Sáng hôm sau, xe của Cổ Tịnh đã đậu trước cửa biệt thự, Điền Tú Chân mặc bộ vest váy liền thân bước ra cửa thì thấy Cổ Tịnh đợi sẵn. Tuy nhiên, cô chỉ liếc ngang qua với bộ mặt không cảm xúc, rồi tiến thẳng đến chiếc xe có tài xế riêng đã mở sẵn cửa chờ cô.
Cổ Tịnh bèn nhanh chân dí theo và ngồi lên hàng ghế sau cạnh Điền Tú Chân trước khi tài xế kịp phản ứng.
“Ơ, cô…” – Tài xế không biết nói gì, ông không lạ gì Cổ Tịnh, vì ngày xưa ông là người luôn chở sếp mình đi hẹn hò với cô ấy.
“Cút ra khỏi xe tôi!” – Điền Tú Chân nghiêm giọng bảo.
“Em hứa, em không đụng vào chị, ngoài kia rất nhiều phóng viên, dù sao điều này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm đến cùng!”
Điền Tú Chân cười nhếch mép, cô bảo:
“Chịu trách nhiệm? Cô có mặt mũi gì nói ra từ này? Cô không đủ tư cách!”
“Em tới đây để đưa chị đi làm, em cần bảo vệ chị khỏi tay tụi phóng viên lì lợm, hãy cho em cơ hội chuộc lỗi.” – Cổ Tịnh chấp tay lạy, ra vẻ năn nỉ, vẻ mặt rất thành khẩn.
“Được thôi, cô muốn theo thì cứ theo, nhưng hãy tránh xa tôi, đi lên ghế phụ mà ngồi.”
Cổ Tịnh gật đầu lia lịa rồi bò thẳng lên trên từ ghế sau. Chiếc xe ra khỏi biệt thự, suốt dọc đường cho tới khi tấp vào cửa chính toà nhà tập đoàn Đỉnh Phong cũng không thấy bóng dáng một người phóng viên nào. Cổ Tịnh nhanh nhẹn bước xuống xe mở cửa cho Điền Tú Chân.
Điền Tú Chân ra khỏi xe, đảo mắt xung quanh, ngoài nhân viên đi làm tấp nập, không có bất cứ tình trạng soi mói nào của ký giả, cô bèn hỏi:
“Không phải có nhiều ký giả sao, cô đừng kiếm cớ lại gần tôi nữa!”
“Có đó, nhưng em đã cho 500 anh em đi dẹp loạn, chị đi tới đâu, em dẹp tới đó.” – Cổ Tịnh mỉm cười và nói với thái độ bình thãn.
Điền Tú Chân không biết nói gì hơn, chỉ bất giác cảm thấy ấm lòng. Nhưng rất nhanh, cô đã tiến đến thang máy VIP của mình, Cổ Tịnh lẻo đẻo theo sau, chính giữa có bảo vệ toà nhà đến ngăn cản, nhưng tuỳ tùng của Cổ Tịnh không biết từ đâu đã ập ra lôi bảo vệ đi chỗ khác. Điền Tú Chân bất lực, dù sao Cổ Tịnh cũng không làm gì được cô, đành để cô ấy đi lên theo mình.
Phòng làm việc của Điền Tú Chân trên tầng 41, tầng cao nhất của toà nhà và là tầng cho chủ tịch. Sau khi cô được cứu thoát và trở về thành Moon, qua điều tra của cảnh sát và một số chứng cứ Đàm Trung thu gom được từ người lạ mặt, cô biết người chú và dì Tuyết đã cấu kết với nhau làm hại cô, lúc ban đầu họ chỉ tìm đến băng nhóm giang hồ nhỏ để bắt cóc cô, mãi sau này là cả băng nhóm tàn ác như Hắc Tạng hội. Từ đó, những người bị họ mua chuộc lần lượt bị bắt, Điền Tú Chân mua lại hết toàn bộ cổ phần và được bầu làm chủ tịch tập đoàn, ba cô buộc phải lui về sau.
Gian phòng làm việc cực kỳ rộng lớn, chính giữa là bàn làm việc chủ tịch dài 4 mét, phía sau và hai bên gian phòng là dãy kính đụng trần ngắm được quang cảnh toàn thành phố với các toà nhà chọc trời có con sông xanh chạy dọc từ trái sang phải như bao bộc Điền Tú Chân ở giữa, tầm nhìn 180 độ không gốc chết thể hiện được bản lĩnh và địa vị của người nữ chủ tịch.
