Bữa tiệc đoàn viên đã kết thúc từ sớm, giờ cũng là lúc người nhà quay quầy bên nhau tại phòng khách để xem tivi, cùng chờ đợi đúng 12 giờ để đốt pháo bông mừng năm mới.
Điền Tú Chân bước vào phòng khách, cô ấy vẫn còn đang giận vì hành động du côn của Cổ Tịnh, Cổ Tịnh cảm nhận được khí áp lạnh của cô ấy, bèn ngoan ngoãn cúi đầu theo sau không dám hó hé.
Lục Sơn Nghị và Cổ Tam Nương đang ngồi uống trà trên bộ ghế gỗ quý đặt giữa sảnh phòng khách. Cổ Thiên, đại sư huynh và vợ, cùng tiểu sư muội đang chơi mạt chượt phía bên phải sảnh đặt tivi, bên trái sảnh là vài đứa nhóc nhỏ đang quay quần bên nhau chơi xếp hình và cười nói khúc khích. Không khí trở nên náo nhiệt và đầm ấm, đã rất lâu Điền Tú Chân không có cơ hội tận hưởng mùi vị gia đình đoàn tụ mặn nồng như thế, liệu mình có đủ tư cách để trở thành một trong những thành viên trong gia đình này không? Dù cho bản thân Điền Tú Chân luôn kiêu hãnh, nhưng cô lại cảm thấy tự ti trước tình thân.
Cảm nhận được vẻ mặt buồn của Điền Tú Chân, Cổ Tịnh bèn nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa dịu. Lục Sơn nghị cất lời:
“Tú Chân, ngồi đây uống trà cùng cô chú nhé.”
Điền Tú Chân bèn nhanh chóng đến bàn trà và ngồi vào đối diện họ. Cổ Tam Nương tiếp lời:
“Tịnh, con đi kiếm quản gia lấy hộp trà thượng hạng của mẹ ra đây.”
Đủ biết họ đang muốn nói chuyện riêng với Điền Tú Chân, Cổ Tịnh lo lắng:
“Ba mẹ định làm gì?”
“Bảo con đi thì con cứ đi, Tú Chân ở đây rất an toàn.” – Cổ Tam Nương vẫy tay ra dấu cho Cổ Tịnh, Cổ Tịnh đành làm theo.
Khi Cổ Tịnh rời khỏi, Điền Tú Chân cảm thấy hơi ngại ngùng không biết nên bắt đầu từ đâu, cô ngỏ lời:
“Con xin tự giới thiệu về mình, con tên Điền Tú Chân, năm nay 28 tuổi, là CEO tập đoàn Đỉnh Phong, con có thu nhập ổn định, sức khỏe tốt, sở thích lành mạnh. Con quen nhau với Cổ Tịnh hơn nửa năm, con sẽ đối xử tốt với Tịnh Tịnh…”
“Nhìn con kìa, con đừng khẩn trương quá, cứ coi như trò chuyện bình thường thôi nhé.” – Lục Sơn Nghị mỉm cười, đưa tách trà mới pha cho Điền Tú Chân.
Cổ Tam Nương tiếp lời:
“Con và Cổ Tịnh như thế, ba mẹ con có biết không?”
Người lớn tuổi lúc nào cũng vậy, họ khó có thể chấp nhận tình yêu đồng tính, hoặc phải một khoản thời gian quan sát mới có khả năng dần mặc định. Gia tộc nhà họ Cổ đã là trường hợp ngoại lệ, do bang phái lớn mạnh và tiếp xúc rất nhiều trường hợp đặc thù, chuyện gì họ cũng gặp qua, họ hầu như không cảm thấy quá kinh ngạc bởi bất cứ thứ gì. Chỉ là khi xảy ra với chính người thân mình, họ cũng phải cần thời gian tiêu hóa.
