Hiển nhiên, nơi Điền Tú Chân đáp mình xuống là phòng hạng sang ngay trên khách sạn 5 sao tầng cao nhất, nơi mà họ đang KTV ở các tầng dưới. Điền Tú Chân đã thử kháng cự Cổ Tịnh, tư thế bế theo kiểu công chúa này làm cô xấu hổ chết đi được, hầu như ai cũng ngước nhìn họ vì tò mò, và cũng vì họ rất bắt mắt.
Cánh tay của Cổ Tịnh rất vững chắc, cuối cùng Điền Tú Chân kháng cự bất thành, cô tự khuyên mình, hãy thả lỏng một lần, buông xuôi một lần, vì sự xuất hiện đột ngột của Cổ Tịnh tại Mỹ làm cô kinh ngạc và vui mừng, thậm chí hơi cảm động.
Ngay khi cô được đặt mình trên giường, chiếc giầy cao gót của cô được Cổ Tịnh gỡ ra, liền sau đó là chiếc áo tơ lụa hở vai và váy ôm, khi áo ngực của cô sắp bị cởi bỏ nút cài, cô chợt giữ lại bình tĩnh và vả một bạt tay lên mặt Cổ Tịnh:
“Tránh xa tôi ra, hoặc vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện.”
Hơi thở của Cổ Tịnh mạnh đến phát ra tiếng, cô tự điều chỉnh bản thân để dần bình tĩnh lại, cô thừa nhựa mình đã có những giây phút không tự khống chế được, vì đã cả tuần không gặp, vì cho đến thời điểm này, cô vẫn chưa bao giờ được chạm vào cô ấy.
Ngước nhìn ánh mắt kháng cự của Điền Tú Chân, tuy không nỡ, nhưng cô vẫn cắn răng lên tiếng:
“Em ngủ sofa cũng được, nhưng em có yêu cầu.”
“Cô là ai? Cô có quyền gì mà yêu cầu tôi?”
Điền Tú Chân vùng vẫy, nhưng đôi tay của cô đã nhanh chóng bị Cổ Tịnh gì chặt lên nệm, nguyên người Cổ Tịnh quỳ trên người cô, nhìn thẳng mắt cô và nói:
“Em chỉ yêu cầu chị đổi cách xưng hô, nếu chị không đồng ý, vậy đừng trách em.”
Gương mặt Cổ Tịnh tiến gần gương mặt Điền Tú Chân, càng ngày càng sát, cho tới khi đôi môi cách nhau khoản 1 centimet, Cổ Tịnh lên tiếng:
“Gọi em xưng chị, có được không?”
Ánh đèn ngủ vàng của gian phòng vẫn bật, Điền Tú Chân thấy rõ mọi biểu cảm của Cổ Tịnh, thành khẩn, mong đợi và đầy dục vọng.
“mmmmm…” – Điền Tú Chân bị bịt miệng bằng nụ hôn ngay khi định nói gì đó.
Cô bị Cổ Tịnh hôn lên môi một cách bị động, Cổ Tịnh đang ngậm môi cô, cắn lấy môi dưới rồi kéo ra, liền sau đó lưỡi của Cổ Tịnh bắt đầu xâm nhập, Điền Tú Chân những tưởng bản thân sẽ kháng cự bằng cách ngậm chặt hàm, thì như bị thôi miên, cơ thể cô lại đón nhận theo bản tính, đầu lưỡi Cổ Tịnh dễ dàng chạm lên đầu lưỡi của cô ấy, như liều thuốc kích thích lan toả đến cuống họng, đi vào bên trong rồi va vào trái tim làm nhảy nhịp loạn xạ, từ đó cơ thể nóng bừng lên, khiến cô ấy mất hết lý trí.
Niềm khao khát vì đã quạnh hiu suốt ba năm qua chợt ập vào như cơn bảo táp nuốt chững mọi rào cản, Điền Tú Chân phản hồi bằng nổi uất ức và sự chiếm hữu, cô bím môi giữ lấy lưỡi Cổ Tịnh, nhẹ nhàng cắn vào rồi hút chặt, cô lướt lên hàm trên của cô ấy rồi tiến thẳng bên trong, liên tục khuấy động.
Cuối cùng, cô lật người lên đè Cổ Tịnh xuống dưới, tư thế từ trên nhìn xuống, cô ra lệnh:
“Nếu như cô muốn gọi chị xưng em cũng được, tự cởi áo ra!”
