Tết trôi qua rất nhanh, những ngày này Điền Tú Chân được ba mẹ Cổ Tịnh tiếp đãi rất nồng nhiệt, liên tục vỗ béo cô bằng các món sơn hào hải vị, còn hỏi cả hai khi nào làm đám cưới, ngay cả người kiệm lời như Cổ Tam Nương cũng thỉnh thoảng thốt lên muốn bế cháu.
Mùng 7, cả hai cùng trở về thành phố Moon để quay trở lại công việc, xe Cổ Tịnh chất đầy hơn lúc về quê, vì ba mẹ cô đã gom hết tất cả những thứ bồi bổ sức khỏe và ra lệnh cho Cổ Tịnh phải nấu cho Điền Tú Chân, để cô ấy dễ dàng sinh con, khiến cả hai dở khóc dở cười.
Quay về phòng ngủ tại quán cà phê Tịnh cũng đã chiều tối, Điền Tú Chân nằm thẳng cẳng trên giường vì mệt mỏi. Nay cô ấy mặc đầm ren dài cổ V, khi cô ấy nghiêng người ôm gối, đôi chân trắng nỏn thon dài lộ ra, mái tóc xõa tự nhiên trên gối khiến cô ấy trông lả lơi và khêu gợi. Cổ Tịnh bất giác nuốt nước miếng.
Nghĩ lại, từ hôm giao thừa đến giờ, cô ấy đã không cho mình thân mật, Cổ Tịnh cảm thấy thật đau khổ. Hơn nữa, vì từ “xử lý” mà Điền Tú Chân nhấn mạnh trong buổi trò chuyện đêm đó khiến Cổ Tịnh cứ thấp thỏm lo sợ và không dám làm càng, Điền Tú Chân vẫn đang giận ư? Cổ Tịnh đành xử dụng nhan sắc để dụ dỗ, thế là cô cởi bỏ hết lớp áo trên người, chỉ còn lại áo quần lót bên trong, chạy thẳng lên giường ôm Điền Tú Chân vào lòng ngực rồi nói:
“Chị còn giận em à, đã rất nhiều ngày chúng ta không…”
Chưa nói hết câu, Điền Tú Chân đã bịt miệng Cổ Tịnh lại, nhéo lấy lỗ tai cô ấy rồi bắt đầu nghịch dái tai cô, làm Cổ Tịnh càng khó bình tĩnh.
“Em vẫn không biết mình sai chỗ nào à?”
“Chị muốn biết gì, em sẽ không che giấu một lời nào.”
“Em giữ vai trò gì trong tổ chức, công việc thật tế của em là gì, chị không hỏi, em không biết tự nói ư?”
Vừa nói, Điền Tú Chân vừa vòng tay ra sau lưng tháo dây áo ngực của Cổ Tịnh ra, Cổ Tịnh không phản kháng.
“Ừm, em nói ra, chị đừng sợ nha…”
Tay của Điền Tú Chân đã bắt đầu nắn lấy nơi màu hồng khả ái của Cổ Tịnh, ngón tay cô nhẹ như lông vũ xoay vòng xung quanh, vuốt ve bầu ngực đầy đặn, Cổ Tịnh sắp kiềm chế không được rồi.
“Chị làm việc với bao nhiêu đối tác đầu gấu còn không sợ, chị lại sợ con nhỏ pha cà phê như em à.”
Nói xong, Điền Tú Chân ngậm vào, mút nhẹ nhàng, liếm mân mê, đôi khi mím môi, đôi khi cắn, Cổ Tịnh giật người, thật sự không kiềm chế được nữa, cô nói:
“Công việc của em là lấy thông tin thi thể.”
Rất dễ nhận thấy động tác của Điền Tú Chân bị khựng lại, Cổ Tịnh nói tiếp:
“Là mổ xác chết, tất nhiên những xác chết này toàn là nhân vật quan trọng nên mới cần ủy thác bang phái khám nghiệm riêng và điều tra một số thông tin cần thiết, để tránh chứng cứ bị phi tan…”
Mặt Điền Tú Chân tái mét, thừa cơ hội đó, Cổ Tịnh đã lật người ngồi dậy và giành lại thế chủ đạo, cô ôm Điền Tú Chân ngồi vào lòng mình, lưng Điền Tú Chân tựa vào ngực cô, lưng cô tựa vào đầu giường, hai chân cô gác lên hai chân thon dài của Điền Tú Chân, ở tư thế này, Điền Tú Chân hầu như bị tóm gọn.
“Như này nhé…” – Cổ Tịnh vén đầm của Điền Tú Chân lên, tháo dây ngực nhanh như chớp và chỉ tay lên khe ngực cô ấy.
“Vị trí này, tới vị trí này, em hay phải vạch một đường…”
“Chỗ này, em phải ấn thử…”
“Chỗ này, em phải hửi mùi vị…”
“Chỗ này, thì đôi khi phải liếm vào mới phân biệt được thật hư…”
“Chỗ này, thường phải chọt vào thật sâu…”
“…”
“!!!”
“???”
Dưới sàn vung vãi chiếc đầm ren yêu kiều, áo quần lót gợi cảm và vài cái bao cao su ngón tay.
Chết tiệt, lại một lần nữa bị ăn sạch ăn sâu, Điền Tú Chân hờn dỗi, cô đánh một cái chát vào mông Cổ Tịnh hỏi:
“Cổ Tịnh! Không lẽ em là sb thẳng băng hả???”
Cổ Tịnh đang ôm Điền Tú Chân trong vòng tay, ngơ ngác hỏi:
“Là sao? Em không hiểu?”
“Ý là… là… không chịu nằm dưới!”