Nhắc tới ba mẹ, sự tự ti của Điền Tú Chân lại càng nặng nề hơn, cô nói bằng giọng rất nhỏ:
“Mẹ con… mất từ lúc con 8 tuổi, còn ba con thì… hầu như con và ông ấy chỉ có quan hệ lợi ích… Nên đã rất lâu, con không có một đêm đoàn viên quay quần bên nhau như vậy rồi, hôm nay con thật sự cảm thấy ấm áp, con không biết mình có đủ tư cách để bước vào một gia tộc chú trọng truyền thống như vậy không, nhưng con sẽ cố gắng làm tốt nhất.”
Lục Sơn Nghị cảm nhận được sự chân thành từ Điền Tú Chân, thật ra với gia tộc họ Cổ mà nói, bất cứ ai tiếp xúc gần với họ đều đã bị ngầm điều tra lai lịch, nên họ cũng biết Điền Tú Chân có sự nghiệp ra sao, những từ khóa dành cho cô ấy hầu như là “quyết đoán, kiêu hãnh, bản lĩnh, lý tính, nữ cường”, vậy mà giờ đây, cô ấy gần như thu lại hết mọi gai gốc của mình và trò chuyện với họ bằng cả lòng kính trọng, Lục Sơn Nghị mỉm cười nói:
“Thật ra cô chú rất thích con, Tịnh Tịnh bao nhiêu năm nay không bao giờ có bạn, cô chú những tưởng nó sẽ ở vậy suốt đời, giờ đây có người chịu ở bên cạnh Tịnh Tịnh, cô chú cũng bớt lo hơn, nhất là khi cô chú cảm nhận được tình cảm thật sự của tụi con.”
Lục Sơn Nghị uống một ngụm trà, ánh mắt ông chợt hiện ra nổi buồn, ông nói:
“Con biết không? Con là người đầu tiên được chạm vào người Tịnh Tịnh, lúc mới 13 tuổi, Tịnh Tịnh đã bị kẻ đối đầu với bang phái Cổ Lang Nhân bắt cóc vì muốn phục thù, bị bọn họ ngược đãi vài hôm và nhốt trong lòng chó, nếu như cô chú không kịp cứu nguy, khả năng Tịnh Tịnh đã bị làm nhục…” – Lục Sơn Nghị nghẹn ngào không thể tiếp lời.
Bàn tay Điền Tú Chân bịt ngay miệng mình để khống chế sự kinh hãi, giờ thì cô đã hiểu tại sao Cổ Tịnh lại luôn xa lánh, lạnh lùng với người khác, thậm chí buồn nôn khi bị đụng chạm. Cô ấy đã phải đấu tranh với nổi ám ảnh ấy cỡ nào khi chịu đựng những tổn thương nặng nề, khi phải chứng kiến những bộ mặt dơ bẩn của con người lúc chỉ vào tuổi thiếu niên. Mắt cô bắt đầu đỏ ẩn, cô nói:
“Con đủ khả năng sưởi ấm cho Tịnh Tịnh, bằng tất cả hào quang mà con tự tay gầy dựng, việc ôm ấp Tịnh Tịnh hãy yên tâm trao cho con.” – Điền Tú Chân nói với sự kiên quyết, cô muốn nói rằng cô có thể gánh vác hơn hẵn một người đàn ông, đó là việc thể hiện trách nhiệm của cô với người mình yêu.
Cổ Tam Nương nhìn Điền Tú Chân trìu mến, bà bảo:
“Nếu chưa từng cảm nhận được tình thương từ gia đình, thì từ nay con sẽ nhận được hết tất cả, gia tộc họ Cổ và bang phái Cổ Lang Nhân, đều là người nhà của con, ở đây, sẽ trở thành ngôi nhà thứ hai của con.”
Thật ra tính cách của Cổ Tịnh rất giống Cổ Tam Nương, bà cũng là người kiệm lời, nhưng mỗi lời nói ra của bà ấy luôn dứt khoát, kiên định.
Lần đầu tiên nhận được sự chấp thuận từ người phụ nữ uy quyền nhất gia tộc khiến Điền Tú Chân xúc động đến nghẹn ngào, nhất là tình thân đó không phải từ máu mũ ruột thịt.
