Tại bệnh viện quốc tế thành Joy, Điền Tú Chân đang nằm một mình trong gian phòng VIP, cô vẫn bất tỉnh, cổ tay đang ghim nước biển. Cổ Tịnh đứng cạnh giường, lặng lẽ sờ lên những đòn roi vẫn còn bầm tiếp trên cánh tay cô ấy, vén áo lên, trên thân cô còn nhiều vết tẩm quất chưa tan, có nơi còn sứt da chảy máu, ngước nhìn xuống dưới, chân trái của Điền Tú Chân đang được bó bột.
Nước mắt cô rơi từng giọt lớn, cô chỉ có thể tự bịt lấy miệng mình để tiếng khóc không phát ra. Nàng công chúa của cô, người mà cô nâng niu như báu vật vô giá, luôn lo lắng cô ấy từng li từng tý. Vậy mà đám dơ bẩn đó, đã ra tay với cô ấy không nương tay, chỉ vì địa vị, tiền bạc mà cô ấy tự cố gắng phấn đấu để có được.
Càng xót thương hơn là ngay cả khi bị bắt và đòi tiền chuộc, ba Điền Tú Chân vẫn cự tuyệt thẳng, ông ta cũng không muốn báo công an, gần như không quan tâm đến việc sống chết của con gái mình. Bảo bối của cô, bị người thân tuyệt tình bỏ rơi, vậy mà tâm hồn cô ấy vẫn thuần khiết không một vết xước, lại còn luôn sưởi ấm cho mình.
Tất cả chúng nó đều nên xuống địa ngục!
Cổ Thiên và Đại sư huynh tiến đến cạnh cô, vỗ vai cô an ủi, Cổ Thiên cất lời:
“Chị yên tâm, bác sĩ nói chị dâu chỉ bị kiệt sức quá mức, kèm theo tinh thần căng thẳng nên đã ngất đi, riêng vết thương cẳng chân chủ yếu do gẫy xương mác nhưng không bị di lệch, chỉ cần bó bột 2 tháng là lành hẵn.”
“Gãy xương là tại vì bị đánh quá mạnh vào cẳng chân phải không?”
Cổ Tịnh hỏi, mặc dù cô đã biết câu trả lời, nhưng cô muốn tự nhắc lại mình rằng Điền Tú Chân đã chịu đau như thế nào, vì cô sẽ đau hơn, rồi nhớ nổi đau đó mà phục thù.
“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa…” – Đại sư huynh nhìn dáng vẻ Cổ Tịnh mà xót lòng.
“Đã thế họ còn sờ ngực chị ấy, anh biết đấy, chị ấy rất kiêu hãnh, khi bị phơi bày trước mặt bao người đàn ông dơ bẩn đó, chắc cô ấy đau lắm, đau hơn cả việc bị đánh lên da thịt, phải không?”
Đại sư huynh không biết nên trả lời thế nào, Cổ Tịnh hỏi tiếp:
“Nếu chị dâu em bị như vậy, anh sẽ làm gì?”
“Nếu vợ anh bị như thế, anh sẽ móc mắt bọn đó ra, chặt gẫy cánh tay họ, rồi cho họ mất máu từ từ mà chết.” – Đại sư huynh trả lời.
Cổ Tịnh gật đầu đồng tình, đôi mắt cô ấy vẫn đỏ hoe, lòng bàn tay của cô ấy vẫn đang chảy máu. Vì đã hết lần này đến lần khác, cô tự cố nắm chặt lòng bàn tay, móng tay cô đâm vào da thịt để bản thân tỉnh táo, và cho thể xác đau hơn, để quên đi nổi đau tinh thần.
Vậy mà, tinh thần của cô vẫn như thể bị hành hạ liên tục, cô gật đầu đáp:
“Ý của anh rất hay, nhưng vẫn còn quá nhẹ với tội bọn họ làm. Thiên, từ nay, việc bảo vệ Tú Chân chị giao hết cho em, em hãy phái đội cận vệ đặc nhiệm bí mật bảo vệ cô ấy 24/24, nếu chị ấy có mất một sợi tóc, chị sẽ không tha thứ cho em.”
“Chị yên tâm!” – Cổ Thiên.
“Chị sẽ là người dẹp hết tất cả mọi mối đe dọa xung quanh Tú Chân, còn Hắc Tạng Hội, tất cả bọn họ chỉ có thể xuống địa ngục để chuộc lỗi cho chị ấy.”
Nói xong, ngón tay của cô khẽ sờ lên gương mặt đang ngủ say của Điền Tú Chân, nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, từ trong túi áo khoác, cô lấy cặp nhẫn tình nhân vàng trắng, chính giữa lỏm xuống đính viên kim cương màu đỏ quý giá, khi cặp nhẫn khớp vào sẽ tạo ra hình giọt nước màu đỏ, cô muốn cho Điền Tú Chân biết, cô ấy là giọt máu sự sống của mình, cô lấy chiếc nhỏ hơn đeo lên ngón tay áp út của cô ấy và thành khẩn hôn lên.
“Mái ấm của chị, hãy để em gìn giữ, em sẽ chịu trách nhiệm với chị như lời hứa.”
