Hơn 3 năm sau.
Tại khu căn cứ rộng lớn vùng biên giới nước Mya vừa diễn ra cuộc đọ súng tàn khốc giữa cảnh sát và băng nhóm xã hội đen.
2 giờ sáng, nhiều xác chết được lôi ra ngoài xếp thành hàng. Kèm theo là hàng trăm phụ nữ và trẻ em được giải cứu, nhiều thỏi ma tuý đóng gạch, tiền bạc, vũ khí đang được kiểm đếm.
Khu kho trong cùng sau hỗn chiến bom đạn đã sập một bên tường, khói lửa mịt mù, hàng loạt tên đầu xỏ nằm la liệt dưới đất rên rỉ thảm khóc, bàn tay họ bị chặt đứt, mắt họ đang chảy máu, chó săn của cảnh sát còn đang nhai ngấu nghiến dương vật bị đứt lìa của họ.
Cổ Tịnh thương tích đầy mình, bên hông phải của cô bị dao gâm đâm sâu vào da thịt, sau lưng còn hai vết chém đang chảy máu, bắp tay trái của cô có đường đạn xẹt qua, cô ngồi trên thùng gỗ, y tá đang cấp cứu vết thương cho cô.
Trước khi cảnh sát ập tới, Cổ Tịnh và người của cô đã có trận ác chiến với Hắc Tạng hội, hai bên ngang tài ngang sức, nhất là thủ lĩnh Hắc có thân thủ bất phàm và cực tàn bạo, để hạ gục anh ta, Cổ Tịnh đã thương không hề nhẹ.
Tuy nhiên, tình trạng của thủ lĩnh Hắc Tạng Hội kinh khủng hơn cô nhiều, anh ta bị chặt đứt lìa hai cánh tay, một bên nhãn cầu bị moi ra, bên còn lại ứ máu, đôi chân bị cắt đứt đường gân và đang quằn quại trên vũng máu.
“Đi, đi cứu thằng đó giúp tôi!” – Cổ Tịnh giật lấy ống thuốc trợ tim từ y tá, mặc dù đau khắp người nhưng cô vẫn tiến đến bên thủ lĩnh Hắc và đâm ngay ống thuốc vào, giúp anh ta tỉnh táo.
“Tao không cho mày chết dễ vậy được, mày sẽ phải ngồi tù trong tình trạng liệt toàn thân và liên tục bị những tên khác chà đạp mỗi ngày, hãy tận hưởng cho đến ngày mày bị tử hình.”
Y tá nhanh chóng kéo Cổ Tịnh nằm vào băng ca cứu thương để tiếp tục cầm máu cho cô. Thủ lĩnh Hắc được cấp cứu ngay bên cạnh, anh ta gồng mình mắng chửi dù cho hơi thở nặng nề:
“Mày sẽ… không được yên thân, tại… tại sao…”
“Tại sao? Mày đã xúc phạm và tổn hại tới người phụ nữ của tao, người mà tao coi như báu vật, vậy mà đồ xúc vật như mày đã làm gì cô ấy vào ba năm trước, mày quên rồi à???”
“Con điên! Thì ra… mày thật sự… có tình cảm với con l*n đó, tao cứ tưởng… mày chỉ thích tiền và chơi…gái…không bao giờ… tìm được nhược điểm của mày…”
Cổ Tịnh ngắt lời:
“3 năm nay tao cho mày kiếm đủ nhiều chứ? Mày không thấy căn cứ của mày dần bị triệt phá à, tao vừa đúc mày ăn, vừa bắt này ói ra, mà mày còn không biết, đồ xúc vật ngu xuẩn!”
“Tiền bạc… tao chia cho mày rất sòng phẳng… chỉ vì một con đ.ỉ mà mày anh em với tao… cả 3 năm, mày đúng biến thái… kinh tởm”
“Vì cô ấy xuống địa ngục tao còn ko sợ, giờ thì mày chỉ có thể chết từ từ, trong sự đau khổ.”
