ nhận được tất cả sự che chở của mình.
“Con xin phép.” – Cổ Tịnh gợi ý việc mình sẽ phải thoa thuốc lên hông cho Điền Tú Chân, quản gia hiểu ý, nhanh chóng lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Cổ Tịnh cởi cúc áo của Điền Tú Chân ra, tập trung thoa thuốc lên vết bầm cho cô, cho đến khi vết bầm từ màu tím chuyển sang màu đỏ, cô mới ngưng lại, ngước mặt lên, cô thấy chiếc áo ngực ren lưới màu đen gợi cảm cùng khe ngực sâu, xương quai xanh với đường gân khêu gợi của chiếc cổ cao và thon gọn. Ánh trăng hắt vào từ dãy cửa sổ đụng trần, rọi lên làn da trắng nõn, căn bóng và còn phảng phất hương thơm của hoa, cô bất chợt nuốt nước miếng, tai cô lại đỏ bừng lên, cảm xúc rất khó tả, cô lúng túng đứng dậy định rời đi thì cánh tay chợ bị Điền Tú Chân giữ lại, cô nói trong sự mê mẫn:
“Đừng đi, đừng bỏ chị.”
Cổ Tịnh ngoảnh mặt lại, vẻ mặt Điền Tú Chân nhăn nhó như đang gặp phải ác mộng, cô đành ngồi lại, nhẹ nhàng xoa lên trán cô ấy, vuốt tóc cô ấy bảo:
“Em không đi đâu cả.”
***
Tờ mờ sáng hôm sau, Điền Tú Chân chợt tỉnh giấc, sau khi ngước nhìn xung quanh, cô phát hiện Cổ Tịnh đang ngồi dưới sàn gỗ, đầu kê lên cạnh giường và ngủ thiếp đi, bên cạnh là cánh tay được cô nắm chặt. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng nghĩ lại cảnh tượng hôm qua, những hình ảnh rời rạc nhưng đủ làm cô sợ hãi, cô tự trách bản thân, chỉ một phút buông lỏng đã xém tý xảy ra chuyện lớn.
Cũng may Cổ Tịnh đã xuất hiện, như người nữ thần hộ vệ của cô, lúc nào cũng có mặt kịp lúc. Ký ức của cô chỉ nhớ đến việc cô ngồi lên xe hơi rồi ngủ thiếp đi, sau đó thì không thể nhớ gì cả. Nhưng dù sao, cô biết rõ là, lại một lần nữa Cổ Tịnh không chỉ cứu cô, hơn thế nữa, cô ấy đã chăm sóc mình suốt đêm qua, lại còn dịu dàng đến mức không nỡ gạt tay mình ra.
Với con người lãnh cảm như vậy, khi cô ấy làm bất cứ thứ gì khác với tính cách của mình, phải chăng đó là cả một sự khó khăn? Điền Tú Chân cảm động khi nghĩ về điều này, cô ngắm nhìn gương mặt có ngũ quan lập thể của Cổ Tịnh, người luôn mộc đầy gai xung quanh mình mà giờ đây, như một con sói con, ngoan ngoãn nằm cạnh cô.
Tia rung động lại thoáng qua nhanh chóng, Điền Tú Chân không chắc có phải tình yêu không, cô chưa từng có cảm tình với ai, bao nhiêu năm qua cô chỉ có công việc và những cuộc giao thiệp thương mại, cảm giác khi nãy sao mà lạ lẫm quá.
Lòng chiếm hữu, lại lần nữa cựa cậy, lần này còn mãnh liệt hơn. Nhiều lần cô cố tình trêu ghẹo Cổ Tịnh thế thôi, nhưng cô thật sự chưa dám nghiêm túc nghĩ về việc nếu đã lở yêu cô ấy thì sẽ thế nào?
Cô lắc đầu xua tan lối suy nghĩ này, lý tính lên nào Điền Tú Chân, cô tự nhũ. Sự rục rịch của cô dễ dàng làm Cổ Tịnh tỉnh giấc, Cổ Tịnh ngước đầu lên, hai ánh mắt chạm trực tiếp vào nhau và lặng yên chục giây, chợt nhớ tới cảnh tượng hôm qua, Cổ Tịnh cau mày hỏi:
“Tại sao đi uống rượu một mình mà còn uống nhiều đến như vậy? Nếu em không đến kịp lúc sẽ như thế nào?”
“Chị… chỉ là áp lực công việc nhiều quá muốn xả stress nên uống hơi lố…” – Vừa nói, Điền Tú Chân vừa nhìn mặt Cổ Tịnh, trông Cổ Tịnh có vẻ không vui.
Cổ Tịnh thật sự không vui lắm, vì cô biết Điền Tú Chân luôn lý tính trong công việc, áp lực nhiều nhưng cô luôn có cách khoay khỏa. Cô không vui vì Điền Tú Chân không nói sự thật với cô, chẵng lẽ cô không đáng tin cậy đến thế?
Nhưng nếu Điền Tú Chân quyết định không nói, thì cô sẽ không hỏi.
“Chị đừng đi những chỗ này một mình nữa.” – Cổ Tịnh nói xong bèn ngồi dậy dọn dẹp, chuẩn bị ra về.
Điền Tú Chân nhận thấy gương mặt băng giá của Cổ Tịnh lại hiện ra, thời gian qua gần như cô ấy đã cởi mở hơn với mình, nhiều lần còn mỉm cười ngọt ngào, không lẽ tối qua mình đã làm gì khiến cô ấy buồn? Nhìn sang tủ đầu giường, cô thấy chai rượu thuốc còn đặt đó, cô như nhớ ra điều gì bèn vội vàng vạch áo lên xem vết bầm bên hông, vết bầm đã chuyển hẵn sang màu đỏ. Cô biết rồi, cô biết tại sao Cổ Tịnh không vui rồi.
“Em về đây!” – Cổ Tịnh vừa nói, vừa mở cửa phòng ngủ ra.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cổ Tịnh: Em về đây, để coi chị có giữ em lại không.
Điền Tú Chân: Ngon về thử đi.