Thấm thoát, vài tháng đã trôi qua, chỉ còn hơn hai tuần nữa tết đến.
Khoản thời gian qua tập đoàn Đỉnh Phong hầu như sóng yên biển lặng về giá cổ phiếu cũng như nhân sự nội bộ, Điền Phú Vinh du học về được cô sắp xếp công việc trưởng phòng bộ vận hành sản xuất, bản thân Điền Phú Vinh luôn vui vẻ chấp nhận bất cứ sắp xếp nào của Điền Tú Chân, hai chị em cũng không có tình cảm gì nhiều, nhưng vì được tiếp nhận giáo dục phương Tây, họ cũng không quá câu nệ về vấn đề gia tộc. Điều này làm Điền Tú Chân khá hài lòng.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng cô lại có cảm giác bất an, y như rằng sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó. Chiều nay, tại phòng làm việc của mình, cô vừa quăng sắp hồ sơ lên bàn và trách mắng nghiêm trọng giám đốc dự án do không quản lý kỹ càng chất lượng vật tư công trình, xém tý đã gây ra hậu quả nghiêm trọng nếu không kịp thời phát hiện.
Sự nghiêm nghị cùng vẻ mặt lạnh lùng của cô khiến cho những người phụ trách chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi mà không dám lên tiếng.
“Cút ra khỏi phòng tôi, tôi cho các anh ba ngày để thay thế hết lô vật tư không đạt chất lượng đó!”
“Vâng thưa sếp!” – Các giám đốc lủi thủi bước ra phòng làm việc.
Khi cánh cửa phòng khép lại, chỉ còn lại Đàm Trung và vài người thân tín của cô trong phòng, Đàm Trung mới cất tiếng hỏi:
“Sếp đang có suy nghĩ gì khác à?”
“Chị cảm thấy có một sự bất an, như kiểu có mạch ngầm đang cuồn cuộn dưới làn nước lặng. Giám đốc dự án là người có rất nhiều kinh nghiệm trong công việc, vậy mà lại phạm phải lỗi quản lý cơ bản đến thế, em cảm thấy lạ không?”
“Địch trong bóng tối, đúng là chúng ta rất khó phát hiện được người nào không đáng tin.” – Đàm Trung lo lắng bảo, chưa bao giờ anh cảm thấy khẩn trương như bây giờ, lúc nào cũng phải cảnh giác những người xung quanh Điền Tú Chân.
“Chị nghĩ kẻ vạch ra kế hoạch khoản thời gian trước không hề đơn giản, vì thế kẻ đó sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, khoản thời gian qua đã quá yên ắng, như kiểu muốn chị mất cảnh giác. Việc điều tra dì Tuyết và chú chị vẫn chưa có tiến triển gì à?”
Đàm Trung lắc đầu bảo:
“Gần như mọi mối liên hệ đều bị xóa sạch, theo kinh nghiệm của em, không có bất cứ mối liên hệ nào lại chính là cái đáng nghi ngờ nhất.”
“Trung, em hãy cho người ngầm theo dõi động thái của cổ đông cũng như những người quản lý cấp cao của công ty, những kẻ sau lưng ấy, chị sẽ không cho một ai được yên ổn.”
Điền Tú Chân luôn không khoan nhượng với bất cứ đối thủ nào, ánh mắt của Điền Tú Chân toát ra khí áp lạnh lẽo khó tả, thư ký, Đàm Trung và những người thân tín khác đều cảm nhận được không khí nặng nề tột độ này, không ai dám lên tiếng. Bất chợt, điện thoại reo lên, Điền Tú Chân bắt máy:
“Tối nay em có nấu món chị thích, mấy giờ chị tan ca?”
Điền Tú Chân nở một nụ cười như vừa trúng số độc đắc, cô vui vẻ đáp:
“Giờ chị về ngay đây.”
“Đừng quên nhiệm vụ tối nay của chị, tập boxing 90 phút!”
“Ối, em nở lòng nào…”
Cô gác điện thoại lên lỗ tai để dọn dẹp đồ đạc, chợt lỡ tay bấm vào nút nghe ngoài, giọng của Cổ Tịnh phát ra cả gian phòng:
“Ai bảo chị yếu đuối quá mức, đừng nhõng nhẽo với em vô ích, tập đi để còn biết tự bảo vệ mình.”
Cả gian phòng nín thở, họ đang nghe được gì về sếp mình, “yếu đuối”, “nhõng nhẽo”, những từ khóa 8 đời cũng không liên quan gì tới nữ boss ma đầu của họ, vậy mà người phụ nữ kia thốt ra một cách nhẹ nhàng đến thế, quan trọng là, sếp mình không hề nổi giận khi nghe những từ này. Ánh mắt nói chuyện của họ liếc nhìn nhau, tiếp tục hóng hớt.