“Ha… ha ha… nực cười, biết đâu đ* đó giờ đây ngủ trên giường của… bao nhiêu thằng rồi, con l*n ngu như m…ày mới tin vào phụ nữ…”
Anh ta chưa nói xong, Cổ Tịnh đã chạy lại cạy miệng hắn ra, cắt đứt lưỡi hắn không một sự do dự, chiếc lưỡi đầy máu ấy được cô quăng cho chó săn. Anh ta chỉ có thể vùng vẫy rồi thoi thóp, ngất lịm, và rồi Cổ Tịnh lại tiếp tục chích thuốc trợ tim cho hắn…
***
Khi Cổ Tịnh tỉnh dậy đã là vài ngày sau trong căn phòng hồi sức VIP tại bệnh viện chuyên biệt của nước Mya. Xung quanh cô có rất nhiều người canh gác để bảo vệ an toàn cho cô. Hay tin cô đã tỉnh hẳn, cục trưởng cảnh sát hình sự khu vực thành phố biên giới nước Mya cũng đang có mặt tại đây để thăm hỏi.
“Thay mặt nước Mya và nước Viam, chúng tôi gửi lời cám ơn chân thành tới sự hợp tác của em, cám ơn em trong suốt khoản thời gian dài đã liên tục cung cấp thông tin cũng như quyên góp tài chính để chúng tôi có thể triệt để tiêu diệt tổ chức này và những đường dây liên quan của họ tại nhiều nước, cứu lấy hàng vạn người dân.”
Đúng vậy, ba năm qua, Cổ Tịnh như đi trên dây thừng giữa vực thẩm, một bước đi sai của cô sẽ mất mạng bất cứ lúc nào. Một mặt cô xoay xở giữa những băng nhóm tàn ác nhất, từ việc làm mòi nhữ cho họ giao dịch thành công 1, 2 lần rồi đánh sập. Một mặt khác cô cam nguyện làm gián điệp cho chính phủ Đội phòng chóng ma tuý, mại d.âm xuyên quốc gia, tiền cô chia được đều giao nộp hết và còn quyên góp thêm cho họ. Cô không cần tiền bạc hay chức vụ gì, cô chỉ yêu cầu tới ngày thu lưới, thủ lĩnh Hắc và đội thân tín của hắn phải do cô và thân cận của cô đích thân vay bắt.
Không chỉ thế, để đảm bảo an toàn và tiếng tăm trong giang hồ cho bang phái Cổ Lang Nhân, cô phải làm sao để khiến những băng nhóm bị bắt không hề nghi ngờ tới mình, điều này thật sự phải có sự dàn xếp và tính toán cực kỳ cẩn thận, cô chịu áp lực đến nổi mất ngủ liên tiếp 3 năm và luôn cần đến thuốc hỗ trợ.
“Đây là băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia có liên kết với rất nhiều băng nhóm khác, từ lúc giăng lưới đến nay đã 8 năm trôi qua, hơn ba năm nay với sự cống hiến của em mới có thể xúc tiến nhanh hơn và kết thúc hoàn hảo, đây là công lao rất lớn đủ để em lên chức vụ phó cục cảnh sát hình sự, em thực sự không suy nghĩ thêm về lời mời nhậm chức của chính phủ Mya à? Đó là quyền lực và vinh dự.”
Cổ Tịnh lắc đầu, tuy khoác trên người chiếc áo xanh của bệnh nhân và mới trải qua phẫu thuật, nhưng ánh mắt cô vẫn sắc bén, con người cô vẫn lạnh lùng khó gần.
“Không có phần thưởng hoặc vinh dự nào sánh bằng được bạn gái em, chị ấy đang đợi em về.” – Cổ Tịnh mỉm cười khi nói ra từ này, đó là nụ cười duy nhất mà trong hơn ba năm qua, cục trưởng lần đầu tiên thấy được.
Ông hiểu tại sao Cổ Tịnh đã kiên cường và hi sinh bất chấp như thế. Ông đứng thẳng người lên, kính Cổ Tịnh bằng cái chào người lính. Rồi ông nói:
“Tuy em là phụ nữ, nhưng lại gách vác hơn cả một người đàn ông, anh rất khâm phục, chúc em và bạn gái em mãi hạnh phúc, khi nào đám cưới đừng quên anh đấy!”
“Cám ơn anh, chắc chắn không quên.”
Nghĩ tới đám cưới, Cổ Tịnh bất giác nở một nụ cười ngọt ngào thấy rõ.
***
Vài tuần nay tin tức về băng nhóm Hắc Tạng hội bị vay bắt được đưa lên đầu trang của báo đài nhiều nước. Vụ phá án gây chấn động dư luận bởi sự ảnh hưởng nghiêm trọng của những thế lực đen tối những tưởng sẽ không bao giờ có ngày họ bị đưa ra ánh sáng. Các hình ảnh nạn nhân trở về với gia đình cũng như hàng ngàn tang vật được truyền hình liên tục.
