Sau lần thân mật đó, Cổ Tịnh đã có thể rút ngắn khoản cách với Điền Tú Chân, cô vẫn đến office riêng của Điền Tú Chân như cơm bữa.
Nay Điền Tú Chân bận đến 8 giờ tối, Cổ Tịnh đến rước cô tan ca như mọi khi, chiếc xe chạy ra xa trung tâm hướng về khu phố cổ, cuối cùng dừng lại tại quán cà phê Tịnh. Bước vào trong, Điền Tú Chân kinh ngạc vì mọi thứ y như cũ, kể từ khi cô biết cà phê Tịnh đã sang nhượng cho người khác, đây là lần đầu tiên cô quay lại nơi đây, mặc dù cô đủ khả năng mua lại, nhưng cô lại không dám làm thế, bởi vì nó sẽ làm cô nghĩ lại những kỷ niệm tốt đẹp đã mất.
“Em đã mua dứt căn nhà này, từ nay quán cà phê Tịnh sẽ không bao giờ đổi chủ nữa.”
“Đã bán cho người khác, tại sao còn mua lại?” – Điền Tú Chân hỏi.
“Bán đi cũng vì bất đắc dĩ, vì không muốn chị dính vào những vụ rắc rối.”
“Lại bất đắc dĩ…” – Điền Tú Chân thở dài, đôi khi cô muốn tán một bạt tay cho Cổ Tịnh tỉnh, để cô ấy biết rằng mình đang cần một lời giải thích, vậy mà đến giờ, cô ấy hầu như không nhắc đến một chữ về những gì xảy ra ba năm qua. Cô muốn cô ấy tự giác, chứ không phải cái gì cũng cần mình hỏi ra mặt.
“Em vẫn như ngày nào, chỉ cần chị không hỏi, em không bao giờ biết chủ động nói ra những gì chị cần phải biết, đôi khi chị hoài nghi về niềm tin mà em dành cho chị…”
Phải chăng vì không tin tưởng vào tình cảm vững chắc mà đối phương dành cho mình, nên mới luôn luôn phải che giấu nhiều thứ? Luôn nghĩ rằng chỉ cần nói ra là đối phương sẽ ngưng yêu mình?
Thật nực cười! Điền Tú Chân chẳng muốn nói tiếp, cô bỏ mặt Cổ Tịnh rời khỏi quán cà phê. Cổ Tịnh thừa nhận mình không tinh tế trong việc xử lý tình cảm, cô bèn dí theo Điền Tú Chân:
“Chị đừng giận nữa được không, em xin lỗi…”
“Em không cần xin lỗi, vì em cũng chẳng biết em sai chỗ nào thì lời xin lỗi không hề có giá trị, chị về đây, khi nào em biết mình nên làm gì rồi hẵn tìm chị, giờ thì đưa chìa khoá xe, chị tự đi về, mai em tự lên công ty lấy xe.”
Cảm nhận được Điền Tú Chân đang thật sự giận dõi, Cổ Tịnh bất lực, có những thứ cô rất muốn nói ra, nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu, cô cũng không muốn Điền Tú Chân bị gánh nặng về tâm lý, nếu cô ấy biết mình đã vì cô ấy quyết chiến sinh tử ba năm qua, cô ấy sẽ tự trách cỡ nào. Chẳng bằng cứ để cô ấy từ từ chấp nhận lại mình, nàng công chúa của cô nên cao ngạo mọi lúc. Nghĩ thế, Cổ Tịnh năn nỉ:
“Em chở chị về được không? Chị đi một mình em không yên tâm…”
Nhìn ánh mắt thành khẩn và có phần tội nghiệp của Cổ Tịnh, Điền Tú Chân thật sự không nở hắt hủi quá mức, cô định tiến sang ghế phụ mở cửa thì bất chợt tiếng gọi vang ra từ trong quán cà phê:
“Chị Tịnh, chị về rồi à, chị ăn gì chưa em còn chừa cơm tối…”
Người cô gái đang mặc chiếc tạp dề chạy ra kéo cánh tay Cổ Tịnh, Điền Tú Chân nhận ngay ra đây chính là cô gái trong tấm hình mà ngày xưa thám tử tư chụp được gửi cô. Làm sao cô quên được, vì cô đã xem biết bao nhiêu lần những tấm hình đó để tự nhắc mình rằng, Cổ Tịnh đã thay lòng. Nhìn cánh tay rất tự nhiên quàng lên Cổ Tịnh của cô ấy, cơn ghen tuông và khó chịu ập vào trí não cô, cô cười lạnh nhạt bảo:
“Nào là sợ tiếp xúc vì ám ảnh hồi nhỏ, nào là xin chị tin em không quen ai, nào là chị là người duy nhất của em, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy!”