“Cám ơn cô chú, con còn tưởng cô chú sẽ rất khó chấp nhận điều này.”
Lục Sơn Nghị gật đầu tiếp lời:
“Nếu con có thể khiến Tịnh Tịnh vì con mà làm đến mức như thế, chứng tỏ con là người xứng đáng để nhận lấy.”
Lúc này Cổ Tịnh cầm hộp trà quay trở về phòng khách, thấy Điền Tú Chân đang rưng rưng, cô khẩn trương chạy đến nắm tay cô ấy, lo lắng bảo:
“Ba mẹ nói gì với Tú Chân thế, con nói rồi, không ai được làm tổn thương cô ấy, cả ba mẹ cũng không được.”
“Em bình tĩnh, ba mẹ chỉ tâm sự với chị, sói con, từ nay, chị đã là một thành viên trong gia đình em rồi đó.”
“Từ nay, chị mãi mãi sẽ là vợ của em.” – Cổ Tịnh nhìn Điền Tú Chân cười nói.
“Này này, bớt sến lại, trong nhà còn đông người lắm, đừng phát cơm chó nữa!” – Cổ Thiên thốt lên bên phía bàn mạt chược.
Lúc này, Lục Sơn Nghị bắt đầu nghiêm túc bảo:
“Có điều chú muốn nói là, Cổ Lang Nhân là nơi mua bán tin mật cho nhiều tổ chức cũng như cá nhân theo các hợp đồng ủy thác, bang phái mình có thiết bị tân tiến nhất, đội ngũ hacker, mật thám rãi khắp nhiều thành phố và một số nước trên thế giới. Vì vậy, chắc chắn cũng sẽ có kẻ thù…”
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Điền Tú Chân, cả hai ông bà kinh ngạc, Lục Sơn Nghị hỏi tiếp:
“Vậy là con không biết gì về Cổ Lang Nhân à? Cả hai quen nhau mà chưa biết gì về nhau?”
“Chính xác là chỉ có Tú Chân chưa biết gì về gia đình mình.” – Cổ Tịnh cuối đầu tỏ vẻ hối lỗi – “Con chỉ sợ Tú Chân biết quá nhiều về con, chị ấy sẽ xa lánh con, vì sợ mất đi nên con đã không nói nhiều, chị ấy cũng không hỏi…”
“Nhưng một khi đã bên nhau rồi, thành thật là điều cơ bản, con không biết sao? Liệu Tú Chân có chấp nhận được những nguy hiểm tiềm tàng và những mối quan hệ phức tạp đó hay không? Con phải thẳng thắn để Tú Chân biết rằng có nên cùng con đi tiếp, hành động này của con là ích kỷ đấy!” – Cổ Tam Nương nghiêm nghị nói.
Rất ít khi bà ấy nói nhiều như thế, cũng bởi vì đằng sau con người lạnh lùng và điềm tĩnh như bà, thật ra rất trân trọng tình cảm. Đó cũng là lý do vì sao Lục Sơn Nghị lại yêu người phụ nữ này đến mức chấp nhận ở rễ, mặc dù gia đình ông giàu có, và bản thân ông là một người cực kỳ tài giỏi.
“Con xin lỗi… nếu… nếu chị muốn suy nghĩ lại về vấn đề này, em vẫn tôn trọng quyết định của chị…”
“Ừ… Xem ra đúng là chị nên suy nghĩ lại.”
Nghe thế, Cổ Tịnh đành buông bàn tay đang nắm Điền Tú Chân, mắt chợt ẩn đỏ, cuối đầu thấp hơn như làm chuyện gì sai lắm. Nhìn bộ dạng ăn năn đó làm trái tim Điền Tú Chân chợt nhảy nhịp, sao mà dễ thương thế không biết, khiến cô không có cách nào giận được, bèn nói với hai ông bà:
“Việc này con sẽ xử lý riêng với Tịnh Tịnh” – Cô nhấn mạnh từ “xử lý” để Cổ Tịnh biết là liệu hồn đấy, đợi tao xử.