Điền Tú Chân lập tức bấm tắt loa ngoài, tuy rất ngại nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, mặt lạnh như cắt, nói rất nhỏ tiếng vào điện thoại:
“Thôi mà, tối nay chị mệt mỏi quá.”
“Ngày nào chị không mệt mỏi, chính chị kêu em lên kế hoạch tập cho chị, về ngay đi!”
“Hu hu… sao em đối xử tàn nhẫn với chị như thế…” – Vừa nói, Điền Tú Chân vừa bước ra khỏi phòng làm việc.
Thư ký ngẩn người ra với miệng chữ O, đây chính là người CEO quyền cao chức trọng của mình sao? Một phút trước và một phút sau, như hai con người bị tâm thần phân liệt.
Còn Đàm Trung, anh quen rồi, anh biết rõ người đang nói chuyện với sếp mình là ai, quả đúng chỉ có Cổ Tịnh mới trị được sếp mình. Nói hai người đó là bạn thân của nhau cũng không đúng, hành động của hai người hơi quá giới hạn. Nếu là người tình? Ờ thì, anh chưa từng nghĩ tới việc sếp mình bị cong. Hay là sếp cong thật nhưng lại không tự biết được điều này?
Nghĩ thế, Anh dí theo Điền Tú Chân, theo chân cô bước vào than máy VIP, cửa than máy đóng lại, anh hỏi kiểu thăm dò:
“Sếp, gần đây đang chiếu rạp bộ phim điện ảnh rất hot, nói về hai người phụ nữ vào đầu thế kỷ 19 giữa xã hội nam quyền, chung tay đánh bại hết những người đàn ông lợi dụng mình, sau đó họ đã yêu nhau, sếp có thích thể loại này không, em đặt vé cho sếp đi coi chung với mọi người?”
Điền Tú Chân nhìn Đàm Trung với ánh mắt khó hiểu:
“Điều gì khiến em cảm thấy chị thảnh thơi đến nổi phải đi xem phim điện ảnh?”
Đàm Trung cảm thấy sếp mình như con người hai mặt, là ai cứ lâu lâu bắt anh đặt vé rạp phim để đi xem cùng Cổ Tịnh, mất trí nhớ cũng vừa phải thôi chứ, anh nhếch môi dè bỉu. Thấy bộ dạng của Đàm Trung, Điền Tú Chân cau mày:
“Chị là gái thẳng, không coi thể loại này! Khi nào có phim trinh sát hoặc thương trường hẵn bảo chị.”
Nói xong, cô ung dung bước ra than máy. Bỏ lại sau lưng thằng trợ lý chết tiệt này, ba cái chiêu trò hóng hớt tình cảm của chị, mơ đi cưng!
***
Tầng 2 quán cà phê Tịnh, Điền Tú Chân đang bị bắt ép tập boxing gần cả tiếng. Điền Tú Chân hối hận vì quyết định học boxing của mình, chung quy cũng vì cô thấy Cổ Tịnh quá ngầu mỗi lần đánh bao cát, cô đã lỡ réo lên rằng muốn học, Cổ Tịnh rất nhiệt tình khi nghe thấy điều này nên đã lên ngay khóa tập trải dài suốt 3 tháng cho cô.
Thể lực của Điền Tú Chân tất nhiên sẽ kém hơn nhiều, mặc dù khoản thời gian qua cô vẫn bị Cổ Tịnh bắt ép rèn luyện ít nhất 3 lần trong tuần. Lại một động tác móc trỏ tay sang trước tung nấm đấm rồi đá thẳng, vì đôi chân quá mỏi, Điền Tú Chân hụt chân té lộn nhào ra sau, Cổ Tịnh nhanh trí trườn người sang trước đón lấy thân cô ấy, cả hai té thẳng lên mặt sàn.
“Hự…” – Cổ Tịnh thở mạnh.
Lưng Điền Tú Chân đè lên bộ phận mềm mại phía sau, lần đầu tiên trong đời cô thấy bị té mà sung sướng như vậy, cô lật người lại hỏi thăm Cổ Tịnh, Cổ Tịnh lắc đầu tỏ ý không sao, cô bèn tiện thế kê đầu lên vai phải, nghiêng người ôm lên vai trái Cổ Tịnh, bắt đầu nằm vạ:
“Chị mệt lắm rồi, nay nghỉ nha.” – Vừa nói, cô vừa thở hỗn hễnh vì mệt.