Điền Tú Chân đang ngồi trên chiếc ghế sofa tại biệt thự của mình, cầm ly rượu nhâm nhi một mình. Sử dụng rượu hoặc thuốc để không bị mất ngủ đã trở thành thói quen của cô.
Hắc Tạng hội, cái tên làm cô lại nghĩ tới hình ảnh đau thương hơn 3 năm về trước, mãi đến nay nó vẫn ám ảnh cô rõ mồn một. Tuy nhiên, tất cả những nổi ám ảnh đó không khủng khiếp bằng những gì Cổ Tịnh để lại cho cô.
Nghĩ lại thời khắc lúc tỉnh dậy trên chiếc giường bệnh, cô thất thần và mất đi niềm tin cuộc sống vì phát hiện Cổ Tịnh đã không ở bên cạnh. Cô thuyết phục mình rằng Cổ Tịnh đang làm tất cả chỉ vì muốn cứu cô cho tới khi, tông tích của Cổ Tịnh hoàn toàn biến mất trong thế giới của cô.
Điện thoại không gọi được, cà phê Tịnh, nơi cô đã trao thân cho cô ấy với biết bao kỷ niệm cũng bị sang nhượng cho người khác, đến Võ trường Cổ Lang Nhân thì không một bóng người. Cuối cùng cô đành để Đàm Trung sử dụng hết quan hệ trong giới giang hồ và cả trinh sát để tìm kiếm, sau vài tháng chờ đợi, cô nhận được 8 tấm hình duy nhất, những tấm hình Cổ Tịnh đang ôm các người phụ nữ khác nhau, cô bị shock đến nổi phải uống rượu nhiều đêm pha lẫn nước mắt không thể kiềm chế.
Nhưng cô không chịu bỏ cuộc, cô nghĩ, khả năng võ trường Cổ Lang Nhi chỉ đông vui vào đêm đoàn viên, cô đếm từng ngày, niềm thương nhớ dằn xé cô trong sự đau khổ, và rồi cuối năm cũng đến, vào đúng đêm giao thừa, nhiều xe đua lần lượt đậu trước cửa như mọi khi, nhưng tuỳ tùng đuổi cô ra và bảo cô không có tư cách gặp bang chủ của họ.
Cô đứng trông chờ hàng giờ đồng hồ dưới giá rét cắt xén da thịt của mùa đông, chỉ để chờ đợi người cô yêu thương xuất hiện. Trớ trêu thay, Cổ Tịnh đã xuất hiện, bước ra từ trong siêu xe, tay ôm eo cô nàng chân dài nào đó với thân hình nóng bỏng. Ánh sáng của cô, vòm trời của cô, tia hi vọng của cô như sập xuống trong phút chốc.
Cô nhớ rất rõ hình ảnh cô vội dí theo Cổ Tịnh và vấp té ngay sau lưng cô ấy, đầu gối đập vào đường đất đá xanh lỏm chỏm khoét đứt da thịt, máu chảy liên tục, cô không đứng dậy nổi, không kịp nghĩ tới vết thương, cô thốt lên lời nói với tư thế hạ mình:
“Nếu như em không còn yêu chị, hãy cho chị một lý do, hoặc chí ít cho chị biết chị có nên chờ đợi hay không, chị xin em…”
Nhưng không có một lời đáp lại, Cổ Tịnh tuyệt tình ôm eo cô gái nóng bỏng tiến thẳng vào trong. Như sự cố gắng cuối cùng, cô hô to:
“Cổ Tịnh! Em thật sự tuyệt tình vậy sao? Nghĩ tới việc chị đã trao cho em thứ quý giá nhất của chị, chị chỉ cần một lời giải thích, nếu chị đã làm sai, chị có thể sửa…”
Mặc cho mọi cố gắng, mặc cho cô đã hạ mình cỡ nào, cánh cổng sắt vẫn đóng lại. Cô gục ngã sau lưng bức tường lạnh lẽo, nước mắt chảy thành dòng, cảm giác hụt hẫng, mất mát cắt xé lồng ngực cô khiến cô khó thở.
Nhìn máu chảy trên đầu gối, cô bất giác tự cười nhạo bản thân, cô đã yêu Cổ Tịnh một cách quá hèn mọn, đến nổi tự cảm thấy mình ti tiện và nhục nhã. Thân là chủ tịch một tập đoàn lớn, tại sao lại phải như thế?
Thậm chí cô muốn ngay lập tức kiếm một ai đó, yêu nhau và đám cưới với người đó…