Hơn 1 giờ sáng, Cổ Tịnh đứng đợi trong sân bay, cách đây hơn 3 tiếng Điền Tú Chân có nhắn tin rằng cô đang trên đường đến sân bay. Nhưng sau đó thì không còn bất cứ tin nhắn nào.
Điều khiến Cổ Tịnh lo lắng hơn nữa, là sau khi gọi cho Điền Tú Chân, điện thoại đã tắt máy. Từ thành Joy về thành Moon chỉ khoản hơn 1 giờ bay, cho dù trễ cỡ nào đi chăng nữa, giờ này cũng phải tới rồi. Bảng đồng hồ điện tử thông báo giờ đáp máy bay từ thành Joy là 11 giờ 30. Hiện tại đã hơn 1 giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Điền Tú Chân.
Theo giác quan nhạy cảm được rèn luyện từ nhỏ, Cổ Tịnh khảm thấy chắc chắn có chuyện gì đang xảy ra. Cô cũng đã gọi liên tục cho Đàm Trung, và số anh cũng tắt máy y chang.
Vài chục phút sau, hành khách của chuyến cuối cùng trong ngày cũng gần như về hết, sân bay vắng hẵn đi. Cảm giác bất an bao phủ tâm trí, Cổ Tịnh quyết định phóng thẳng về cà phê Tịnh, chạy lên phòng làm việc của cô bật ngay máy tính.
Chỉ vài cái gõ, trang web quản trị về hệ thống an ninh sân bay tại thành Joy hiện ra, với mạng lưới thông tin được gầy dựng hàng trăm năm qua của Cổ Lang Nhân, họ có khả năng hack vào bất cứ hệ thống an ninh nào.
Từ hệ thống an ninh, cô thấy được Điền Tú Chân có xuất hiện trong sân bay, rồi có hai người tiến đến gần cô và nói gì đó, sau đó cô bị kẹp sát ra ngoài cổng, phía sau là Đàm Trung cũng bị tình trạng y chang, đến một gốc khuất camera thì không còn dấu vết. Cô liên tục tra soát từng giây từng phút ở tất cả hình ảnh camera thu về, cuối cùng cô chốt lại được vài trăm chiếc xe có dấu hiệu khả nghi. Nhưng cô không thể xác định được Điền Tú Chân đã ngồi trong chiếc xe nào.
Lượng công việc quá lớn, Cổ Tịnh biết chỉ với một mình cô không có cách nào tìm ra tung tích trong khoản thời gian ngắn, cô bèn gọi ngay cho Lục Sơn Nghị tường thuật ngắn gọn sự việc, liền sau đó, tất cả nhân lực trong bang phái Cổ Lang Nhân được huy động trong đêm để tìm kiếm dấu vết.
Sắp xếp mọi thứ xong, Cổ Tịnh lái xe phóng thẳng đến thành phố Joy, trên đường cao tốc vì đạp gas với tốc độ quá nhanh mà xém tý lạc tay lái, cuối cùng cô đành tấp vào làn khẩn cấp, tự vỗ lấy mặt mình để giữ lại bình tĩnh. Dù là tính cách lạnh lùng và lý trí cỡ nào, tay cô vẫn đang run, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy có nổi hoảng sợ cào xé trong người, nếu như Điền Tú Chân có bất cứ tổn thương nào dù là một sợi tóc, cô hứa sẽ cho người đó chết một cách tàn nhẫn.
“Tại sao phải khơi dậy con ác quỷ trong người tôi!” – Cổ Tịnh tự nhũ.
***
Tờ mờ sáng, Cổ Tịnh đến được căn cứ mật của Cổ Lang Nhân tại ngoại ô thành Joy. Lúc này Lục Sơn Nghị và Cổ Tam Nương cũng đã có mặt tại đây để chỉ huy mọi thứ. Họ đã thực sự coi Điền Tú Chân là người nhà của họ, nên vấn đề an nguy của Điền Tú Chân, cũng là vấn đề của cả một bang phái.
Cổ Tịnh xuất hiện với vẻ mặt băng giá, môi cô không còn giọt máu, không khí nặng nề bủa vây xung quanh cô. Lục Sơn Nghị nhìn rất xót lòng, ông lên tiếng:
“Con cần bình tĩnh nghe những gì ba sắp nói với con, con ổn chứ?”
Cổ Tịnh gật đầu.
“Người của chúng ta đã tra được ai là người dẫn Điền Tú Chân đi, họ là băng nhóm xã hội đen khét tiếng xuyên biên giới có tên gọi là Hắc Tạng hội, súng đạn, mại dâm, ma túy là những gì họ đang làm. Họ tàn nhẫn và nguy hiểm, chưa chắc bang phái mình có thể đấu lại họ.”
