Cả hai bước ra khỏi rạp chiếu phim, hướng về phố đi bộ gần đó, Điền Tú Chân quàng lấy cánh tay Cổ Tịnh như thói quen, cả hai lặng lẽ bước đi, ai cũng không nói gì.
Từ lúc trước khi xem phim, Điền Tú Chân đã cảm nhận được cô ấy tâm trạng không tốt. Cô ráng rà soát lại từng chi tiết nhỏ để tìm hiểu nguyên nhân.
Khi họ vô thức dạo đến bên bờ sông, gió mùa đông thổi lên người làm thân nhiệt thêm rét, lạnh buốt trải khắp gương mặt họ, nổi trống rỗng bao phủ. Bất chợt Cổ Tịnh cất tiếng:
“Chị có quan tâm đến ánh mắt của người khác không?”
“Hả?” – Bị hỏi bất chợt, Điền Tú Chân không biết trả lời thế nào.
“Hai nữ chính trong phim vì có tình yêu khác biệt trong một thời kỳ nam quyền, nên họ đã phải chịu đựng rất nhiều định kiến mới đến được với nhau. Nếu chị là người nữ chính đó, chị có dũng cảm đối mặt những trở ngại này không? ”
“Chị…” – Điền Tú Chân suy nghĩ, nếu cô thật sự yêu phải một người như thế, cô sẽ làm thế nào, với người lý tính như cô, chắc chắn sẽ phải cân nhắc rất nhiều thứ, nhất là về lợi ích của cả tập đoàn.
Sự do dự của Điền Tú Chân làm Cổ Tịnh hơi thất vọng. Khí trời mùa đông luôn làm cảm xúc con người tệ càng tệ hơn, tất cả cũng chỉ là cô muốn thử tiến xa hơn mối quan hệ hiện tại, cô đã quá tham lam. Cô không muốn tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến Điền Tú Chân, nghĩ thế, cô gạt bàn tay đan xen vào tay mình của Điền Tú Chân và nói:
“Em bận việc, em đi trước đây, chị về cẩn thận.”
Chưa kịp đợi Điền Tú Chân phản ứng, Cổ Tịnh đã bỏ đi dứt khoát.
Cái gạt tay đó mang cảm giác xa lánh thấy rõ, Điền Tú Chân bất chợt nhớ tới chi tiết nhỏ lúc nãy khi xếp hàng chờ vào rạp chiếu phim, cô cũng buông ngay Cổ Tịnh ra khi gặp nhân viên mình, chắc hẵn vì điều này mà Cổ Tịnh nhạt nhẽo với cô suốt một đêm. Cuối cùng cô đã hiểu, hoá ra cảm giác bị buông bỏ là như vậy.
Không, sự việc không phải như thế, chỉ là trước mặt mọi người, cô chỉ muốn giữ hình tượng người sếp nghiêm nghị, lãnh cảm. Ôi, bỏ cái hình tượng chết tiệt đó đi! Không có gì quan trọng hơn Cổ Tịnh.
Nghĩ thế, cô bèn dí theo hướng Cổ Tịnh vừa rời đi.
Điều mà cô đang suy nghĩ sâu hơn mà chưa kịp nói ra chính là, có một người luôn lặng lẽ bên cạnh cô, cho cô nương tựa, chăm sóc cô từng miếng cơm ly nước, nổi thương nhớ ấy cứ thế mỗi ngày rót thêm một tý, lại thêm một tý, cuối cùng đong đầy, thứ tình cảm này không còn là cảm xúc nhất thời nữa…
Tại sao bắt buộc phải lựa chọn lợi ích tập đoàn và người mình yêu? Nếu như lợi ích tập đoàn cản trở cô, vậy thì cô sẽ khiến nó mất khả năng làm điều đó. Bởi vì cô đủ tư cách để làm vậy.
Cô bản lĩnh và đủ tự tin nhận lấy mọi thách thức, không việc gì có thể uy hiếp đến cô.
Cô ngước nhìn tất cả các hướng, không một bóng dáng quen thuộc nào, Cổ Tịnh đã đi đâu? Lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy cổ họng có vị đắng khi không nói hết được lời nói trong tim mình.
Dù thế nào đi nữa, cô muốn thử đối mặt với tình cảm chính mình, và đối mặt với tất cả ánh nhìn của xã hội. Còn việc Cổ Tịnh có chấp nhận tình cảm như vậy không, cô không dám phân tích. Cô chỉ muốn dũng cảm một lần.