Điền Tú Chân cũng không tiếp đãi gì Cổ Tịnh, cô nhanh chóng tập trung vào công việc và bỏ mặc Cổ Tịnh như người vô hình, Cổ Tịnh ngồi trên sofa tiếp khách gần đó, tự pha cà phê cho mình.
Thư ký và các giám đốc lật lượt ra vào để báo cáo công việc, họ không quên ngước nhìn Cổ Tịnh, họ đã chứng kiến sự việc hôm qua tại nhà thờ, trong thăm tâm họ vẫn mong sếp mình hạnh phúc, ba năm qua Điền Tú Chân sống rất lãnh cảm và xa lánh với cả thế giới, chỉ có công việc và công việc, có lúc cơ thể kiệt quệ nhập viện, lúc mê mang, Điền Tú Chân vẫn gọi tên Cổ Tịnh, họ muốn Cổ Tịnh đủ kiên nhẫn để làm tan chảy trái tim băng giá đó.
“Thưa chủ tịch, chủ tịch Win đã đến, sếp muốn gặp tại phòng tiếp đón hay tại phòng làm việc của sếp.” – Thư ký hỏi.
“Cứ để chị ấy vào đây như mọi khi, sao lại phải đến phòng tiếp đón, chị ấy không phải người ngoài.”
“Dạ, vâng…”
Thư ký nào có muốn hỏi Điền Tú Chân, nếu không phải Cổ Tịnh đang ngồi chình ình trên sofa với cái mặt đám tang đó.
Chủ tịch Win bước vào, cả hai vì có nhiều sự hợp tác trong suốt ba năm qua mà dần trở nên thân thiết, cô ấy cũng là người duy nhất mà Điền Tú Chân tâm sự, có vẻ do cả hai đều là người trong giới nên sẽ thấy gần gũi hơn. Chủ tịch Win rất tự nhiên tiến thẳng đến bàn làm việc của Điền Tú Chân, kéo chiếc ghế trước bàn ngồi đối diện, Điền Tú Chân lấy từ trong tủ ra chai nước hoa vị mộc lan mà cô hay dùng đưa cho cô ấy:
“Đây, phiên bản giới hạn của năm nay, tặng chị!”
Chủ tịch Win cười tươi roi rói nhận lấy, cô vẫn quyến rũ, vẫn là nữ hoàng thu hút cả hai giới như ngày nào. Cô ngước nhìn Cổ Tịnh, Cổ Tịnh đang khoanh tay trước ngực, chân gác vào nhau ngồi trên ghế sofa, tư thế không hề thân thiện. Chủ tịch Win bảo:
“Vụ hôm qua của tụi em lên hot tiktok rồi đấy, những câu đối thoại của tụi em còn trở thành hot trend, chị nể em thật, táo bạo hơn cả chị.”
“Chị có nhầm không, không phải tụi em, mà là mình cô ta, những câu táo bạo đó phát ra từ miệng của người đó, không liên quan gì đến em.” – Điền Tú Chân liếc nhìn Cổ Tịnh.
“Cũng may giá cổ phiếu tuy bị ảnh hưởng giảm nhưng vẫn trong phạm vy khống chế, chị cũng là cổ đông công ty đấy, đừng làm chị lỗ vốn.”
“Chị đúng là con hồ ly, hèn chi nay tới kiếm em, chị yên tâm, hiện tại tập đoàn Đỉnh Phong đủ thực lực để khống chế chiều hướng, tuy đám cưới của em với tập đoàn Vân Vũ bị huỷ, nhưng em sẽ có cách để giải quyết và vẫn lên sàn tại Mỹ theo kế hoạch đã định, vài hôm nữa chị sẽ thấy giá hồi phục và tăng dần.”
Chủ tịch Win lại vô tình lướt ánh mắt sang Cổ Tịnh, cô hỏi:
“Em còn hận Cổ Tịnh à?”
“Hận, hoài nghi, không có cảm giác an toàn.”
“Chị thật sự không hiểu, tụi em chỉ chính thức yêu nhau có 2 tuần rồi xa nhau 3 năm, một tình cảm như thế tại sao lại đậm sâu như vậy, gặp chị là chị quên luôn người đó tên gì rồi.”
“Chị không hiểu đâu, chị thử bị tra nữ lấy đi lần đầu tiên của chị, rồi biến mất 3 năm một cách vô cớ vào thời điểm cả hai yêu nhau nồng nhiệt nhất, bằng cách gì đó vừa cứu em vừa tổn thương em, xem chị có khắc cốt ghi tâm không!”