Cổ Tịnh như mất đi linh hồn khi nghe những lời này, nàng công chúa của cô đang rơi vào ổ ma, cô không dám suy nghĩ những hình ảnh tiếp theo sẽ ra sao, mắt cô bất chợt đỏ ẩn. Cổ Tam Nương tiếp lời:
“Vài tháng trước, họ có phái người đến ngõ lời hợp tác với mẹ, họ cần mạng lưới thông tin của mình để hỗ trợ họ vận chuyển ma túy và vũ khí, nhưng mẹ đã từ chối thẳng thừng, mặc dù họ rất giận về điều này, nhưng về thế lực hai bên đều ngang tài ngang sức, nên họ cũng chưa dám làm gì.”
“Liệu Tú Chân bị bắt có liên quan đến việc cô ấy là bạn gái của con, nên họ bắt cô ấy để uy hiếp?” – Cổ Tịnh hỏi.
“Ba nghĩ chưa chắc, vì việc cô ấy là bạn gái của con đang được giữ kín.”
“Ba có chắc rằng mọi người đều đáng tin không?” – Câu hỏi vừa dứt, hàng chục anh em đang ngồi máy tính tra cứu thông tin ngưng tay lại, ngước nhìn cô.
“Tịnh, hãy tỉnh táo lên, con đang nghi ngờ những người anh em cộng sự với con nhiều năm nay, nhiều người trong số họ còn đang là người anh chị, người chú bác của con đấy, việc phản bội bang phái với họ là tuyệt đối không thể!” – Cổ Tam Nương khiển trách.
Nhận thấy mình đã lỡ lời, Cổ Tịnh bèn cúi đầu thật thấp để tạ lỗi. Đây là lần đầu tiên người nhị sư tỷ của bang phái cúi đầu trước mọi người, tất cả đều hoảng hốt đứng dậy.
“Con xin phép, con ra ngoài một chút rồi quay lại.”
Cổ Tịnh nhanh chân bước ra ngoài hiên, Cổ Thiên chạy theo phía sau, đốt cho cô ấy một điếu thuốc, cô hút lấy một hơi dài, mắt nhìn ra xa như đang suy nghĩ gì đó.
“Liệu chị có đủ khả năng cứu được Tú Chân không?” – Cổ Tịnh khẽ hỏi.
“Chị sẽ làm được, chị là niềm kiêu hãnh của gia tộc, là con sói săn dũng mãnh và luôn có cái đầu lạnh trong mọi tình huống, hãy tin vào mình.”
“Người ta hay nói, khi yêu, con người sẽ mất hết lý trí, chị rất khinh thường việc này, không ngờ khi tình yêu đến với chị, chị cũng như bao người bình thường mà thôi…”
Đại sư huynh cũng vừa tới kịp căn cứ, dáng vẻ Cổ Tịnh làm anh bàng hoàng, đầu tóc rối bời, quầng thâm nghiêm trọng, môi có vệt máu, anh chạy đến bên gõ vào đầu Cổ Tịnh và nói:
“Anh cho em 5 phút ở một mình, rồi hãy quay vào cho anh biết kế hoạch của em, anh và Thiên, sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của em.”
Cổ Tịnh gật đầu, hai anh em cùng đi vào trong.
<<Chị cần đảm bảo an toàn cho em.>>
<<Chị thật lo lắng em bị người ta bắt nạt.>>
<<Đừng giận chị nữa, chị hứa sẽ không nhìn và đụng vào bất cứ ai, ngoài em!>>
<<Em sẽ cùng Cổ Tịnh đi đến phút giây cuối của cuộc đời cô ấy, vậy mà, em vẫn cảm thấy chưa đủ.>>
Những lời nói của Điền Tú Chân thoang thoảng bên tai, cho dù thời gian có trôi đi nhưng cô vẫn nhớ từng câu từng chữ. Cổ Tịnh tiếp tục hút đuối thuốc thứ hai, nhìn làng khói lơ lửng mà thất thần. Cô đã bỏ thuốc từ khi quen Điền Tú Chân, cô chợt mỉm cười vì không biết từ bao giờ, người phụ nữ đó đã làm cô dần thay đổi rất nhiều thứ. Từ tính cách, lời nói, thói quen, hành động và cử chỉ.
Cô ấy, là sự sống của mình.
