“Người phụ nữ của Cổ Tịnh, cần được sự thừa nhận và kính trọng của Cổ Lang Nhân!” – Cổ Tịnh quay lưng lại, nói với tất cả mọi người.
Lời nói làm cả hội trường không kiềm chế được mà “Ồ” lên một tiếng, tuy vậy, họ lại bắt đầu lo lắng cho người nhị sư tỷ của họ. Vì cô ấy đã cả gang thách thức quy tắc bang phái.
Đại sư huynh mang hai cây gậy khoản 2 mét ra, một cây gậy gỗ màu đen được chạm trổ tinh tế với đầu gậy là hình đầu sói nhe răng nanh có đôi mắt ngọc. Cây gậy còn lại chỉ là cây gậy gỗ bình thường.
Đại sư huynh đứng giữa thềm nhà, dâng cây gậy ngang người và nói to:
“Theo gia quy của gia tộc họ Cổ nói riêng và bang quy của Cổ Lang Nhân nói chung, tất cả đệ tử trong bang đều phải tuân thủ quy định rõ ràng của bang phái. Trong đó, cả việc lựa chọn người kết hôn cũng phải xét duyệt lai lịch rõ ràng, không nghiện ngập, không cờ bạc, không mại dâ.m, luôn tuân thủ quy luật đất trời, cha truyền con nối, giữ đạo nghĩa vợ chồng, liên tục phồn thịnh phát triển thế hệ sau.”
“Cổ Tịnh, quy luật đất trời là sự kết hợp giữa nam lẫn nữ, em đã làm trái ngược nó, không thể phát triển thế hệ sau…”
Điền Tú Chân lúc này đã giữ lại được bình tĩnh, vì cô biết sẽ còn hàng loạt những điều bất ngờ phía sau đang đợi cô. Vậy nên, cô phải lấy lại phong độ của mình, nếu Cổ Tịnh đã dám kháng cự gia quy lâu đời của cả một dòng tộc, thì cô cũng sẽ bên cạnh cô cùng cô đối mặt mọi trở ngại, cô bèn ngắt lời:
“Thưa đại sư huynh, theo em, quy luật đất trời chính là tình yêu đích thực và cùng bên nhau khắc phục mọi khó khăn thử thách, điều đó không có nghĩa bắt buộc phải là sự kết hợp giữa nam và nữ. Anh có chắc rằng hễ là tình yêu khác giới sẽ luôn hạnh phúc đi đến cuối cuộc đời của họ, luôn giữ đạo nghĩa vợ chồng, luôn chung thủy, tin tưởng, và chở che nhau không?”
Đại sư huynh không thể chắc chắn để trả lời được câu này, anh lặng người ra chiều suy nghĩ, Điền Tú Chân nói tiếp:
“Vậy nên, cốt lõi của đạo nghĩa vợ chồng không phải tình yêu của nam và nữ, mà là bản thân “tình yêu” có đủ kiên định không!”
Cả hội trường nghe lời nói dõng dạc của Điền Tú Chân, phát hiện toàn thân cô ấy toát ra thần khí hơn người, từng câu chữ cô nói ra đều dễ dàng lây động cảm xúc của người khác. Điền Tú Chân lại nói:
“Riêng em, nếu ai hỏi em sẽ yêu Cổ Tịnh bao lâu, em chỉ có thể nói rằng, em sẽ cùng Cổ Tịnh đi đến phút giây cuối của cuộc đời cô ấy, ấy thế mà… em vẫn cảm thấy chưa đủ!”
Khi nói ra những từ này, Điền Tú Chân bất chợt nghẹn ngào, mắt cô hơi ướt nhưng miệng cô lại mỉm cười, cô nhìn thẳng vào cặp mắt sâu của Cổ Tịnh, ánh mắt cả hai đang chứa đựng hình ảnh của đối phương, bằng tất cả sự chân thành.
