Trưa ngày hôm sau, Điền Tú Chân dần tỉnh giấc, lần đầu tiên trong cuộc đời 28 tuổi của cô được tỉnh giấc trong vòng ôm của người khác.
Cô được Cổ Tịnh ôm trong vòng ngực cả đêm qua, ngay cả khi ngủ, Cổ Tịnh vẫn không bao giờ buông tay.
Hơn nữa, đó còn là sự ôm ấp trong tư thế cô đang khỏa thân không một mảnh vải.
Hơi xấu hổ, nhưng hạnh phúc.
Mà khoan, cô nhìn lại mình, rồi sờ mông Cổ Tịnh, thân trên cô ấy vẫn là chiếc áo ba lỗ đêm qua, thân dưới cô ấy đang mặc quần dài ngủ kín mít. Vậy có nghĩa là hôm qua mình chẳng ăn được miếng nào?
Còn điều gì giận hơn việc toàn thân mình không miếng vải che thân, trong khi người kia áo quần đầy đủ???
Tức muốn chết!
Thu lại suy nghĩ, Điền Tú Chân cảm thấy ngày tháng còn dài. Cô nhẹ nhàng nhích ra để chuẩn bị đến công ty xử lý vài việc trước tết, như thế cô sẽ được thoải mái nghỉ tết, nhất là, lần này cô còn đi theo Cổ Tịnh về quê gặp bố mẹ cô ấy, điều này làm cô cảm thấy hồi hộp.
Lúc trước cô đi với tư cách bạn bè, bạn rất thân, còn giờ thì…
“Xì…” – Một tiếng thở dài vì sự nhức mỏi khi vừa nhích cơ thể lúc bước xuống giường, Điền Tú Chân xoa bóp eo mình, chân mất sức.
Đồ sói con khốn nạn, tối qua nó đã “ức – hiếp” mình đến mức nào, cô không dám tin được người này chưa từng yêu ai, vì “kỹ thuật” quá nhuần nhuyễn đến nổi khó tin, eo, lưng và cả đôi chân của cô nhức mỏi như vừa tập tạ 10 tiếng.
Cô quơ lấy áo choàng tấm, vừa bước đến gương trang điểm bèn phát hiện một đóng dấu hickey trên ngực cô và cả trên cổ, cô điên máu hô to:
“CỔ TỊNH! EM XEM EM ĐÃ LÀM GÌ ĐI!”
Nghe tiếng gào thét, Cổ Tịnh vội tỉnh giấc, mơ màng nhìn về hướng Điền Tú Chân, cô ấy đang đùng đùng nổi giận, trên người cô đang quấn khăn choàng tấm, Điền Tú Chân tiến đến cạnh giường chỉ vào 2 dấu hickey rất đậm trên cổ cho Cổ Tịnh xem.
Cổ Tịnh biết cô ấy đang giận thật, chỉ là hôm qua kích động quá mức nên mất khống chế, phải tìm đủ mọi cách để dỗ dành cô ấy trước, nghĩ thế, cô chòm người ra khỏi chăn đắp, sử dụng đôi mắt long lanh tội nghiệp của mình để tỏ thái độ ăn năn.
Vẻ mặt hối cải đó dễ thương gì đâu, ngước nhìn nửa thân đang lộ ra ngoài của Cổ Tịnh, Điền Tú Chân mới phát hiện vết đỏ bầm trên người cô ấy không thua kém gì mình, thậm chí còn kinh khủng hơn, trên vai cô ấy toàn dấu răng cắn sâu thực thụ chứ không phải dấu hôn nữa, nhìn thôi cũng đủ thấy đau nhói. Ờ, thì ra mình bạo lực như thế, ngại ghê, bèn giả bộ nghiêm giọng nói:
“Lần sau có gặm thì gặm chỗ kín đáo hơn biết không, như thế làm sao chị ra đường gặp người khác?”
Cổ Tịnh gật đầu lia lịa, kéo tay Điền Tú Chân về phía mình và ôm chặt vào lòng, kéo chăn đắp lên cả hai rồi khẽ nói:
“Em xin lỗi, lần sau em sẽ để ý.”