Lòng chiếm hữu của Điền Tú Chân dành cho Cổ Tịnh không còn rục rịch nữa, giờ đây, nó đã lớn mạnh và vương mình chiếm lấy vị trí trung tâm.
***
Điền Tú Chân lái xe về cà phê Tịnh, từ lâu cô cũng có một chiếc chìa khóa, phải chi, Cổ Tịnh đã ngầm cho cô trở thành người chủ thứ hai tại nơi đây? Chỉ vì sợ mất đi, mà cô chưa bao giờ dám tiến gần hơn.
Chạy thẳng lên phòng ngủ tầng một, mở cửa ra và không một bóng người, cảm giác lạc lõng bủa vây, cuối cùng cô cũng được nếm thử mùi vị cần một người mà người đó không xuất hiện sẽ bơ vơ cỡ nào.
Sực nhờ, còn phòng làm việc bên cạnh, cô bèn chạy sang kế bên mở toang cửa.
Nụ cười của cô xuất hiện ngay sao đó, Cổ Tịnh đang ngồi trên bàn làm việc, gian phòng rộng lớn nhưng cô ấy chỉ bật đèn vàng trên bàn, làm gia tăng thêm sự lạnh lẽo và tối tăm. Cô ấy đang tập trung gõ bàn phím cùng chiếc điện thoại kê lên tai như đang bận một việc gì đó. Thấy ánh sáng lọt vào từ cánh cửa, cô lập tức ngưng công việc trên tay và nhìn về hướng Điền Tú Chân. Cô bất ngờ bởi sự xuất hiện của cô ấy.
“Tối thế chị còn qua đây à, có chuyện gì quan trọng sao?”
Điền Tú Chân tiến đến trước mặt Cổ Tịnh, tựa người vào bàn làm việc, cô cúi đầu nhìn Cổ Tịnh trên chiếc ghế giám đốc da đen, vẻ đẹp thanh thoát pha lẫn vị đắng, nhìn đôi mắt sâu của cô ấy, sóng mũi cao của cô ấy, đôi môi hồng của cô ấy, đâu đâu cũng là đường nét tuyệt hảo. Gương mặt dưới ánh đèn bàn gần như phát ra hào quang, hiện rõ làn da mịn màng, cô gái này thu hút mình đến từng gốc cạnh, vậy mà lúc nào cô ấy cũng tỏ vẻ cấm dục, cô muốn ăn trái cấm này, ngay bây giờ!
Điền Tú Chân nuốt nước miếng, người cô nóng nực, cô cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm lên đôi môi ấy, mềm mỏng, dễ chịu, cảm giác mới mẻ lạ thường.
Giây phút đó Cổ Tịnh như rơi giữa không trung, tim cô đập loạn xạ, đôi tai cô đỏ bừng lên, huyệt thái dương liên tục nhấp nhô.
Cô ấy đang… hôn mình. Quá bất ngờ, Cổ Tịnh đẩy ngay Điền Tú Chân ra.
Không gian bị lắng đọng, Cổ Tịnh như bị á họng, cô ngước nhìn Điền Tú Chân, ánh mắt ngưng lại trên đôi môi bóng hồng vì sự ẩm ướt của nụ hôn khi nãy, cuốn hút như quả anh đào tươi tắn đang động vài giọt sương sớm, vài cộng mái lả lơi trên gò má phảng phất vẻ phong trần, khiến cô mất hết lý trí, bỏ hết tất cả lo ngại chết tiệt đó, cô chỉ muốn gặt hái lấy nó, đó là của riêng cô.
Có một tia điện giật lan tỏa tứ chi Cổ Tịnh, Cổ Tịnh đứng dạy, một tay ôm lên eo, tay kia nhẹ nhàng nâng chiếc cầm của Điền Tú Chân lên, Cổ Tịnh hôn lên đôi môi đó một cách cẩn trọng, từ nhẹ nhàng thăm dò đến càng lúc táo bạo, lưỡi cô bắt đầu lướt qua đôi môi của Điền Tú Chân, rồi từ từ tấn công thẳng vào trong, toàn thân Điền Tú Chân mềm nhũng ra trong phút chốc, sự uyển chuyển của chiếc lưỡi ngọt ngào làm cô hoàn toàn không sức lực phản kháng.
Rất nhanh, chiếc đầm trên người của Điền Tú Chân bị cô quăng bỏ dưới sàn gỗ, Cổ Tịnh tiếp tục hôn lên đôi môi mềm như kẹo bông gòn ấy, hôn bao nhiêu cũng chưa đủ.