Điền Tú Chân ngẫng mặt lên nhìn Đại sư huynh khẳng định:
“Thưa cô chú và đại sư huynh, chỉ cần đi đến hết cuộc đời của nhau bằng sự yêu thương, tin tưởng, chung thủy và bao dung, đó mới chính là quy luật đất trời. Còn về vấn đề con cháu, anh yên tâm, hiện tại y học rất phát triển, em vẫn sẵn sàng sinh con cho Cổ Tịnh, mang họ Cổ.”
Rất dễ thấy được người lý trí như Cổ Tịnh vừa nghe xong câu nói ấy đã mắt đỏ trong tức khắc, cô rất bất ngờ, rất bất ngờ bởi nàng công chúa cô yêu, lại có thể vì cô mà làm đến mức độ như thế. Cô chỉ muốn ôm ngay cô ấy vào lòng, hôn cô ấy đến hơi thở cuối cùng.
Cả hội trường chìm đắm trong vài giây, họ cảm nhận được lời nói và tình yêu mãnh liệt đang phát ra ánh hào quang từ hai người phụ nữ này, chân thật và quả cảm.
Một tiếng vỗ tay phát ra tại dãy bàn đầu tiên, người làm điều đó không ai khác chính là Cổ Thiên. Anh đã chứng kiến hết mọi thứ, anh đứng dậy và hô to:
“Chị rễ! Em ủng hộ chị, làm ơn hốt con sói máu lạnh nhà em đi giúp, cám ơn chị đã hi sinh cho thế giới như thế!”
Lời nói hài hước của anh phá vỡ không khí khẩn trương tại hiện trường, tất cả mọi người phá ra cười và cùng vỗ tay liên tục. Nhiều đệ tử trẻ tuổi còn liên tục hô lên:
“Chào chị rễ!”
“Phải gọi là chị dâu!” – Cổ Tịnh cau mày chấn chỉnh.
“Dạ, chị dâu, chào chị dâu!”
“Giữ trật tự!” – Lời nói của Đại sư huynh hô lên, anh đang cố làm mặt nghiêm nghị dù khi nãy anh cũng lén lút cười hài lòng, hiện trường lại bắt đầu rơi vào sự tĩnh lặng.
“E hèm, tuy rất cảm động, nhưng gia quy không thể làm khác được. Sở dĩ Cổ Lang Nhân có thể phát triển phồn thịnh hàng trăm năm không bao giờ suy yếu, là tại vì luôn thuân thủ, nghiêm túc chấp hành nội quy bang phái theo lời dạy của cha ông đi trước, tuy nhiên, cũng luôn biết cách đổi mới và dung nạp!”
Điền Tú Chân mừng rỡ khi nghe từ “dung nạp”, đúng là vậy, một gia tộc truyền thống có thể phát triển thành nhiều công ty lớn mạnh như hiện tại, nếu chỉ biết quy cũ phép tắc, thì sẽ không bao giờ có thành tựu như hôm nay.
“Theo gia quy có nêu, bất cứ ai muốn đổi mới, chỉnh sửa nội quy gia tộc đều phải đánh bại người cấp cao hơn mình, vì vậy, ngày hôm nay tại võ trường Cổ Lang Nhân, Cổ Tịnh phải đánh bại anh, thì em có quyền đổi mới gia quy!”
“Hả, đánh bại?” – Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Điền Tú Chân hoàn toàn bó tay trước điều lệ này. Đúng là Cổ Lang Nhân luôn sẵn sàng đổi mới, và cách đổi mới lại theo phương pháp thô lỗ nhất, đánh! Nếu cấp dưới có sáng kiến gì, đánh một trận với cấp trên trước, đánh thắng hẵn nói.
Tại sao không thể thuyết phục bằng lời mà phải động tay động chân như thế? Bang phái gì thật là quái lạ!
***
Lúc này Cổ Thiên đã đến bên Điền Tú Chân, kéo cô sang một bên chờ đợi quan sát trận chiến. Điền Tú Chân lo lắng hiện rõ trên mặt, mặc dù cô biết Cổ Tịnh thân thủ bất phàm, nhưng đã là đại sư huynh của cả một bang phái hàng chục ngàn người như thế, chắc chắn anh ấy không phải dạng vừa. Cổ Thiên bèn an ủi:
“Chị yên tâm, chị hai em rất ghê, không chắc đại sư huynh đấu lại chị ấy, hơn nữa, đại sư huynh thương chị hai từ nhỏ, anh ấy sẽ không thật lòng ra tay đâu!”