Chất giọng đầy từ tính của Cổ Tịnh hơi khàn vì lao lực đêm qua làm gia tăng phần gợi cảm, Điền Tú Chân mềm lòng:
“Em muốn làm gì cũng được, nhưng vì mốt về quê rồi, chị phải giữ hình tượng trước mặt người nhà em nữa, ôi chị chết mất, nếu ba mẹ em thấy được sẽ nghĩ gì, chị hồi hộp quá, chắc chị phải kiếm hết áo len cao cổ ra mới được, mà thôi, chị gọi ngay cho thư ký đặt mua mới hết cho chị.”
Nghĩ thế, Điền Tú Chân bèn gạt vòng tay ôm ấp của Cổ Tịnh ra để tìm kiếm điện thoại, Cổ Tịnh nhanh tay ôm chặt hơn và an ủi:
“Đừng khẩn trương, người nhà em không đến nỗi khó khăn…”
“Á, quên mất, nhà em còn là gia đình võ thuật truyền thống, những gia đình như thế có phải sẽ rất nguyên tắc, có gia quy nghiêm khắc, liệu họ có chấp nhận được mối quan hệ của mình. Có khi nào, có khi nào em còn bị đánh gẫy chân?”
Dáng vẽ mất bình tĩnh của Điền Tú Chân khả ái cực kỳ, khác hẵn hình ảnh trên sân khấu của cô ấy hôm qua, Cổ Tịnh chìm đắm với mọi gương mặt khác nhau của Điền Tú Chân, cô trả lời qua loa:
“Ừm, có thể, nên lúc đó chị nhớ đưa em chữa trị kịp lúc…” – Vừa nói, Cổ Tịnh vừa hôn lên cổ, lên gò má cô ấy.
Nghe thế, Điền Tú Chân mặt biến sắc, bảo ngay:
“Thôi thôi, hay là chị không về.” – Nhưng cô lại không nở xa cách suốt tết với Cổ Tịnh, lại nói – “Hoặc về đó em cứ nói là bạn thân? Ừ, nói là bạn thân cho yên tâm, nè, lúc đó nhớ giữ khoảng cách với chị, đừng tấy mấy tay chân biết chưa!”
Nói xong, cô vỗ vào cánh tay đang sờ mó loạn xạ của Cổ Tịnh, chửi yêu:
“Nghiêm túc lên!”
Rồi kiên quyết đứng dậy tiến thẳng vào phòng tắm.
Trong khi đó, Cổ Tịnh nhanh chóng ngồi dậy để chuẩn bị bữa trưa cho cô, cô cũng kêu Điền Tú Chân không cần cho tài xế đến rước, vì đích thân cô sẽ đưa đón cô ấy đến công ty.
***
Ăn trưa xong, Điền Tú Chân bước ra ngoài hiên và đã thấy chiếc xe Porsche Panamera màu đen đậu sẵn. Điền Tú Chân hơi kinh ngạc, Cổ Tịnh không vật chất nên rất ít khi mua sắm, càng không mua đồ xa xỉ. Chiếc xe này tuy không phải thứ xa xỉ, nhưng không giống kiểu cô ấy sẽ đi xem và bỏ tiền mua lấy.
Tuy nhiên, phong cách sang trọng, thiết kế màu đen huyền bí và lạnh lùng của chiếc xe rất phù hợp tính cách của Cổ Tịnh, cô mở cửa ghế phụ ra, mời nàng ngồi vào.
Trên đường đi, Điền Tú Chân tò mò hỏi:
“Biết em đi làm vì đam mê, nhưng không ngờ em lại giàu vậy, mua xe khi nào thế?”
“Ngay hôm sau ngày chị say xỉn ở Art Pub, em thấy cần phải có chiếc xe chở chị trong những lúc chị cần, em muốn chị an toàn tuyệt đối.”
Điền Tú Chân há hốc mồm khi nghe Cổ Tịnh nói lời ngôn tình với gương mặt cứng đơ đó, lúc ấy khi cả hai chưa phải là mối quan hệ hiện tại, vậy mà Cổ Tịnh đã chịu bỏ tiền vì cô, quan tâm cho cô đến mức độ khó tin.