“À… không đến nổi.”
“Vậy tại sao… tại sao lần nào cũng như vậy, khi nào em mới cho chị, em nói đi!”
“Tại vì chị thu hút quá, em không kiềm chế được, lần sau em sẽ ráng phối hợp với chị, em hứa!” – Vừa nói, Cổ Tịnh lại dúi mũi vào chiếc cổ thon dài của Điền Tú Chân, bắt đầu hửi hít.
Chất giọng khàn khàn vì lao lực khi nãy, cùng với mồ hôi ướt đẫm trên người bất giác làm cả hai cảm thấy cái nóng lại sắp trào ra. Điền Tú Chân thật sự không đủ thể lực để quằn quại tiếp, cô đành đẩy Cổ Tịnh ra ngoài, nghiêm túc bảo:
“Đi ra chỗ khác, nay chị phải về nhà để chuẩn bị mai lên công ty.”
“Ơ, chị không ngủ lại ở đây à, tại sao phải về?’
“Không được, hãy chừa lại ít thể lực cho chị để mai còn làm việc nữa, với lại, chị phải về để chuẩn bị tư liệu, chiều mai chị phải đi công tác bên thành Joy 3 hôm.”
“Vậy là mình phải xa nhau 3 hôm, không chịu đâu…” – Cổ Tịnh lại tiếp tục với Điền Tú Chân vào lòng.
“Chững chạc lên, lớn đầu rồi mà y như nít lên ba…” – Điền Tú Chân kiên quyết đẩy Cổ Tịnh ra, bước vào nhà vệ sinh tắm rửa.
“Vậy em qua biệt thự ngủ với chị.”
“Không được, ngủ với em nữa là y như mai chị sẽ mất sức đi làm, ngồi yên cho chị!” – Điền Tú Chân nói vọng ra từ nhà tắm.
Mặc dù rất không nở, nhưng Cổ Tịnh hiểu, Điền Tú Chân là con người của công việc nên cũng ngoan ngoãn chở cô ấy về lại biệt thự. Trước khi bước ra xe, Điền Tú Chân hôn lên môi Cổ Tịnh, nhẹ nhàng nhéo má cô và nói:
“Ngoan, hình phạt cho sự thành thật thân phận trễ hẹn của em là, đợi chị về, nằm yên đó, không được phản kháng, không là đừng xách mặt qua gặp chị, chị giận đấy, nghe chưa?”
Cổ Tịnh khẽ gật đầu cười mỉm.
Cô hạ kính cửa xe xuống, nhìn bóng lưng thon gọn của Điền Tú Chân khuất đi, ánh sáng trong nhà rọi ra từ khe cửa rồi lại vụt tắt. Chợt một luồng gió lạnh cóng lướt qua như cào xé xương thịt, Cổ Tịnh cau mày.
Cảm nhận được sự bất an nào đó.
***
Hôm sau, lịch trình tại thành Joy của Điền Tú Chân thay đổi đột xuất do xảy ra vấn đề nghiêm trọng phía đối tác, Điền Tú Chân phải đi ngay sân bay mà không kịp chờ đợi Cổ Tịnh đến tiễn đưa. Phía Cổ Tịnh cũng có nhiệm vụ từ bang phái, cả hai rơi vào trạng thái tràn ngập công việc.
Dù cho có bận đến mấy, cứ mỗi tối họ lại facetime với nhau để giải tỏa niềm nhớ nhung, chỉ cần nghe thấy giọng nói ngọt ngào của đối phương, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt của người mình yêu, ngay lập tức mọi mệt nhọc đều tan biến.
“Công việc của chị cũng ổn rồi, dùng cơm tối với khách xong chị sẽ ngồi ngay chuyến cuối trong ngày để về gặp em, đợi chị cưng nhé.”
“Công việc cũng xong rồi, tại sao còn phải tiệc tùng mới về, chị về luôn không được à?”
“Ký hợp đồng xong thì phải dùng cơm, này là lễ nghi trong thương mại, chị cũng lực bất tòng tâm, ngoan, về chị thưởng cho.”
“Chị không được uống rượu, biết không?”
“Ừ, biết rồi.”
“Không được ngồi sát người khác, không được cho ai sờ lên người chị.”
“Chắc chắn là không!”
“Chị cũng không được đụng người ta!”
“Chị biết rồi, chị biết rồi.”
“Ra sân bay nhắn tin cho em, em đi rước chị về nhà.”
“Ok, cưng.”
“Sếp ơi, tới nhà hàng rồi!” – Giọng của Đàm Trung vang lên bên cạnh, gợi ý sếp mình phải xuống xe.
“Chị phải vào trong đây, tối nay gặp, nhớ những gì chị nói trước khi đi công tác không? Nằm yên, không được kháng cự!” – Điền Tú Chân vừa nói, vừa tự đỏ mặt.
“Ừ hử? Chỉ cần em không hửi thấy mùi rượu trên người chị, chị muốn gì cũng được, còn không thì…” – Cổ Tịnh mỉm cười, nụ cười gian giảo khó tả.
“Đồ du côn!” – Nói xong, Điền Tú Chân tắt máy.
“Sếp ơi, tối nay chắc em không ăn cơm nổi nữa.” – Đàm Trung bảo.
“Sao thế, không phải chưa ăn gì sao? Tối nay em phải đỡ rượu cho chị đấy, em nghe lời dặn của chị dâu em chưa?”
“À, em ăn rồi, em ăn cơm chó no rồi!” – Đàm Trung nói xong mở cửa xe phóng ra ngay, anh sợ ra trễ tý sẽ bị sếp mình sát hại.