Điều khiến cả hội trường bất ngờ hơn, là khi Cổ Tịnh và đại sư huynh đã vào tư thế chuẩn bị. Cổ Tam Nương bất chợt lên tiếng:
“Để ta!”
“Dạ… dạ vâng, sư phụ!”
Đại sư huynh mặt biến sắc, khi nãy anh đã đá long nheo với Cổ Tịnh, vậy mà sư phụ lại đích thân ra tay. Anh lui về phía Cổ Thiên và Điền Tú Chân đang đứng, nhăn mặt nói:
“Thôi rồi, lần này sư phụ giận thật rồi!”
Cổ Thiên lắc đầu:
“Nếu mẹ đích thân ra tay thì em không biết kết quả thế nào, một mặt chị hai sẽ không thể ra tay nặng với mẹ, nếu đánh bại bà ấy trước mặt hàng trăm đệ tử ở đây, sư phụ có thể sẽ rất mất mặt, nhưng nếu không đánh bại, thì coi như tình yêu này không thể chấp nhận. Trừ khi chị em đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cổ, mãi mãi không bước vào gia tộc này nữa.”
“Vả lại, có thật sự đánh bại sư phụ hay không còn là điều chưa biết.” – Đại sư huynh bổ sung.
Đường nào cũng chết, Điền Tú Chân lúc này thật sự cảm thấy bế tắc và bất lực, họ chỉ yêu nhau thôi, họ có gì sai? Tại sao tại thế kỷ 21 mà vẫn có gia tộc cố chấp gìn giữ những phép tắc hoang đường này.
Cuộc đấu võ bắt đầu, Cổ Tam Nương cầm lấy cây gậy gỗ gia truyền “Lang Côn” đánh với Cổ Tịnh. Mặc dù đã ngoài tuổi 50, nhưng sự linh hoạt và lực đánh của từng chiêu thức tung ra đều khiến đối phương phải khó khăn chống đỡ. Cổ Tịnh gần như đang ở thế yếu và liên tục bị chèn ép. Các thế võ phức tạp với tốc độ quá nhanh không thể thấy được bằng mắt liên tục hạ xuống người Cổ Tịnh.
Một gậy đánh vào lưng, một gậy quất vào bụng và một gậy quẹt vào chân làm Cổ Tịnh té lộn nhào xuống đất, cô phát ra tiếng “hự” đau nhói.
Cổ Thiên và đại sư huynh khẩn trương thấy rõ:
“Tại sao mẹ lại ra tay mạnh như vậy, sư huynh, anh làm gì đi?” – Cổ Thiên lắc lư cánh tay đại sư huynh.
“Lúc này ai dám vào can ngăn? Chắc chỉ có sư công mới dập tắt được ngọn lửa của sư phụ thôi.” – Đại sư huynh nhìn về hướng Lục Sơn Nghị, ông ta vẫn đang ngồi đó trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Còn Điền Tú Chân, cô đang rơi nước mắt, các đòn đánh trên người Cổ Tịnh nhói đau trong tim cô. Mình phải làm gì đây, cô liên tục tự hỏi?
Lại một gậy hất thẳng vào mặt Cổ Tịnh rồi dúi thẳng đầu sói trên gậy vào bụng Cổ Tịnh khiến cô lật người té ngã, khóe miệng ứa máu.
Cổ Thiên phóng đến chỗ Lục Sơn Nghị liên tục nài nỉ ba mình:
“Ba, sao ba còn ngồi đây, ba coi mẹ đang làm gì chị con kìa…”
Lục Sơn Nghị mỉm cười trả lời, như kiểu chẳng có gì nghiêm trọng.
“Con bình tĩnh…”
Cổ Tịnh từ từ khụy gối đứng lên, chưa kịp đứng thẳng người, Cổ Tam Nương quất thêm một gậy vào lưng Cổ Tịnh, khiến Cổ Tịnh tiếp tục té sấp xuống đất.