Cả hai xì xầm to nhỏ, Cổ Tịnh ngồi cách khá xa nên không nghe hết được nội dung, vẻ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người cười nói thân mật, cô nhăn mặt, tiến lại gần Điền Tú Chân:
“Giờ trưa rồi, chị muốn ăn gì em dẫn chị đi.”
“Không cần, tôi có hẹn ăn trưa với chủ tịch Win. Và không muốn bị người khác làm phiền.” – Điền Tú Chân đứng dậy, dắt tay chủ tịch Win và bước ra khỏi phòng, Cổ Tịnh muốn giết người, nhưng đã bị ánh mắt sắc bén của Điền Tú Chân đe doạ, cô đành ngậm ngùi kiềm chế.
Chủ tịch Win ngước nhìn Cổ Tịnh, Cổ Tịnh luôn mang vẻ đẹp băng giá khó gần toát ra khí áp nặng nề, cô bèn nói:
“Chị là người ngoài nên sẽ nhìn thấy thứ em không thấy, tuy em trao thân trước, nhưng người bị trinh phục lại chính là Cổ Tịnh, chị rất khâm phục việc em có thể làm một con người sát khí mạnh mẽ như vậy lại chịu thu hết gai trước mặt em, nếu được, hãy cho cô ấy cơ hội!”
Ra khỏi tập đoàn ngồi lên xe riêng của chủ tịch Win, Điền Tú Chân mới buông tay ra và giữ khoảng cách, chủ tịch Win lắc đầu cười bảo:
“Nhất em rồi đấy, ba năm nay nhiều khi chị quàng lên vai em cũng không cho, vậy mà nay lại chủ động nắm tay chị, em lấy chị làm bia đỡ như thế, chị thật sợ ảnh hưởng đến tính mạng, cô bạn gái nhỏ của em khủng khiếp cỡ nào em cũng tự biết.”
“Không phải bạn gái, mà là bạn gái cũ, à không, giờ thì chỉ là bạn xã giao.”
“Ờ, để xem em cứng đầu tới khi nào!”
***
Điền Tú Chân quay lại căn phòng đã là 3 giờ chiều, cô rất kinh ngạc vì Cổ Tịnh vẫn ngồi chễm chệ trên sofa, thấy cô về, Cổ Tinh hỏi ngay:
“Ăn trưa thôi mà cũng lâu đến vậy à, em rất lo cho chị.”
Nghe thế, Điền Tú Chân lạnh nhạt bảo:
“Cô có ý thức được vị trí của cô không, giữa tôi và cô, không có bất cứ quan hệ gì, cô không có quyền lo cho tôi cũng như chất vấn tôi!”
Điền Tú Chân tiến lại bàn làm việc, lại tiếp tục công việc của mình cho tới đêm khuya, Cổ Tịnh vẫn lặng lẽ ngồi bên cô, dù cho mình cũng có bao điện thoại công việc gọi tới. Cuối cùng, Điền Tú Chân tắt máy tính kết thúc công việc hôm nay, Cổ Tịnh mới dám cất tiếng:
“Nếu chị đã bận xong, em có chuyện muốn nói với chị.”
Điền Tú Chân không phản ứng, Cổ Tịnh nói tiếp:
“Xin chị hãy tin em, em không có quen bất cứ người cô gái nào khác, chị là duy nhất!”
Điền Tú Chân bật cười khi nghe câu này, rất dễ thấy ánh mắt cô có sự thịnh nộ, cô kéo hộc tủ ra, lấy một sắp hình ảnh Cổ Tịnh ôm những người phụ nữ khác quăng thẳng vào mặt Cổ Tịnh, từng tấm hình nhầu nát đủ thấy rõ cô đã bao lần lấy hình ra xem, cô nói:
“Cô biết tại sao tôi giữ những tấm hình này không, để nhắc mình rằng tôi đã yêu phải một trap girl, cô ta thậm chí không có lấy một tấm hình với tôi! Những người này tôi đã điều tra, không phải chủ doanh nghiệp thì là CEO tập đoàn lớn, cô đúng là bản lĩnh nhỉ? Ngay cả tôi cũng là một trong số bọn họ!”
Cổ Tịnh nhăn mặt khi thấy những tấm hình vương vãi trên mặt sàn, cô vội nói:
“Chị nghe em giải thích, tất cả những người này đều là người của bang phái Cổ Lang Nhân, em làm thế vì bất đắc dĩ…”
“Thật nực cười, ngay cả việc vắt óc kiếm lý do hay hơn để thuyết phục tôi mà cô cũng lười làm, vì có nổi khổ, vì hoàn cảnh ép buộc, nguyên nhân quen thuộc của bọn đểu cáng, cô đúng là cực phẩm!”