Nghĩ thế, cô dập tắt điếu thuốc trên tay, thu lại suy nghĩ, ánh mắt cô phút chốc trở nên sắc bén và giá băng, nếu hắc ám ép con quỷ dữ núp trong người cô phải tỉnh giấc, vậy thì cô sẽ tỉnh giấc và cho tất cả những kẻ trong bóng tối biết, cơn thịnh nộ của ma sói sẽ rùng rợn thế nào.
“Vì chị, em sẵn sàng bước vào màn đêm, đấu tranh với bọn quỷ dữ, hãy đợi em.”
***
Bước vào phòng thiết bị tân tiến tại căn cứ, Cổ Tam Nương và Lục Sơn Nghị đều đang đứng trước dãy chục màn hình máy tính có hình ảnh khắp mọi ngõ ngách phố phường của thành phố Joy. Họ đang khẩn trương tìm kiếm hướng đi của chiếc xe đã chở Điền Tú Chân.
“Không cần tìm nữa, con đã biết phải xử lý như thế nào.” – Cổ Tịnh nói.
“Mẹ có thể giúp con liên hệ Hắc Tạng hội không, con cần gặp họ và chấp thuận yêu cầu hợp tác của họ.”
“Cổ Tịnh, con có biết con đang nói gì không?” – Cổ Tam Nương nghiêm giọng – “Bang phái chúng ta tuy cũng không sáng sủa gì, nhưng những hoạt động gây hại cho nhân loại, chúng ta sẽ không nhúng tay vào!”
“Khi nãy con đã phân tích vấn đề này rất kỹ, Tú Chân đã bị bắt cóc qua một lần, con nghĩ khả năng lại là vấn đề tranh đấu nội bộ, tập đoàn Đỉnh Phong có một số cảng biển và tàu chở hàng đến các nước, những người hại Tú Chân có thể đã đưa ra giao kèo về đường dây vận chuyển cho họ, hoặc một thứ gì đó tương tự, vậy nên họ mới bắt Tú Chân. Nếu như con không tiêu diệt hết bọn họ, thì cho dù hôm nay con cứu được Tú Chân, ngày mai nếu mất cảnh giác, Tú Chân cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.”
“Tiêu diệt? Con đang quá tự phụ đấy con gái à, con có biết băng nhóm họ hoạt đồng tại vùng biên giới hơn 20 năm nay không? Họ tàn nhẫn, nhưng Cổ Lang Nhân thì không, cho dù huy động hết toàn bộ nhân lực và quan hệ, chúng ta cũng chưa chắc diệt được họ.” – Lục Sơn Nghị nhấn mạnh.
“Con có kế hoạch của con…”
“Kế hoạch của con là đưa toàn bộ anh em Cổ Lang Nhân nhấn thân vào nơi hắc ám? Một khi ranh giới không đứng vững, phép tắc Cổ Lang Nhân gìn giữ hàng trăm năm nay sẽ bị phá vỡ, chúng ta cũng như bao băng nhóm xã hội đen khác, gây hại cho nhân loại.” – Lục Sơn Nghị nói tiếp.
“Ba có chắc rằng họ sẽ để yên cho Cổ Lang Nhân khi mình đã khước từ hợp tác cùng bọn họ không? Hiện tại họ chưa làm gì, là tại vì mình còn đủ mạnh để kháng cự với họ, một khi thế lực của họ càng hùng mạnh hơn, chúng ta sẽ trở thành con cá trên thớt, vì dã tâm của họ rất lớn.”
Cổ Tịnh biết ba mình thật tế rất lý tính, ngược lại, Cổ Tam Nương mới là người xem trọng nghĩa khí và chú trọng tình cảm. Cô quay sang mẹ mình, lần đầu tiên trong đời, trước mặt mọi người, cô quỳ xuống, nhìn Cổ Tam Nương nghẹn ngào nói:
“Cô ấy là mạng sống của con, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, con sẽ đi theo!”
Khi nói ra câu này, Cổ Tịnh biết rõ mình không phải đang uy hiếp ba mẹ, tình cảm con người rất kỳ lạ, một khi đã thuộc về nhau, mọi điều mình từng nghĩ là phi lý đều có thể xảy ra, nhất là với hành động của cô hiện tại. Cô nói tiếp:
“Con xin lỗi ba mẹ vì bước đi nguy hiểm của con, hãy cho con 3 năm, con sẽ có cách để tiêu diệt băng nhóm này, và để làm được như thế, con cần sự ủng hộ của bang phái, con làm thế đúng là vì Tú Chân, nhưng một phần cũng không muốn bang phái chúng ta rơi vào thế bị động.”
“Tuyệt đối không được!” – Lục Sơn Nghị lắc đầu.