Tình yêu đôi khi hiện thực lắm, vật chất làm rạn nứt tình cảm, nhưng không thể phủ nhận, vật chất cũng là thứ nuôi dưỡng tình cảm. Phải yêu như thế nào mới muốn trao hết mọi thứ cho người đó? Để người đó có một cuộc sống đầy đủ về mọi mặt. Điền Tú Chân nở nụ cười tươi roi rói và nói:
“Xem ra chị đã quen được bạn gái giàu xụ, chị muốn nghỉ việc về nhà nấu cơm, làm người phụ nữ nội trợ nết na, hiền thục.”
“Được, em nuôi chị.” – Cổ Tịnh trả lời nghiêm túc và dứt khoát.
Help me! Điền Tú Chân thốt lên trong lòng, câu nói đơn giản của Cổ Tịnh nhưng lại mang lại ý nghĩa đặc biệt với Điền Tú Chân, tại sao người phụ nữ này lại có thể gạ tình người khác trong sự vô thức, cô chỉ muốn cắn một miếng ngay lập tức, e hèm, cô đã hiểu tại sao dấu răng xuất hiện đầy người Cổ Tịnh rồi, không phải tại mình, ai bảo sói con lại đáng yêu đến vậy.
Đến trước cánh cổng kính to lớn trước tòa nhà của tập đoàn Đỉnh Phong, bảo vệ cổng chạy đến mở cửa xe, anh không ngờ người bước xuống là CEO của tập đoàn, anh đã làm việc tại đây được 5 năm, đây là lần đầu tiên cô ấy đến công ty trên một chiếc xe khác trên hàng ghế phụ cạnh tay lái, tuy nhiên, anh không dám để ý quá nhiều bèn nhanh chóng đứng chào.
“Xong việc gọi em, em đến rước chị.” – Người phụ nữ có chất giọng chững chạc trầm ngâm phát ra trong xe.
Điền Tú Chân mỉm cười gật đầu, vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi Điền Tú Chân bước vào phòng làm việc trên tầng 40 của mình, thư ký bắt đầu lấy đện thoại ra bấm lia lịa trong nhóm chat 42 người của họ:
[Sếp đã vào, lúc 2 giờ chiều, theo tin tức thu gom được từ bảo vệ, một người phụ nữ đã chở sếp đi làm.] – Thư ký nhắn.
[Chứng tỏ hôm qua sếp không về nhà.] – giám đốc Ken nhắn.
[Sếp có biểu hiện gì bất thường không?]
[Chưa phát hiện, hôm nay sếp mặc áo len cổ cao, không thấy gì hết.] – Thư ký đáp
[Mọi chuyện giao cho anh Trung, anh Trung đang ở bên trong báo cáo với sếp.]
Cả team lặng lẽ chờ đợi kết quả, sở dĩ họ soi mói như vậy là vì, nguyên team thân tín này đã đi theo Điền Tú Chân nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô gần gũi với bất kỳ ai cho dù người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài 5 cây số, thậm chí họ tưởng cô là asexual (Người vô tính). Thành ra, việc xuất hiện người nào đó có thể trinh phục sếp mình là điều họ hưng phấn hơn ai hết.
Một buổi chiều tập trung cao độ và xử lý công việc với tốc độ ánh sáng, cuối cùng Điền Tú Chân cũng đã kết thúc hết đóng công việc phải giải quyết trước tết. Tiếp theo sau đây, cô sẽ dành hết thời gian trong công tác chuẩn bị về quê cùng Cổ Tịnh. Cô bèn gọi Đàm Trung và thư ký của mình vào phòng làm việc.
Bước vào phòng, cả hai thấy sếp mình đang rất lạnh lùng nhìn màn hình, chuyên tâm ghi chép, họ nghĩ đã có vấn đề nghiêm trọng xảy ra, bèn lặng lẽ đứng đợi. Mãi một lúc sau Điền Tú Chân lên tiếng:
“Hai em có người yêu không?”
