Thấy Cổ Tịnh định rời khỏi phòng, Điền Tú Chân ngay lập tức phóng từ giường xuống, nắm lấy cánh tay Cổ Tịnh kéo đến cạnh giường, hai tay cô đặt lên vai cổ tịnh, nhấn cô ấy ngồi xuống giường và nói:
“Mới 4 giờ sáng, em đi đâu? Nếu em buồn ngủ, em có thể ngủ tiếp trên giường chị. Còn nếu em không buồn ngủ, thì nghe chị tâm sự một chút được không?”
Nói xong, Điền Tú Chân khum lưng cởi dép lông đang mang của Cổ Tịnh, làm Cổ Tịnh bối rối ngồi lui ngay ra sau, tựa lưng vào nệm đầu giường, Điền Tú Chân mỉm cười rồi lấy chăn đắp cho Cổ Tịnh. Sau đó, cô bước sang phía bên kia giường, ngồi ngay kế bên Cổ Tịnh và kéo chăn đắp lên.
“Tối qua chị về nhà ba chị, vì chị phát hiện dì Tuyết, mẹ kế chị đang bắt tay với người ngoài để can thiệp vào cổ phần công ty, và khả năng bà ấy cũng có dính dáng đến vụ chị bị bắt cóc lần trước, lúc đó may nhờ có em mà chị thoát được.”
Cổ Tịnh cau mày khi nghe những lời này.
“Trước mắt chị đang tìm kiếm bằng chứng, bà ấy muốn cho con trai của mình vào vị trí CAO (tổng giám hành chính) của công ty, chị không đồng ý, trong quá trình đó có lời qua tiếng lại với ba chị, ông ta đã tát chị và còn đạp chị té ngã, nếu không vì Đàm Trung can ngăn kịp lúc, chị nghĩ ông ta sẽ đá chị liên hoàn…”
Cổ Tịnh ngước nhìn Điền Tú Chân ra vẻ lo lắng, thậm chí có chút giận dữ khi nghe được những lời này, vậy mà, Điền Tú Chân lại có thể bình thản nói ra như thế, như thể mọi thứ đã quen rồi, nỗi xót xa tràn ngập người cô.
Điền Tú Chân thấy thú vị khi lần đầu tiên chứng kiến sắc mặt cùng lúc thể hiện ra nhiều biểu cảm của Cổ Tịnh. Điền Tú Chân cười nói:
“Đừng lo lắng quá, hiện tại chị đủ mạnh để đối kháng với ông ấy, ba chị là thế đó, gia trưởng, nóng tính và đôi khi bạo lực, mẹ chị cũng vì thế mà bị bệnh trầm cảm, bệnh càng ngày càng nặng vì không được ông ấy quan tâm và chữa trị kịp thời, cuối cùng bà ấy đã tự tử lúc chị lên 8 tuổi, ngay ngày hôm sau sinh nhật của chị, vì phát hiện ông ta có đứa con trai 2 tuổi bên ngoài.”
Chỉ thấy Điền Tú Chân nắm thật chặt chiếc mền đang đắp trên người khi kể về mẹ, Cổ Tịnh đột nhiên cảm thấy hối hận vì ít nhiều gì, cô cũng muốn nghe tâm sự của Điền Tú Chân, vậy nên mặc dù không nói nhưng thái độ của cô đã không qua mắt được sự nhạy cảm của Điền Tú Chân, để giờ đây, cô ấy lại phải đối mặt lại với nổi đau từng có. Cổ Tịnh liền đặt tay lên bàn tay đang nắm chặt của Điền Tú Chân, ấy nấy nói:
“Em xin lỗi…”
Điền Tú Chân giơ tay nhéo lấy má Cổ Tịnh, Cổ Tịnh không kháng cự, những hành động của Điền Tú Chân như trở thành điều hiển nhiên với Cổ Tịnh.
“Không cần xin lỗi đâu, sói con của chị à, đã là bạn thân của nhau rồi thì kể về chuyện gia đình cho nhau nghe là điều hiển nhiên, phải không nào? Lúc nãy không phải chị muốn che giấu, mà vì chuyện gia đình và công việc của chị rất phức tạp, chị không muốn làm em phiền não.”
“Sói con của chị”, Cổ Tịnh tim đập loạn xa khi nghe cách xưng hô mới này, nó chất chứa sự mập mờ nào đó. Nhưng từ “bạn thân” phía sau lại làm Cổ Tịnh quay lại với hiện thực, ừ, vì là bạn thân, không vì gì cả.
“Bản thân mẹ chị là cô công chúa được nâng niu trong một gia đình giàu có, vậy mà mẹ chị chót yêu ba chị khi ông ta chỉ là một người thanh niên mới ra trường và muốn lập nghiệp, sau khi kết hôn với ba chị, mẹ chị cũng đã rót rất nhiều tiền cho nhà máy của ông ấy cũng như giúp ông ấy mở rộng các mối quan hệ, cho đến khi chị ra đời, mẹ chị mới hoàn toàn rút lui để chuyên tâm chăm sóc chị.”
Tới đây, Điềm Tú Chân cười nhẹ như đang nghĩ về những hồi ức xưa, lúc được mẹ chăm sóc, nhưng nụ cười đó nhanh chóng tan biến, cô nói tiếp:
“Nhà máy hoạt động càng ngày càng thành công, cũng là lúc mẹ chị cảm nhận được sự thay đổi của ba chị, nhất là khi mẹ chị viết di chúc uỷ quyền cho chị thừa kế toàn bộ tài sản của mẹ khi chị mới lên 5 tuổi, ba chị phát điên khi biết chuyện này, ông ta vốn trọng nam khinh nữ, tình cảm giữa hai người xuất hiện nhiều mâu thuẫn đến mức hận thù nhau.”
