Tối đó tại khu biệt thự trên núi Sky Mountian, căn biệt thự của Điền Tú Chân nằm ở vị trí sườn núi có hướng nhìn rừng thông, phòng ngủ của cô nằm trên tầng 2 của khu biệt thự, đó là một gian phòng rộng lớn chia ra 3 khu vực, khu vực giường ngủ trong cùng, ngăn cách với phòng khách bên ngoài bằng lam gỗ, bên hông phòng khách là dãy kính kịch trần nhìn ra rừng cây xanh ngát. Khu vực cuối là phòng tắm có bồn nằm nhìn ra hướng sườn núi.
Điền Tú Chân tắm gội xong, cô thay một chiếc đầm ngủ ren màu đen cổ V lộ khe ngực và xương quai xanh quyến rũ. Cô đang nhâm nhi ly rượu mạnh cùng điếu thuốc trên tay với vị bạc hà mát họng, cô đang trầm tư, và cũng đang cố tỉnh táo.
Cô không biết mình đang làm gì, tại sao lại nảy sinh quyết định như vậy, trong thâm tâm cô muốn chiếm dụng Cổ Tịnh, nhưng cô hoài nghi Cổ Tịnh đã nằm với rất nhiều người phụ nữ khác, điều này làm nổi hắc ám trong tâm trí cô trổi dậy, cô muốn lấy của Cổ Tịnh, theo kiểu đáp trả.
Cổ Tịnh tắm gội xong, mái tóc sấy ráo xoã lả lơi phía sau, vài ngọn mái lất phất kèm chiếc mũi cao soái khí. Cô mặc áo sơ mi ngủ vải voan màu trắng mà Điền Tú Chân đưa cho cô, 3 cúc áo phía trên hở ra thấy được sự đầy đặn, phía dưới chỉ mặc quần lót, đôi chân thon dài săn chắc được phơi bày trước mặt, khiến Điền Tú Chân nhìn không ngớt mắt.
Cổ Tịnh thật ra đã lặng lẽ bước ra một hồi, nhìn dáng vẻ cao gầy của Điền Tú Chân đang gác chân vào nhau, tay cầm điếu thuốc, làn khói làm Điền Tú Chân trông cô độc quạnh hiu, khiến Cổ Tịnh xót lòng. Cô đến bên Điền Tú Chân, giành lấy điếu thuốc rồi dập tắt.
“Tại sao chị lại hút thuốc, nó không tốt cho sức khoẻ.”
“Tại sao ư? Vì cô đấy, nó giúp tôi đỡ hơn vào những lúc tôi thảm hại nhất! Chí ít nó luôn ở bên cạnh tôi, còn cô thì không.”
Điền Tú Chân chỉ vào chiếc ghế lưng cao phía trước:
“Chiếc ghế này là đặt sẵn cho cô đó, suy nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy người như cô không nên nằm lên giường tôi, tôi, sợ, dơ!”
Cổ Tịnh nhăn mặt khi nghe được câu này, phải nói tinh thần sắt thép như cô cũng đã bị lời nói như dao gâm của Cổ Tịnh làm tê lòng. Cô thở dài, tiến đến chiếc ghế đơn ôm lưng đã được đặt sẵn, hướng về phía dãy kính sát trần. Ánh đèn vàng phòng ngủ vừa đủ chiếu lên các góc cạnh sắc sảo của cô. Và cũng vừa đủ tạo độ tối để dãy kính phía trước phản chiếu hết hình ảnh người đang ngồi.
Điền Tú Chân lấy bộ còng tay ra, ra dấu cho Cổ Tịnh đặt tay lên thành ghế cho cô cột vào:
“Biết tại sao tôi có những thứ này không, tôi mua vì đã lên kế hoạch đi du lịch với cô, để tạo thêm sắc màu cho cả hai, không ngờ sau ba năm tôi mới được xài nó… lẻ ra tôi không nên lấy ra, nhưng cô biết đấy, tôi không phải đối thủ của cô, và tôi cũng không muốn bàn tay đã ôm bao người khác của cô, đụng vào tôi.”
Cổ Tịnh cuối đầu xuống thấp, như kiểu trốn tránh sự xấu hổ của tư thế này, và cũng trốn tránh lời nói sát thương của Điền Tú Chân.
Rượu nặng càng ngày càng lên não, Điền Tú Chân bị hắc ám gặm nhấm, vẻ mặt cố gắng khuất phục và e thẹn của Cổ Tịnh làm cô khoái trí, cô nâng cầm của Cổ Tịnh lên, nhìn thẳng vào mắt cô ấy và bảo:
“Không phải muốn trả lại cho tôi sao, để xem cô trả được những gì! Tôi cần cô nhìn thẳng vào dãy kính phía trước, chứng kiến hết những gì tôi sẽ làm tiếp theo.”