Cổ Tịnh mê mẫn nhìn Điền Tú Chân, bắt đầu tháo từng cúc áo cho tới chiếc cúc thứ 4, chợt nhớ hông trái có vết thẹo lớn nên cô đành ngưng lại, kiểu áo ngực của cô là loại gài nút phía trước, khi nút cài được gỡ ra, quả đào căng tròn hoàn toàn phơi bày trước mắt, màu hồng nhũ hoa như thốt lên lời mời gọi.
Điền Tú Chân nói tiếp:
“Đôi tay tự giơ lên đỉnh đầu!”
Thái độ nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng trong tư thế bị Điền Tú Chân ngồi lên bụng với ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, như một sự ban ơn. Điều này khiến Cổ Tịnh bất giác cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không dám ngạo mạn như ngày xưa, lúc nào cũng giành quyền chủ đạo, cuối cùng, tay cô từ từ giơ lên đỉnh đầu và tự nắm chặt vào nhau, mắt cô nhắm lại vì nỗi thẹn làm cô không dám đối mặt.
Điền Tú Chân rất hài lòng khi thấy con sói săn khuất phục trước mặt mình, điều này với năm xưa gần như là không thể. Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Cổ Tịnh, cô nuốt nước miếng, mang theo men rượu trên người, cô bắt đầu táo bạo hơn, ngón tay của cô chạm nhẹ lên nhuỵ hoa hồng đỏ, nhẹ nhàng xoay vòng, miệng cô tiến gần đến bầu ngực rồi thổi nhẹ vào đó, lưỡi cô mơn trớn theo sau.
Cổ Tịnh bị kích thích toàn thân, huyết quản bùng cháy, ngọn lửa phóng thẳng lên não làm cổ họng cô khô khan. Cô thân là bang chủ đứng đầu hàng chục nghìn người, quyền lực của cô đủ đàn áp bất cứ người nào. Vậy mà hiện tại, cô phải cố gắng kiềm chế bản chất hoang dã của mình, nếu không sự chiếm hữu và dục vọng của cô chắc hẵn sẽ dồi nát Điền Tú Chân.
Tay Điền Tú Chân liên tục vuốt ve, trong khi miệng cô đã di dời sang chiếc cổ thon dài của Cổ Tịnh cắn và hút vào, cô ngước cổ nhận lấy, cảm giác nhột nhột và nhói nhói lan toả làm tăng thêm cơn thèm khát. Khi Cổ Tịnh tưởng chừng mình sẽ chết dưới sự dịu dàng pha lẫn bá đạo của Điền Tú Chân thì bất chợt, cô ấy ngưng lại mọi động tác, bước ra khỏi người Cổ Tịnh, lụm lấy chiếc áo mới bị quăng dưới sàn mặc vào. Xong cô nói lạnh nhạt:
“Giỡn đủ rồi, bước xuống giường đi qua sofa kia!”
Cặp mắt của Cổ Tịnh ướt át vì cảm xúc dâng trào khi nãy, chỉ có trời mới biết được cô đã khao khát da thịt của Điền Tú Chân cỡ nào, vậy mà, cô ấy lại cố tình gây hứng rồi bỏ mặt giữa chừng.
Sự trừng phạt thâm độc! Cô khóc không thành tiếng và nói:
“Theo đuổi bạn gái sau khó thế, không ấy chị giết em luôn đi!”
Điền Tú Chân mặc kệ, cô đi thẳng vào phòng tắm và khoá cửa lại. Nhìn vào gương, cô vỗ nhẹ hai bên má mình, tự nhũ:
“Điền Tú Chân, mày đúng là giết địch 1000, tự tổn 800, ngu vãi…”
Nói xong, cô nhanh chóng cởi bỏ quần lót đem giặt…
Hôm sau tất cả mọi người cùng tập trung tại sân bay để về nước, đoàn làm việc của Điền Tú Chân vừa thấy Cổ Tịnh, cặp mắt họ láo liên như tàu lượn vòng siêu tốc. Nhóm chat 42 người thân tín lại bắt đầu náo nhiệt lên:
[Mọi người thấy gì chưa, cổ của vợ sếp có đến 3 dấu hickey, cuộc đánh cược hơn ba năm trước của mình vẫn còn hiệu lực nha mọi người.] – Thư Ký
[Bình tĩnh, dấu hickey không đại diện được gì cả!] – Giám đốc Ken.
[Anh Trung, nếu anh moi được câu trả lời, em hứa sẽ bao anh ăn sáng một tháng.]
[Xin đừng tag tên anh, sếp mình ma đầu hơn năm xưa nhiều lắm, anh không muốn hi sinh oanh liệt.]
[Hóng]
[Hóng +1]
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Không gì khổ bằng việc rù quến đã đời rồi bỏ đi, thật tàn độc!
Nếu gặp bạn gái bá đạo như thế, mọi người sẽ ra sao?