Cổ Tịnh biết ngay con người này luôn kiếm cách nũng nịu mình, hương thơm quen thuộc từ hoa nhài và mộc lan pha chút mùi đắng của hoa cam lại phảng phất bên cạnh. Như trở thành thói quen, cô vuốt nhẹ lên tóc Điền Tú Chân, mái tóc gợn sóng nhưng mượt mà.
Cho đến thời điểm này, cô đã hoàn toàn thoải mái với bất cứ cử chỉ nào của Điền Tú Chân, từ nắm tay, tựa vai, vuốt tóc, ôm eo, tất cả những hành động ấy đều làm Cổ Tịnh dao động, cô không chắc đó có phải cảm giác yêu đương hay không, hơn nữa, cô cũng không dám suy nghĩ sâu hơn, vì Điền Tú Chân hình như cũng không phát ra tín hiệu gì. Khả năng Điền Tú Chân chỉ là người phụ nữ hoạt bát, nhiệt tình và phóng khoán trong mối quan hệ bạn bè?
Cổ Tịnh nghĩ, cô không ngại khi mối quan hệ này cứ giữ ở mức giới hạn như thế, chỉ là đôi khi, cô muốn nhiều hơn thế nữa. Nếu có thực sự đã lỡ yêu cô ấy, cô sẽ không câu nệ về vấn đề giới tính, chỉ là, cô không biết suy nghĩ của Điền Tú Chân là gì.
“Sắp tết rồi, em có về quê không?” – Điền Tú Chân lúc này đang nằm sang một bên, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà , gác đầu lên cánh tay phải của Cổ Tịnh, khẽ hỏi.
“Về, gia đình em là nhà võ học cổ truyền, rất quan trọng việc đoàn tụ đêm giao thừa.”
Ừ, việc này Điền Tú Chân đã ngầm biết, tuy nhiên Cổ Tịnh vẫn rất ít khi đề cập đến vai trò của mình trong một gia tộc lớn, cô nghĩ tới cảnh tượng trong phim, chắc hoành tráng lắm.
“Ừm…Em có thể… cho chị đi chung không? Vì, vì… chị cũng chưa biết đi đâu.” – Điền Tú Chân hỏi.
Thấy Cổ Tịnh lặng yên một hồi lâu, Điền Tú Chân bắt đầu lúng túng, phải chăng mình đã chủ động quá mức? Vì dù sao, tiệc đoàn viên đêm giao thừa cũng là chuyện cực kỳ riêng tư của mỗi gia đình, phải là tình cảm rất thân thiết hoặc người thân trong nhà mới được gia chủ mời tham gia, chứ chưa bao giờ có trường hợp khách ngoài lại tự hỏi có tham gia được không. Hơn nữa, gia đình cô ấy còn là một “bang phái”, cụm từ rất võ hiệp và là thứ cô chưa thể hiểu hết được. Khả năng Cổ Tịnh cũng chưa sẵn sàng cho cô biết nhiều hơn về mình.
Chỉ là khoản thời gian nửa năm qua, cô nghĩ mình với Cổ Tịnh đã quá gần gũi, mà quên mất, có thể mình cũng chỉ là một người bạn bình thường mà thôi. Cổ Tịnh chiều chuộng mình, che chở cho mình, là do bản chất hiền lành của cô ấy chứ ko phải do tình cảm đặc biệt gì. Nghĩ thế, Điền Tú Chân bèn nói:
“Xin lỗi, chị hơi không lịch sự khi hỏi em như thế, không sao, chị vẫn có thể đi du lịch đến nước Anh để gặp bạn, ngày xưa chị du học tại đó.”
Cổ Tịnh hiểu với tình cảm nhạt nhẽo của Điền Tú Chân và gia đình thì chắc rằng sẽ rất ít qua lại dù là lễ tết, liệu cô ấy có cảm thấy quạnh hiu vào đêm giao thừa, khi nhà nhà đều đoàn tụ, cô bèn nói:
“Chị có chắc là muốn đi theo em về quê không?”
“Có được không? Nếu bất tiện quá cũng không sao…”
“Được!” – Cổ Tịnh trả lời bằng trọng trầm ấm của mình, rồi dìu Điền Tú Chân ngồi dậy – “Thôi đi ăn tối nào, cũng trễ rồi.”
Điền Tú Chân cười như bông như hoa, cảm giác ấm lòng bao phủ con người cô, quả thật mình là người quan trọng với Cổ Tịnh, quan trọng đến mức độ nào nhỉ?
Cô biết, mức độ trước mắt vẫn chưa đủ với mình, nhưng cô sẽ cố gắng truy tìm.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Điền Tú Chân: Chị quan trọng như nào?
Cổ Tịnh: Làm bạn gái em, em sẽ cho chị biết!