Sự uất hận của Điền Tú Chân gần như thống trị hết lý trí của cô, nhìn người phụ nữ trước mắt, người khiến cô sống như kẻ vô hồn suốt ba năm qua, ruồng bỏ cô tuyệt tình không lý do, cô chỉ muốn báo thù.
Cô tưởng tượng đôi môi của Cổ Tịnh đã hôn lên bao người, tưởng tượng cơ thể cô ấy bị người khác ôm lấy, và cả phía dưới, liệu đã có bao nhiêu người chạm vào…
Chẳng sao cả! Cô chỉ là một trong những người chạm vào mà thôi. Y như cô ta cũng chạm vào biết bao nhiêu người khác, bao gồm cả mình.
Nghĩ thế, cô tháo hai bao cao su ngón tay ra đeo vào. Cô cắn mạnh vào cổ cô ấy, Cổ Tịnh ngước cổ cau mày đón nhận, cho đến khi có vị tanh của máu, Điền Tú Chân mới chịu buông ra, cổ cô ấy hiện rõ dấu răng ứa máu. Liền sau đó, không có bất cứ sự vuốt ve, không có màn dạo đầu, hai ngón tay của cô không do dự mà tiến thẳng vào trong.
Cổ Tịnh giật người khi Điền Tú Chân thô lỗ thâm nhập, tay cô nắm chặt lại, hơi thở nặng nề, mồ hôi trên trán đọng giọt, cô cắn răng chịu đựng.
Điền Tú Chân không hề biết, chiếc còng tay đồ chơi này chẳng có tác dụng gì trong việc giữ Cổ Tịnh lại, cô vỗn dĩ là dã thú, nhưng vì cô ấy, cô tự giấu đi răng nanh và móng vuốt. Chỉ cần một cái giật mạnh, cô có thể đè Điền Tú Chân ra điên cuồng đòi lấy, để bù đắp cho niềm khát khao cô ấy suốt ba năm qua.
Nhưng cô không thể, cô không muốn làm tổn thương Điền Tú Chân lần nào nữa, cô nghĩ chỉ cần cho cô ấy xã hết mọi sự uất ức suốt khoản thời gian qua, tảng băng trong lòng cô ấy sẽ dần tan.
Động tác của Điền Tú Chân ra vào liên tục, khiến Cổ Tịnh vừa nhói đau, lại vừa dần hình thành khoái cảm, hai cảm giác mâu thuẫn đan xen lẫn nhau tạo ra chất xúc tác kỳ lạ, cô nghĩ có vẻ như ba năm qua quá cô đơn, và đã quá khát vọng Điền Tú Chân, nên trong tình cảnh này cô vẫn sắp có cao trào?
“Hmmmm…” – Cổ Tịnh nhịn không được nữa, cô phát ra tiếng kêu ức chế, Điền Tú Chân càng bị kích thích và động tác mạnh bạo hơn, cho tới khi, cô liếc nhìn Cổ Tịnh, đập vào mắt cô là cặp mắt sâu đang đọng giọt lệ của cô ấy, và rồi dần rơi ra ở khoé mắt.
Cô lấy lại bình tĩnh, ngón tay cô nhẹ nhàng rút ra, giây phút đó cô chỉ muốn tự tát vào mặt mình.
Tay cô dính máu!
Mình đã làm gì? Cổ Tịnh… đây là lần đầu tiên của Cổ Tịnh, mình đã lấy đi theo cách thô bạo nhất mà còn không hề hay biết, lúc đó trí óc cô đang nghĩ gì, nhìn đi đâu, mình còn là con người nữa không? Vậy mà mình đã nghĩ cô ấy nằm với biết bao nhiêu người, không lẽ tất cả những gì cô ấy nói đều là sự thật, rằng cô ấy có nhiệm vụ, có nổi khổ, rằng cô ấy chỉ yêu mình duy nhất.
Nhưng tại sao cô ấy không giải thích? Suy nghĩ của cô rối bời, phút chốc như cô mới chính là kẻ thậm tệ.
Cuối cùng, Điền Tú Chân tháo tay còng ra, nói với Cổ Tịnh:
“Tôi xin lỗi, tối nay cô ngủ phòng khác được không, tôi muốn không gian riêng để tỉnh táo lại.”