Điền Tú Chân mất sức, hai tay cô chống đỡ trên bàn và hơi ngã ra sau, hơi thở của cô không còn bình thường, cổ họng khô khan, suy nghĩ của cô bị đảo lộn, trước khi cô đến tìm Cổ Tịnh, kịch bản trong đầu cô không phải như thế, nhưng, nhưng như bị thôi miên, sự ham muốn chiếm lĩnh mọi suy nghĩ.
Nụ hôn của Cổ Tịnh bắt đầu di dời đến đôi tai ẩn hồng, đến chiếc cổ thon dài gợi cảm, đến xương quai xanh.
Và cả trên ngọn đồi có hoa anh đào.
Cuối cùng, Cổ Tịnh quỳ giữa đôi chân của Điền Tú Chân, nụ hôn của cô tấn công đến vùng cấm phía dưới, trong khi một tay cô đang bóp nhẹ lên bầu ngực căng tròn, đầu ngón tay kia đang mân mê vuốt ve nhuỵ hoa còn lại.
“Mmmmm…” – Điền Tú Chân phát ra giọng mũi khi bị tấn công không một kẽ hở. Tiếng kêu làm Cổ Tịnh càng muốn ăn tươi cô ấy triệt để.
Cô ngước cổ lên, tư thế ngoan ngoãn đón nhận hết mọi sự xâm nhập của Cổ Tịnh, e thẹn, khao khát, phấn khích, mọi cảm xúc liên tục khuấy động từng sợi thần kinh của cô. Cô bất giác đặt bàn tay lên đầu Cổ Tịnh, báu lấy ngọn tóc đen mượt trên đỉnh đầu và tuỳ ý đưa đẩy.
Tưởng chừng như đã đến bước tiếp theo thì… tiếng chuông điện thoại reo lên liên tục. Cổ Tịnh giật mình lấy lại bình tĩnh, cô chợt nhớ đến nhiệm vụ bắt buộc đêm nay, cô vội vàng bấm nghe, phía kia là giọng của một người đàn bà trung niên, trầm ngâm và uy quyền đủ nghe rõ được trong căn phòng yên ắng:
“Mẹ đang đợi con!”
“Con sẽ đến ngay!” – Cổ Tịnh trả lời.
Điền Tú Chân điều chỉnh lại hơi thở của mình ngay sau đó, nhất là lúc cô nghe giọng nói phát ra từ điện thoại khiến cô tỉnh hẵn, cô cảm thấy người đó chắc chắn là người cực kỳ quyền lực đủ làm Cổ Tịnh khuất phục.
“Em xin lỗi, em có nhiệm vụ cần phải đi ngay!”
Cổ Tịnh vừa nói vừa dìu Điền Tú Chân ngồi vào ghế, nhặt áo vest lên che lại cho cô ấy, nhìn Điền Tú Chân với ánh mắt lưu luyến, cô hơi tự trách mình trong tình huống này. Cô hôn nhẹ lên môi Điền Tú Chân, dịu dàng nói:
“Vài hôm nữa em về, đợi em!”
Rồi nhanh chóng lấy chiếc áo khoác của mình chạy thẳng ra phòng làm việc, trước khi cửa đóng lại, Điền Tú Chân chợt hỏi:
“Khi nãy, khi nãy… phía dưới của chị…”
Cổ Tịnh biết cô ấy đang muốn hỏi gì, cô mỉm cười trả lời:
“Yên tâm, đó mới chỉ là…. đôi môi em.”
Phút chốc, Điền Tú Chân như bị một ngàn con kiến bò xung quanh người, lửa bùng cháy khắp cơ thể cô, cô không nhịn được mà phát ra lời mắng chửi:
“Sói con khốn nạn, hãy đợi đấy!”
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Hôm kia nghe bạn nào trong nhóm chat hỏi, quen bao lâu thì đi ks được?
Trả lời: nếu nghiêm túc thì 1 ngày cũng đủ, không nghiêm túc thì 1 năm cũng sai.
Phuong Nguyen
Dich gia oi….ban viet sai loi chinh ta nhiu wa di….
matngot
Truyện này là do bạn ấy tự sáng tác đăng lên đó bạn chứ bên mình ko phải là người dịch
Kaiuhi
Sorry, lúc gõ chữ thì toàn giờ linh, nên não ko phát hiện hết lỗi chính tả, à, mà truyện là do mình viết, ko phải dịch ra nha bạn