“Con xin ba mẹ, hãy tin con lần này, mỗi người chúng ta đều có tín ngưỡng, có người mình cần yêu thương và che chở, nếu như hôm nay, mẹ có mệnh hệ gì, ba có còn lý tính như vậy hay không?”
Vừa nói, Cổ Tịnh vừa cúi gập người xuống, trán cô kê sát lên sàn gỗ, tư thế thành khẩn đó cả Cổ Tam Nương còn động lòng, cuối cùng bà đành cất lời:
“Không ngờ người con gái máu lạnh của ta lại có một ngày vì người mình yêu mà chịu khom lưng uốn gối. Được rồi, con nói đi, con muốn mẹ làm gì?”
“Tam Nương, em có chắc không? Nếu em làm vậy, con gái mình cũng sẽ nhấn thân vào bọn bẩn thỉu đó, nó cũng sẽ gặp nguy hiểm.” – Lục Sơn Nghị cau mày nhìn bà.
“Tịnh Tịnh nói đúng, nếu như hôm nay người rơi vào nguy hiểm là em, anh có còn ngồi đây không? Anh quên rồi sao, khi xưa em bị băng đãng Mãng Xà uy hiếp, người ăn học và thư sinh như anh, còn thuê lính đánh thuê phóng lửa đốt cả căn cứ của họ!”
“Ờ thì…”
Bà dìu Cổ Tịnh dạy, ra dấu cho cô nói tiếp.
“Con cần mẹ tuyên bố ra ngoài rằng, Cổ Tịnh đã tước quyền lãnh đạo bang phái, tàn nhẫn đến mức cầm cố ba mẹ trong ngục tù, đồng thời sử dụng danh nghĩa của con, cho người hẹn gặp Hắc Tạng hội, cho họ biết Cổ Lang Nhân đồng ý hợp tác với họ, nhưng phải được gặp thủ lĩnh của họ, tại căn cứ của họ trong thành Joy.”
Thành Joy của nước Viam là một thành phố gần biên giới, và cũng là căn cứ lớn của Hắc Tạng hội. Sở dĩ Điền Tú Chân bị bắt cóc tại thành Joy, Cổ Tịnh nghĩ một phần có khả năng được tiếp tay bởi nội gián công ty, cố tình tạo ra tình huống buộc Điền Tú Chân phải đến thành Joy công tác.
Lúc này Lục Sơn Nghị thở một hơi dài, ông bất lực bảo:
“Nếu em đã quyết định như thế, anh sẽ sắp xếp mọi thứ thật ổn thỏa, đại sư huynh, Cổ Thiên, tụi con…”
“Ba đừng lo, tụi con luôn đứng về phía Tịnh Tịnh.” – Đại sư huynh trả lời dứt khoát.
Mọi thứ sắp xếp đâu vào đó, Cổ Tam Nương nắm lấy tay Cổ Tịnh dặn dò:
“Có một điều mẹ cần bảo trước, nếu con không làm được, mẹ sẽ tuyệt đối không giúp con.”
Cổ Tịnh gật đầu, bà bảo:
“Hắc Tạng hội là băng nhóm tội ác tàn bạo, con không được cho họ phát hiện con có bất cứ điểm yếu nào, nhất là với người con quan tâm, con không được cho họ biết mọi quyết định của con đều vì Tú Chân, thậm chí, con phải tỏ ra tàn nhẫn với chị ấy, như vậy, kế hoạch của con sẽ được thuận lợi, tốt cho con, và an toàn cho cả Tú Chân. Con có làm được không?”
Cổ Tịnh cắn môi đến chạy máu, ngay khi nghe câu “tàn nhẫn với Tú Chân” đã khiến cô ngộp thở, vậy mà còn phải hành động thật tàn nhẫn! Cô chỉ muốn tự giết mình nếu thật sự làm vậy. Nhưng bản thân cô hơn ai hết, cô biết Cổ Tam Nương nói đúng. Cô gồng mình gật đầu trả lời:
“Con hứa!”
Suy nghĩ một hồi, Cổ Tịnh nói tiếp:
“Vậy thì hãy giúp con đưa tin ra ngoài, rằng con thích người đồng tính, và cực kỳ hoang…dâm vô đạo.”
Tất cả mọi người đều ngước nhìn cổ tịnh với ánh mắt thán phục và cả sự thương xót, cô ấy đang bất chấp mọi thứ.
Cảm nhận được suy nghĩ của mọi ngượi, Cổ Tịnh mỉm cười nói:
“Tú Chân đã cho con tia ấm áp, vậy thì con sẽ trao cho chị ấy tất cả ánh sáng của cuộc đời mình.”
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cuối cùng cũng đã tới những đoạn đau tim rồi…