Cổ Tịnh rất muốn giơ tay lên an ủi cô ấy, bàn tay giơ lên rồi rút lại, cô dịu dàng bảo:
“Chị không cần xin lỗi, chỉ cần chị đừng giận em nữa, hãy cho em cơ hội, để chứng tỏ lời nói của em…”
Dứt lời, Cổ Tịnh nhẹ nhàng đứng dậy, cảm giác đau thốn, nhưng vì không muốn Điền Tú Chân lo lắng nên cô đành lặng lẽ bước đi…
***
Sáng hôm sau, Điền Tú Chân sửa soạn mọi thứ xong xuôi, bèn tiến đến phòng bếp để ăn sáng rồi lên công ty. Đến trước cửa khu bếp, cô đã thấy bóng lưng cao gầy quen thuộc ấy, cô ấy mặc quần jean dài màu đen và áo len cổ tròn màu kem, nhìn kỹ thì đó là chiếc áo của mình. Cô ấy đang quay mặt vào bếp, chăm chú nhìn chiếc nồi gần sôi sục, bàn tay thon dài đang khẽ gõ trên mặt đá hoa cương, tay còn lại nhét trong túi quần, tóc cô ấy vẫn đen mượt ngang vai. Thần thái chuyên tâm trông rất soái khí và lạnh lùng, cảm giác thân thuộc và đầm ấm, khiến Điền Tú Chân bất giác ngắm không rời mắt.
Chợt nghĩ tới cảnh tượng hôm qua, cô khẽ hỏi:
“Cô có sao không, tý nữa tôi kêu tài xế chở đi khám nhé?”
Nghe thế, Cổ Tịnh vội quay lưng, thu lại hết mọi thần khí sắc bén, cô mỉm cười nói:
“Chị mau ngồi vào bàn, em đã làm vài món rất ngon cho chị.”
Điền Tú Chân kéo ghế ngồi vào, Cổ Tịnh lần lượt bê hết những thứ đã làm sáng nay ra. Hai dĩa bít tết trứng, 1 dĩa xà lách, vài mẫu bánh mì được làm nóng, 2 ly nước ép thơm, 1 dĩa trái cây gọt sẵn. Sau đó cô ngồi đối diện, tươi cười nói tiếp:
“Lâu lắm rồi không được thử món em làm phải không, chị thử xem tay nghề có xuống không?”
“Buổi sáng thôi mà làm chi nhiều vậy, bình thường tôi dặn bếp chỉ cần chuẩn bị sandwich và sữa tươi.”
“Chị gầy quá mức, từ nay việc ăn của chị sẽ do em lo, em nói bếp rồi.” – Cổ Tịnh vừa nói vừa sắc bít tết ra từng miếng nhỏ, sau đó cô đổi lấy dĩa bít tết cắt sẵn sang cho Điền Tú Chân.
Hành động chu đáo làm Điền Tú Chân thoáng qua nụ cười nhẹ, cho một miếng thịt bò vào miệng, mềm nhưng lại có độ đàn hồi vừa phải, một ít cay cay của sốt tiêu đen, độ mặn và cay rất hợp khẩu vị của mình, cảm giác được chăm sóc tỉ mỉ 3 năm về trước lại ùa về, cô ấy vẫn nhớ sở thích của mình, ngay cả khẩu vị cũng chưa bao giờ quên. Tuy nhiên, cô chợt phát hiện câu nói của Cổ Tịnh có gì đó sai sai, bèn hỏi:
“Bữa ăn của tôi, cô lo? Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là em sẽ dọn qua đây ở với chị!”
“Không được!”
“Yên tâm, em sẽ không giở thối du côn với chị đâu, em tuyệt đối không chạm vào chị!”
“Không được, tôi không tin!”
“Em sẽ ngủ phòng riêng, đằng nào biệt thự của chị to lớn như vậy bỏ trống biết bao nhiêu phòng, chỉ có quản gia và người làm, chị không cảm thấy trống vắng sao?”
“Em hứa, em tuyệt đối không vào phòng chị nếu không được sự đồng ý của chị!”
Điền Tú Chân bắt đầu dao động, đúng là căn nhà này vắng vẻ quá, thật ra rất nhiều lần cảm giác cô độc bao phủ cô. Khi chấp nhận làm bạn gái của Cổ Tịnh, cô đã nghĩ ngay việc bắt cô ấy dọn qua ở chung với mình, nhưng chưa kịp thì đã…
“Lấy mất lần đầu tiên của em, chị không chịu trách nhiệm à?”
Chết đứng! Cổ Tịnh sử dụng cặp mắt cực kỳ chân thành nhìn cô, như kiểu oan ức lắm, tội nghiệp lắm. Điền Tú Chân với ngay ly nước uống một ngụm cho đỡ ngại ngùng:
“E hèm, chúng ta coi như huề nhau thôi…”
“Nhưng chị không hề nhẹ nhàng, chị nhớ không?”
Lại cặp mắt long lanh đó, làm Điền Tú Chân tưởng như mình đã làm chuyện trời chu đất diệt. Cuối cùng cô bại trận:
“Thôi được, muốn qua đây ở thì cứ qua, ngủ phòng riêng, và tuyệt đối không đụng vào tôi, không vào phòng tôi, không làm bất cứ thứ gì quá giới hạn cho phép!”
Cổ Tịnh cười ngọt khi nhận được lời chấp thuận, cô gật đầu bảo:
“Em hứa!”
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cổ Tịnh: “Em hứa trước, tính sau.”
Điền Tú Chân: “!!!”