Điền Tú Chân giật lấy chiếc chìa khoá cầm trên tay Cổ Tịnh, bước vào trong xe đóng sầm cửa lại. Mặc cho Cổ Tịnh đập kính cửa xe xin giải thích, cô vẫn phóng đi một mạch.
“Ơ, em hình như vừa làm gì sai sai…” – Người cô gái bảo.
“Không phải hình như, mà là chắc chắn, chị nói lại một lần nữa, dù em có là sư muội được chị chiều chuộng nhất, nhưng từ nay về sau không được chạm vào người chị, rõ không?”
“Thì ra nhị sư tỷ, bang chủ Cổ Lang Nhân của em sợ vợ đến vậy, nói ra chắc đệ tử bang phái cười chết mất, bộ mặt sát thủ làm hàng chục nghìn người rung sợ của chị đâu?”
“Đây là mệnh lệnh!” – Cổ Tịnh lạnh mặt bảo.
“Em biết rồi em biết rồi, chị đúng là người trọng sắc khinh sư muội, lúc cần thì nhờ, lúc không cần là bỏ sọt rác!”
“Hỗn xược nữa chị sẽ loại em ra khỏi bang phái!”
“Hu hu, em méc đại sư huynh cho coi…”
***
Hôm sau, Cổ Tịnh đến office của Đỉnh Phong và mang theo bữa trưa tình yêu mà cô tận tay làm lấy. Thư ký đã quen việc cô ra vào phòng làm việc của chủ tịch như chốn không người, nên cũng không cần báo cáo riêng.
Bước vào bên trong, Điền Tú Chân vẫn liên tục vừa nghe điện thoại vừa bấm bàn phím để xử lý công việc. Cổ Tịnh mang cơm hộp đến bàn sofa, lần lượt bầy ra ngập bàn, cơm, canh, rau, thịt, món khai vị, món ngọt không thiếu cái nào.
Điền Tú Chân ngước nhìn Cổ Tịnh, nghĩ tới cảnh tượng hôm qua, lòng ghen tuông đã ấp ủ thành cơn thịnh nộ. Cổ Tịnh đang loay hoay bày bố, tóc dài hơn vai được cô cột một chùm phía sau, cô đeo gọng kính chữ nhật màu vàng kim, quần jean đen ống ôm lộ rõ cặp chân thon dài, chiếc áo sơ mi màu đen cài hết tất cả các nút. Toàn thân toát ra vẻ cấm dục, khó gần. Máu chiếm hữu của Điền Tú Chân trổi dậy, cô cất lời:
“Lại đây!”
Nghe tiếng, Cổ Tịnh ngoảnh mặt nhìn, Điền Tú Chân nói tiếp.
“Qua đây, đứng trước mặt chị.”
Cổ Tịnh không biết chuyện gì bèn làm theo, Điền Tú Chân đá chiếc ghế chủ tịch ra sau, chừa khoản trống trước mặt ra dấu cho Cổ Tịnh tựa mông vào bàn.
“Từ phút này, đôi tay em hãy chống lên bàn, chị cần em ngồi yên đây, không được phản kháng!”
Một cảm giác xấu hổ đột nhiên tràn ngập suy nghĩ Cổ Tịnh, mặt cô đỏ ẩn, lời nói của Điền Tú Chân đầy nhục dục, ngón tay của Điền Tú Chân đã bắt đầu cởi 2 cúc áo đầu tiên và cắn vào cổ cô ấy, vừa nhột vừa nhói.
Khi Điền Tú Chân muốn gỡ tiếp cúc áo thứ 4, cô bèn ngầm ngăn cản bằng cách nắm lấy tay cô ấy đặt lên nơi mềm mại, Điền Tú Chân tưởng Cổ Tịnh phối hợp với mình, bèn thuận thế bóp vào quả vú sữa, khiến Cổ Tịnh mê mụi không biết nên làm gì.
Khi hoàn hồn, quần jean và đồ lót của cô đã bị quăng sang một bên. Chưa kịp cự tuyệt, Điền Tú Chân đã quỳ giữa chân Cổ Tịnh, môi cô ấy chạm vào quả cà chua chín mọng, lưỡi cô bắt đầu nếm thử mùi vị, ướt át và mềm mại. Lần đầu xâm nhập Cổ Tịnh trong tư thế này, khiến cô cảm thấy mới mẻ và tò mò, lưỡi cô chỉ muốn đi sâu hơn để tìm tòi và khám phá. Mặt khác, cô muốn mình thật nhẹ nhàng với Cổ Tịnh, coi như chuộc lỗi về vụ thô bạo lần trước.