Hả? Cả hai tưởng mình nghe lầm, Đàm Trung nhanh chóng trả lời:
“Dạ, thư ký có.”
“Vậy nếu đi gặp ba mẹ của người yêu, nhất là khi cô chú còn là người nghiêm khắc, truyền thống, thì mình mua gì tặng?”
“Sếp đi gặp ba mẹ bạn gái à?” – Thư ký bất ngờ gặng hỏi, Đàm Trung vội vàng ho lên để nhắc nhở thư ký, làm ơn bình tĩnh giúp.
Điền Tú Chân không trả lời, cô cảm thấy thật sai lầm khi hỏi hai con người này. Cô bèn nói:
“Thư ký, em đi liên hệ với nhãn hiệu thời trang chị thích, đặt mua cho chị 20 bộ áo quần theo phong cách thùy mị, ít nhất phải có một nửa là áo len cổ cao, nhớ là không được quá phô trương hoặc xa xỉ, miễn sao khi người lớn tuổi vừa nhìn sẽ cảm thấy mộc mạc nhưng cũng phải toát lên được thần thái của chị, phải hiền lương thục đức nhưng không yếu đuối…”
Thư ký dạ dạ vâng vâng với đầu óc rối tung rối mù, cô nghe được bao nhiêu từ khóa trong yêu cầu của sếp mình phía trên? Cô muốn khóc vì sếp còn bắt cô phải hoàn thành nhiệm vụ trong hai ngày.
Cô lui ra phòng làm việc với lòng chán sống, dưới ánh mắt cảm thông của Đàm Trung. Cửa đóng lại, Điền Tú Chân bèn đưa tờ giấy lúc nãy ghi chép cho Đàm Trung và nói:
“Em đi kiếm mua đầy đủ danh sách hàng này cho chị.”
Đàm Trung nhận lấy tờ giấy ghi tay, trên đó có chục hàng chữ :
Bảo kiếm, long đao, giáo, cung tên, phi tiêu, áo quần thái cực quyền từ tơ lụa, áo dài truyền thống hình phụng đính đá quý, bí kíp dưỡng sinh thất truyền, bút tích vua Lê, bộ trà cụ cổ vật, dạ minh châu… càng đọc về sau, càng quái đảng, sếp đi đóng phim cổ trang hay gì?
“Sếp ơi, còn vài ngày nữa là tết, em đi đâu kiếm mấy món này cho sếp, không phải có tiền là mua ngay được.”
“Việc đó là chuyện của em!”
“Với lại hôm nọ sếp không phải đã đưa em một danh sách các loại dược liệu quý và nhiều thứ linh tinh khác rồi sao, cái đó thôi là em cũng tìm mua gần 10 hôm nay mới đủ.”
“Lúc đó khác, lúc ấy chị chỉ đi gặp người nhà của Tịnh Tịnh dưới tư cách bạn bè, còn giờ là bạn gái!”
“Ồ!” – Mặc dù ngầm hiểu, nhưng khi tận tai nghe được sếp mình nói ra, anh lại có cảm giác thật lạ lẫm, anh cười toe toét nói tiếp – “Cuối cùng đã có người chịu hốt sếp em rồi.”
“Nè, nói như chị rất ế vậy đó!”
“À, chính xác là, cuối cùng sếp em cũng chịu cho người ta hốt rồi. Thôi được, em đành kiếm thử những thứ này cho sếp, nhưng em có thể hỏi sếp chuyện này không?”
“Hỏi!”
“Sếp nằm trên hay nằm dư… Á!!!”
Chưa nói hết câu, Điền Tú Chân đã quăng thẳng chiếc ly theo hướng anh ấy, anh bỏ chạy mất dép.
***
[Chưa có kết quả thăm dò] – Đàm Trung nhắn tin vào nhóm.
[Tuy nhiên, giọng nói của sếp hôm nay hơi khàn] – Đàm Trung nhắn tiếp.
Cả nhóm sôi sục.
wouki__
Má truyện gì hài ghê =))))))))))) editor viết đọc cừi ẻ
Kaiuhi
Thanks bạn đã ủng hộ