Điền Tú Chân nghẹn ngào, ngưng một vài giây, cô nói tiếp:
“Tôi hận mình đã yêu cô đến nổi ngay cả những tấm hình cô ôm ấp người khác mà tôi vẫn không nỡ bỏ, vì tôi sợ sẽ quên hình bóng tốt đẹp của người mình yêu, ôi, cái tình yêu đáng tự khinh bỉ biết bao, thật đê tiện!”
Mắt Điền Tú Chân ẩn đỏ, cô đẩy cửa định bước ra ngoài, dường như cảm thấy nên làm gì đó để sát thương người này, cô ngoảnh mặt lại nói:
“Những tấm hình đó cũng giúp tôi tự nhắc về nổi hận, hận bản thân, hận người tra nữ đã lấy mất lần đầu của mình, cô chẳng khác gì bọn hoang dâm hôi thối!”
“À quên nữa, cô đừng tưởng như trên thế gian này tôi không có lựa chọn gì khác ngoài cô, tôi cũng đã ngủ biết bao nhiêu người, trai có, gái có, kỹ thuật không thua kém gì cô, thậm chí hơn hẵn!”
Điền Tú Chân thốt ra những câu này xong chợt tự cảm thấy hối hận, vì cô thấy rõ gương mặt lạnh ngắt của Cổ Tịnh nhăn lại, ánh mắt toát lên sự buồn bả, bàn tay cô ấy giật nhẹ. Cổ Tịnh nghẹn giọng bảo:
“Có thật không?”
“Sao, nghe tin tôi ngủ với người khác, cảm giác thế nào? Nếu cảm thấy shock thì đúng rồi, nó sẽ y chang như khi tôi thấy cô ôm người khác vậy đó!”
“Không, nếu như chị thật sự làm thế vì muốn giải toả, em không sao cả, em chỉ sợ chị làm thế vì muốn tự hành hạ bản thân…”
Lời nói của Cổ Tịnh khiến Điền Tú Chân bất ngờ, đúng vậy, cô thật sự từng muốn trả thù bằng cách ngủ với người khác, thử yêu người khác, nhưng chỉ cần ai lại gần cô, có ý định với cô, cảm giác khó chịu và thậm chí buồn nôn xuất hiện, cô gọi đó là nổi ám ảnh của Cổ Tịnh.
Mà thôi, cô quyết định không dây dưa với người này nữa, cô bước đi dứt khoát, bỏ mặc Cổ Tịnh trầm tư một mình trong gian phòng.
Cổ Tịnh đúng là có nổi khổ, làm sao để Điền Tú Chân biết rằng cô làm thế chỉ vì muốn tạo hình tượng cô không có tình cảm với bất cứ ai, liên tục chuyển hướng cũng chỉ để kẻ thù quên hẵn sự tồn tại của Điền Tú Chân.
Cô không thể để Điền Tú Chân rơi vào nguy hiểm cũng như trở thành điểm yếu của cô và từ đó bị bọn bẩn thỉu uy hiếp mình. Cổ Tịnh cũng không nắm chắc phần thắng trong trận chiến với họ, nếu thất bại, chí ít người cô yêu tận xương tuỷ, vẫn có thể quên cô đi và bắt đầu cuộc sống mới.
Chỉ là, cô đã quá xem nhẹ tình cảm Điền Tú Chân dành cho mình, cô ấy yêu mình bằng cả mạng sống, điều này khiến cô bắt đầu hoài nghi về quyết định của mình năm xưa.
Đôi khi, mình luôn yêu người khác bằng cách của mình mà không hề hỏi đối phương liệu họ có chấp nhận được không.
Yêu sai cách, chỉ làm bản thân cảm động, còn đối phương lại đau khổ.
Nghĩ thế, cô vội dí theo Điền Tú Chân, nắm lấy cánh tay cô ấy, nhìn sâu vào ánh mắt cô ấy, cô cắn răng bảo:
“Nếu chị cảm thấy em là đồ đểu, vậy chị cứ đáp lại bằng cách y chang, chị muốn lấy lại gì cũng được!”
Điền Tú Chân mang theo nổi uất ức và lòng phục thù, chợt một ý nghĩ hiện ra trong đầu, mặc dù khá xấu hổ, nhưng cô vẫn nghiêm giọng nói:
“Vậy hãy tự nằm lên giường, trả lại những gì cô lấy của tôi!”
“Khi nào?”
“Tối nay!”