“Hưmnnn…” – Cổ Tịnh mất khống chế thốt lên, hơi thở nặng nề, tim đập loạn nhịp, toàn thân tê liệt.
Dù cho đã thân mật nhau vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên Điền Tú Chân nghe được tiếng kêu rõ hơn của cô ấy. Vì Cổ Tịnh đang cố ức chế, giọng phát ra vừa uỷ mị vừa kháng cự. Điền Tú Chân muốn nghe nhiều hơn, nên cô lại lần nữa tấn công vào trong.
Khổ thay, khi Cổ Tịnh không chịu được nữa muốn đẩy cô ra, cô lại nghiêm giọng, yêu cầu Cổ Tịnh chống tay ra sau, giữ tư thế ngã lưng không được nhúc nhích.
Sự bá đạo của Điền Tú Chân càng kích thích lòng ham muốn của Cổ Tịnh, cô chết chìm trong cao trào này đến cao trào khác. Cho đến khi cô hạ mình mở miệng:
“Xin… chị ngưng lại được không, em thật sự… hưmmmm…”
Lời nói của Cổ Tịnh vô giá trị.
Hơn nửa tiếng sau Điền Tú Chân mới buông tha cho cô ấy, Cổ Tịnh mồi hôi đầm đìa, đôi chân mất sức ngồi ì trên ghế chủ tịch thở hỗn hễnh, người cô thỉnh thoảng co giật. Điền Tú Chân lấy khăn ướt chùi miệng và lau mặt, cô hài lòng bảo:
“Nhớ đấy, nếu còn bất cứ người phụ nữ nào chạm vào em nữa, chị sẽ thưởng cho em đứng chống tay bên dãy kính kịch trần đằng kia, ngắm cảnh thành phố!”
Nghe thế, Cổ Tịnh ngước nhìn ra bức tường kính có view sông, tưởng tượng cảnh khoả thể đứng tại đó bị Điền Tú Chân “ức hiếp”, gò má cô đỏ ẩn lên vì xấu hổ, cô vội giải thích:
“Cô bé ôm em hôm qua là tiểu sư muội của em, tụi em tập võ với nhau từ nhỏ, tấm hình trước kia chị nhận được cũng vì nhiệm vụ của bang phái nên cô ấy buộc phải giả làm bạn gái em, em thật sự không quen với bất cứ người phụ nữ nào, chị hãy tin em, chị là người duy nhất và là người em yêu mãi mãi.”
Nhìn thái độ thành khẫn mang chút sợ sệt của Cổ Tịnh, trên người Cổ Tịnh vẫn đang mặc áo sơ mi bị cô tháo gỡ 3 cúc áo lộ ra khe ngực sâu, thân dưới chỉ mới kịp mặc lại quần lót, tóc cô ấy lả lơi trên thành ghế, cổ còn đang chảy vài giọt mồ hôi, ngũ quan rõ rệt toát ra vẻ đẹp giá băng, như con sói hoang bị thuần phục, có phần kiều kỳ, còn rất quyến rũ. Điền Tú Chân lòng mềm nhũn ra, nếu không vì buổi chiều còn cuộc họp quan trọng, khả năng cô sẽ đè cô ấy ra ức hiếp đến sức cạn lực kiệt, cô bèn nói:
“Có tin em hay không, còn tuỳ vào biểu hiện của em, em phải tự giác làm những gì mình cần làm, bằng không, dãy kính đụng trần đó vẫn là nơi em phải đứng, hiểu không?”
Điền Tú Chân vừa nói vừa quỳ đầu gối lên ghế, giữa hai chân Cổ Tịnh, cố tình đẩy vào chỗ nhạy cảm, Cổ Tịnh giật người, vội trả lời.
“Hiểu!”
“Ngoan.” – Điền Tú Chân nâng cầm Cổ Tịnh, hôn nhẹ lên môi, rồi vui vẻ đến phòng nghỉ riêng của chủ tịch để tắm gội.
Cổ Tịnh cảm thấy khiếp sợ tận đáy lòng, nàng công chúa dịu dàng của cô đâu rồi? Hiện tại cô ấy là nữ hoàng, đang lộ rõ bản chất muốn trinh phục và thống trị.
camnhung91.qn
Tuần rồi chưa thấy chap mới luôn ạ? Huhu ngóng quá
Kaiuhi
Sorry bạn, 2 tuần nay mình đi nước ngoài nên đăng hơi chậm, mình sẽ tăng tốc ^^
Kaiuhi
Mình đăng rồi nha, sorry bạn mấy kia mìn đi nước ngoài lu bu quá nên bị chậm lại