Bàn tay của Điền Tú Chân nắm chợt hơn, rồi nói tiếp:
“Mẹ chị thậm chí bị bạo hành tinh thần nhiều năm, ông ta thậm chí dẫn vài tiểu tam về nhà, cuối cùng mẹ chị do trầm cảm quá mức nên đã tự tử. Chị được ông bà ngoại đưa đi du học ngay khi mẹ chị mất, chị thừa nhận là chị có lòng phục thù, nên khi du học về chị đã tiếp quản hết tài sản của mẹ, chị sẽ không để mẹ chị ra đi một cách oan ức như vậy, nếu không vì mẹ, chị sẽ không bao giờ muốn gặp lại ông ta.”
Điền Tú Chân cuối đầu khi nói những từ này, hình ảnh bà ấy nằm một mình bất động trên giường với hủ thuốc ngủ trống rỗng dưới sàn vẫn rõ như ngày nào.
Cổ Tịnh chồm người ôm lấy vai Điền Tú Chân xoa nhẹ, Điền Tú Chân cũng nghiên người kê đầu lên bờ vai mềm mại vững chắc của cô ấy, tay cô quàng lên eo Cổ Tịnh, vành tai cô chạm nhẹ vào xương quai xanh của Cổ Tịnh, thỉnh thoảng còn nghe được nhịp tim đập thình thịch. Cổ Tịnh nhẹ nhàng vuốt tóc của Điền Tú Chân, cô thích mái tóc óng mượt này, luôn có mùi hương dịu nhẹ của hoa cỏ, cô khẽ nói:
“Sau này nếu gặp phải tình huống như hôm qua, hãy để em đi theo, được không?”
Em không muốn chị phải đối mặt mọi sự tổn thương tiềm ẩn nào!
Lời nói vang ra trong đầu Cổ Tịnh, nhưng cô không thể nói ra được. Cô cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình cô đơn quá, từ công việc đến người thân, lúc nào cô cũng phải đấu tranh một mình. Cổ Tịnh càng muốn che chở cho cô ấy, bằng mọi cách.
Điền Tú Chân chuyển biến từ kinh ngạch đến hạnh phúc khi nghe được lời này, một người luôn sống trong giá băng, nhưng lại sưởi ấm cho cô mọi lúc, cô muốn khẳng định lại lời nói khi nãy của Cổ Tịnh, cô sợ mình nghe nhầm:
“Thật không? Em hứa với chị đi.”
Cổ Tịnh cũng gật đầu mỉm cười và trả lời:
“Em hứa!”
“Trước mặt em, chị không cần mạnh mẽ…” – Cổ Tịnh khẽ nói, âm thanh rất nhỏ, nhưng đủ lọt hết vào tai Điền Tú Chân.
Giây phút ấy, gò má của Điền Tú Chân ẩn đỏ.
***
Kể từ khi Cổ Tịnh đặt lời hứa với Điền Tú Chân, Điền Tú Chân đã lợi dụng hết tất cả những trường hợp có thể để rũ rê Cổ Tịnh đi theo mình. Bởi vì cô luôn là người được nước làm tới.
Rũ đi xem phim, Điền Tú Chân long lanh con mắt tỏ vẻ tội nghiệp vì áp lực công việc.
Rũ đi ăn tối, Điền Tú Chân bảo lỡ uống say rồi lại mất khống chế.
Rũ đi nghe hòa nhạc, Điền Tú Chân bảo có đối tác dê xòm đi theo nên rất lo sợ.
Bắt Cổ Tịnh rước tan ca, Điền Tú chân bảo mới cãi nhau với ba nên cần được an ủi.
Bắt Cổ Tịnh hướng dẫn tập gym, Điền Tú Chân bảo đi ra ngoài phòng tập sẽ bị huấn luyện viên sờ mó.
Ừ, Cổ Tịnh không thể từ chối!
Nhiều lần Cổ Tịnh muốn cắn gẫy lưỡi mình vì lời hứa nông nỗi hôm ấy, cô cảm thấy mình thật không kỹ càng khi đưa ra quyết định, nhất là với người phụ nữ mặt dày này.
Cô hỏi, vậy Đàm Trung – người trợ lý luôn sát cánh của chị đâu? Thì Điền Tú Chân sẽ đổ lỗi hết cho anh ấy, nào vì tình yêu mà bỏ sếp, nào anh ta không chịu tăng ca này nọ các kiểu.
Đàm Trung oan ức nhưng không cách nào thốt lên được, mỗi lần ánh mắt hình viên đạn của Cổ Tịnh đâm thẳng vào anh, anh lại run người sợ hãi. Nhưng nếu anh không biến mất, sếp của anh còn khiến anh sợ hãi hơn, anh cảm thấy, sống trên đời thật khổ.
Một khoản thời gian sau, quán cà phê của Cổ Tịnh còn được Điền Tú Chân tuyển thêm nhân viên và thợ pha cà phê, để Cổ Tịnh được tự do đi lại bất cứ khi nào mình cần và không còn được lấy lý do vì phải coi quán mà từ chối mình nữa.
Ủa? Cái quái gì đang xảy ra thế? Cổ Tịnh dở khóc dở cười, cô than thở trong lòng bởi số phận đáng thương của mình.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Điền Tú Chân: Chị muốn đi quán bar, em đi không?
Cổ Tịnh: Không!
Điền Tú Chân: Nhưng chị đi quán bar một mình sẽ bị rất nhiều người rù quến, em biết đó, chị cũng khá thu hút.
Cổ Tịnh: Mấy giờ? Ở đâu?