“Hiện tại con muốn biết là con cần lưu ý những gì?” – Điền Tú Chân hỏi tiếp.
Lục Sơn Nghị giải thích:
“Trước mắt chú sẽ giữ cho quan hệ hai đứa không tiết lộ ra ngoài, như vậy thì con sẽ không gặp nguy hiểm, dù cho hôm nay có nhiều người trên bữa tiệc nhưng con yên tâm, những người hôm nay xuất hiện đều là những người tuyệt đối tuân thủ quy định của bang phái và là những người thân tín nhất.”
Ông uống một ngụm trà rồi nói tiếp:
“Vì công việc của Cổ Lang Nhân nên sẽ có nhiều kẻ thù cũng như đối thủ, điều này chú muốn cho con biết rõ, tuy nhiên bang phái có đội cận vệ mật, chú cũng sẽ sắp xếp người bảo vệ con.”
“Cám ơn chú.”
Nghe Lục Sơn Nghị bảo thế, Điền Tú Chân mới phát hiện rằng, có vẻ như Cổ Tam Nương là người đứng đầu bang phái, nhưng thật tế người quản lý và đưa ra quyết định lại hầu như là Lục Sơn Nghị, cô cảm thấy hai vợ chồng này thật sự rất đặc biệt, và cũng cảm nhận được sự hòa hợp tuyệt đối của họ. Cô ngưỡng mộ tình yêu như vậy.
“Cô ơi, sao cổ của cô cạo gió nặng vậy, cô không được khỏe à.” – Một cậu bé trạc 10 tuổi tiến đến gần Điền Tú Chân, chỉ vào dấu đỏ trên cổ và hỏi.
Không khí bàn trà đang trầm ngâm bất chợt bị chọc thủng, mặt của Điền Tú Chân đỏ lên với tốc độ ánh sáng. Cũng chính vì sự “táy máy” của Cổ Tịnh khi nãy nên cô đành đi tắm, sợ cô chú đợi lâu cô đã mặc đại chiếc áo len cổ tròn để chạy ngay ra phòng khách, và thế là, dấu cũ chưa hết, dấu mới lại lên, ngón chân của cô chỉ muốn cạ thật mạnh lên sàn để đào lỗ chui xuống.
Chết đứng!
“12 giờ rồi, lại đây với ông, ông dẫn đi đốt pháo bông.” – Lục Sơn Nghị lên tiếng kịp lúc trước khi Cổ Tịnh xách cổ thằng bé với ánh mắt viên đạn.
Chết mày rồi con, Điền Tú Chân tự nhũ, ánh mắt ăn thịt người của cô nhìn thẳng Cổ Tịnh, Cổ Tịnh rợn tóc gáy, nhanh chóng chạy theo Lục Sơn Nghị đi ra ngoài hiên đốt pháo bông.
Cả nhà cùng tiến ra ngoài hiên loay hoay bày pháo bông, hàng chục thùng với nhiều kiểu pháo bông khác nhau được đặt thành vòng cung. Đúng 12 giờ đêm, pháo bông lần lượt bắn lên trời, tiếng pháo hưng phấn nhịp tim cùng vẻ đẹp rạng ngời tung tóe giữa bầu trời đêm, tiếng vỗ tay của đám nhóc, tiếng cười nói của anh chị em và ba mẹ trong nhà vang lên cùng lúc. Điền Tú Chân ngước nhìn bàn tay năm ngón đan xen của Cổ Tịnh, là nó rồi, nó là niềm hạnh phúc, là mái ấm, là nơi mà mình có thể nương tựa.
“Khi Tú Chân vẫn tiếp tục cho con nắm tay, vậy thì hãy bảo vệ bạn gái con bằng tất cả những gì con có, hiểu không?” – Giọng trầm ngâm của Cổ Tam Nương phát ra từ phía sau.
“Bằng cả mạng sống của con!” – Cổ Tịnh gật đầu khẳng định, và nhìn Điền Tú Chân mỉm cười ngọt ngào.
Mắt của Điền Tú Chân bất giác rưng rưng…