Cả hội trường bắt đầu rục rịch, hơi thở của mọi người như ngưng lại, một vài người không chịu được nữa mà hô lên:
“Cố lên, nhị sư tỷ, cố lên!” – Và lần lượt nhiều lời cổ vũ vang lên
“Cố lên sư muội!” – Đại sư huynh cũng không kiềm lòng được mà hô to.
Cổ Tịnh tiếp tục khụy gối ngồi dậy, nhưng Cổ Tam Nương không có ý định cho cô có thời gian xoay xở, bà lại giơ gậy lên giáng thêm một đòn vào lưng.
<Bốp>
“Hự” – Tiếng đau thốt lên, nhưng Cổ Tịnh không thấy đau, bởi vì cô đang được Điền Tú Chân ôm chặt vào lòng.
Ngay khi bà giơ gậy lên, Điền Tú Chân đã phóng đến bên Cổ Tịnh bằng tất cả sức lực của mình và ôm chặt lấy cô ấy, sử dụng lưng mình để đỡ cho cô ấy. Điền Tú Chân đau quặn thắt bởi lực đánh của Cổ Tam Nương, cô cảm thấy toàn thân như bị tê liệt, như máu đang ứa ra ngoài miệng, vậy mà, vậy mà Cổ Tịnh đã nhận gần chục gậy, làm sao bảo bối của cô chịu đựng được.
Dù cho cơn đau tận xương lan tỏa khắp toàn thân, nhưng Điền Tú Chân vẫn ôm chặt lấy Cổ Tịnh, không cần biết chiếc gậy ấy có giáng xuống bao nhiêu lần.
“Chị buông em ra!”
Cổ Tịnh vùng vẫy, cô không ngờ người phụ nữ chói gà không chặt này lại có sức gồng kéo mạnh đến thế, quyết tâm bám chặt toàn thân cô không rời tay.
Cổ Thiên không nhịn được nữa, anh quyết định phóng ra thì được Lục Sơn Nghị kéo lại, lúc này ông mới lên tiếng:
“Con đừng can thiệp vào, không khéo lỡ việc mất!”
“Ba kêu con đừng can thiệp để hai chị con bị đánh tàn phế hay gì?”
“Vậy ba hỏi, con có hiểu tính khí của mẹ con hơn ba không?”
Đúng là không hơn được.
“Mẹ con chỉ muốn xác định một số thứ, để quyết định có nên trao chị con cho người cô gái đó không, lúc nãy khi Điền Tú Chân phóng ra đỡ cho chị con, ba đã thấy sự hài lòng của mẹ con, mặc dù chỉ thoáng qua vài giây, con hiểu chưa?”
Cổ Thiên mắt dáo dác như dần hiểu ra vấn đề. Lúc này, Cổ Tịnh nắm lấy cánh tay đang ôm chặt mình của Điền Tú Chân, nhẹ dàng xoa dịu, cô nói:
“Tin em, nàng công chúa, em dìu chị sang một bên, chị ngồi đợi em được không, chỉ cần vài phút.”
Nghe tiếng nói trầm lắng nhưng dịu dàng của Cổ Tịnh, Điền Tú Chân mới bắt đầu thả lỏng người. Cổ Tịnh đỡ cô dậy và dìu vào ghế ngồi gần đó.
Cổ Tịnh khụy một chân trước mặt Điền Tú Chân, ngẩng mặt nhìn cô, nhéo lấy má của cô ấy và mỉm cười nói:
“Ngoan, tối nay sẽ được thưởng đó, trên giường!” – Xong đứng dậy hôn lên trán cô.
Đồ sói con khốn nạn, đang trong tình cảnh gì mà còn nói những lời gợi tình này, khiến cô đỏ mặt trong tít tắc.
***
Các giả có lời gửi gắm:
Điền Tú Chân: Em đừng gợi tình chị bằng gương mặt nghiêm túc đó được không?
Cổ Tịnh: Nhưng bằng cách nào? Vì em đều gợi tình chị một cách nghiêm túc.
Điền Tú Chân: !!!