Dứt lời, Cổ Tịnh bước ra ngoài một cách dứt khoát, Đại sư huynh hỏi:
“Em không định đợi em dâu tĩnh dậy à? Lần này em đi, khả năng vài năm sau mới được gặp…”
“Em rất muốn, nhưng em đang rất tự trách, vì em đã không bảo vệ chị ấy kỹ càng, và vì em không thể mất thêm một phút giây nào để tiêu diệt bọn họ, chỉ khi diệt hết bọn họ, em mới có mặt mũi để sớm quay về với Tú Chân.”
“Nhưng em ra đi không một lời từ biệt như thế, liệu cô ấy có đợi em không?”
“Em không biết, em cũng không chắc chắn ngày quay lại, vậy thì mọi thứ chỉ có thể trông chờ vào duyên số vậy.”
Cô ngắm nhìn chiếc nhẫn còn lại đang đeo trên ngón tay áp út của mình, nói tiếp:
“Em mong, Tú Chân vẫn đợi em… còn nếu không, chỉ cần cô ấy sống tốt là được.”
***
Tỉnh dậy trên chiếc giường bệnh lúc nửa đêm, Điền Tú Chân thất thần khi xung quanh thật sự chẳng có hình bóng của Cổ Tịnh, phía ghế sofa đằng kia chỉ có quản gia của cô đang ngủ say.
Cô tự vỗ vào gò má để bản thân tỉnh táo hơn, suy nghĩ từng chi tiết về những gì xảy ra ba ngày qua, cô đã trải qua những giây phút đen tối nhất của cuộc đời, máu me và đau đớn, khủng khiếp y như địa ngục. Và Cổ Tịnh, áo giáp vàng của cô thật sự đã xuất hiện, vì vậy cô mới có cơ hội trở về toàn vẹn? Nhưng tại sao cô ấy lại không có mặt ở đây? Cô ấy yêu mình đến vậy, không thể nào lại không ở cạnh mình.
Từng lời nói, hành động của Cổ Tịnh tại gian phòng ngục tù ẩm thấp hiện ra rõ mồn một làm con tim cô bất chợt nhói đau, liệu lời nói của cô ấy có phải là thật không? Nếu tất cả chỉ là khổ nhục kế, thì kết quả là cô đã được cứu thoát, và đang an toàn nằm trong bệnh viện, vậy tại sao cô ấy vẫn tiếp tục biến mất?
Không, mình cần cô ấy, dù cho cô ấy đã làm bất cứ thứ gì, có tổn thương mình hay không, chỉ cần cô ấy giải thích rõ ràng với mình, chỉ cần cô ấy vẫn yêu mình, chuyện gì cô cũng có thể bỏ qua.
Chưa bao giờ như lúc nào, cô cần cô ấy mãnh liệt đến vậy.
Cô liên tục tìm kiếm điện thoại đến phát khóc, quản gia nghe tiếng bèn chạy ngay đến dìu cô, Điền Tú Chân khẩn trương nói:
“Cho con mượn điện thoại của chú, nhanh lên!”
Quản gia ngay lập tức mốc điện thoại ra, Điền Tú Chân nhớ nằm lòng số điện thoại quen thuộc đó, cô bấm gọi ngay lập tức.
<Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…>
Cô liên tục bấm nhiều lần nhưng thông báo vẫn cứ như thế. Cô chợt phát hiện, tại sao thông tin về Cổ Tịnh ít đến thế, khi cần tìm cô ấy, cô không có bất cứ phương hướng nào, phải chăng đúng là mình đã biết quá ít về Cổ Tịnh.
“Ai đã thông báo chú đến chăm sóc cho con?” – Điền Tú Chân hỏi.
“Chính là bạn thân con, cô Tịnh!”
“Khi chú đến, chú có thấy gì khác không, có ai xung quanh cô ấy không?”
“À, có! Có một cô gái rất thân mật với cô ấy, hành động hơi… không giống bạn bè bình thường, khi chú đến, cô Tịnh bảo là đã hết nhiệm vụ rồi, sau này đừng làm phiền cô ấy nữa…”
Lời nói của quản gia như tiếng xét ngang tai, như chích điện từng cơn vào dây thần kinh của cô, tay cô rung rẫy, tim đập mạnh loạn nhịp, nước mắt không kiềm chế mà tuông ra liên tục.
“Mình… đã mất cô ấy rồi sao?”
Cô òa khóc thảm thiết, tiếng khóc vang dội cả một gian phòng, truyền thẳng ra ngoài dãy hành lang, nổi mất mát dằn xé cô như bị ngàn con quái vật gậm nhắm.
Cô như mất đi mọi niềm tin cuộc sống, mất đi ánh sáng đường lối, cuối cùng cô tự nhạo báng bản thân với đôi mắt đỏ ẩn:
“Những mảnh vỡ tình thương của mình tưởng chừng đã được lụm lặt, thì ra, đó chỉ là một giấc mộng ư?”
Cô cảm thấy toàn thân mình nhói đau thật sự, như bị con dao vô hình đâm hàng chục nhát, nước mắt rơi không kiểm soát, khóc đến khó thở, mặt mày choáng váng, mắt cô mờ dần và rồi cô lại tiếp tục ngất đi…
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cảm giác đột ngột mất đi một thứ gì đó sẽ khiến chúng ta ngộp thở, tác giả đã từng cảm nhận điều này…