Tối hôm sau, Cổ Tịnh đến công ty để chờ rước Điền Tú Chân tan ca, như mọi khi, cô sẽ tiến thẳng vào phòng làm việc của cô ấy mà không cần báo trước.
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng đập vào mắt khiến Cổ Tịnh máu dồn lên não. Điền Tú Chân đang ngồi trên sofa tiếp khách, Vân Long, người chồng… cưới không thành công của Điền Tú Chân đang đứng trước mặt cô ấy, khom lưng làm gì đó, lưng hướng ra ngoài. Từ gốc nhìn Cổ Tịnh, y như hai người đang hôn nhau.
Cô bước nhanh vào trong kéo áo vest anh ta quăng mạnh vào ghế sofa, liền sau đó giơ nắm đấm:
“Dừng tay lại!” – Tiếng hét của Điền Tú Chân vang lên kịp thời chặn lại hành động của Cổ Tịnh.
“Cô điên à! Ăn gì mà sức lực mạnh bạo vậy, má ơi, lưng tôi…” – Vân Long cũng lập tức đẩy Cổ Tịnh ra xa, ngồi dậy kéo chỉnh tề lại áo quần – “Anh không hiểu làm sao em chịu được người nóng tính như vậy, không nói không rằng là muốn quýnh người, thật vũ phu, à không, vũ nữ!”
“Anh đang làm gì bạn gái tôi?”
“Nè nè, ăn nói đàng hoàn nha, đây lẻ ra đã là vợ tôi, nếu không có sự xuất hiện ngang ngược của cô! Tức lộn ruột, tại sao thời pháp trị lại có người giật vợ người khác trắng trợn như vậy.”
“Chú ý cách nói chuyện, từ vợ đó hãy thu lại, còn không thì đừng trách tôi không báo trước.”
“Cô làm gì được tôi? Không lẻ giết tôi trước mặt vợ tôi không bằng.”
Cổ Tịnh không nói gì cả, từ trong túi áo khoác cô rút chiếc dao phẫu thuận ra.
“Xem ra anh rất muốn thử kỹ thuật cắt xén của tôi rồi, gân lưỡi của anh sẽ được tôi móc ra từng sợi.”
“Nè, nè… đừng đụng vào người tôi, đồ giang hồ, đồ ngang ngược…”
Mắt thấy thần khí Cổ Tịnh càng lúc càng máu me, Điền Tú Chân vội hô lên:
“CỔ TỊNH!!!”
Nghe tiếng, Cổ Tịnh đành ngậm ngùi thu con dao và ánh mắt sắc bén về, hậm hực ngồi cạnh Điền Tú Chân chờ đợi cô ấy giải thích, vậy mà, Điền Tú Chân cố tình không nói thêm câu nào, ngược lại, cô còn tiếp tục cười nói vui vẻ với Vân Long.
20 phút sau, Vân Long cáo từ, trước khi bước ra ngoài anh còn không quên dặn:
“Con nhỏ đại ca giang hồ kia không hợp với em, đừng nhường nhịn, bất cứ khi nào em muốn đám cưới, anh đều sẵn sàng, ha ha ha…”
“Anh làm ơn đi nhanh đi, cô ấy nổi điên lên là em cũng không khống chế được đâu.” – Điền Tú Chân khẽ dặn.
Vân long khoái chí bước ra cửa, anh biết Cổ Tịnh là đại ca giang hồ nào đó, nhưng càng kinh ngạc hơn khi một người sát khí mãnh liệt vậy lại chịu nghe theo lời nói của Điền Tú Chân, anh ngưỡng mộ tình cảm như thế, chỉ có yêu thật sự, người đó mới sẵn sàng cho cô ấy thấy những gì người khác không được thấy, và dù giận cỡ nào cũng vì đối phương mà tự nuốt vào bụng, không dám manh động.
Vẻ mặt của Cổ Tịnh vẫn nhăn như chó bẹc giê, nguyên người cô toát ra khí áp nặng nề, cô trầm giọng hỏi Điền Tú Chân:
“Anh ta nói có thật không, có phải chị muốn làm vợ anh ta?”
Điền Tú Chân không nói gì, Cổ Tịnh nói tiếp:
“Tuy ba năm qua em không ở cạnh chị, nhưng em luôn phái đội cận vệ ngầm bảo vệ chị.”
“Gì? Ý em là, em giám sát chị 3 năm qua?”
“Không phải vậy, em không có quản chế đến mức đó, họ chỉ bảo vệ chị từ xa, chỉ là thỉnh thoảng, em rất nhớ chị, nên sẽ nhờ họ chụp hình gửi em, có vài tấm hình chị ra vào với Vân Long, em cũng không rõ quan hệ giữa hai người tới đâu.”
Cổ Tịnh ra chiều suy nghĩ, lại nói tiếp:
“Lần trước chị hỏi em lúc nhớ chị, em đã làm gì phải không? Có vài lần em đã không chịu được mà lén nhìn chị từ xa…”
Nghe thế, máu nóng của Điền Tú Chân lại nổi dậy:
“Thà nhìn chị từ xa? Cổ Tịnh ơi là Cổ Tịnh, đó là nhiệm vụ chết tiệt gì mà em phải làm đến mức như vậy, em không thấy bản thân đang nợ chị một lời giải thích à?”
“…”
“Cũng như lúc này, chị không giải thích bất cứ thứ gì với em, cảm giác của em sẽ thế nào?”
Cổ Tịnh bắt đầu khẩn trương, cô vội nói:
“Không phải không giải thích, mà là… mà là em không muốn chị dính líu những thứ phiền phức đã qua, đã qua rồi cho nó qua luôn không được sao?”
“Cổ Tịnh, em vẫn không hiểu, chẳng lẽ hai người bên nhau thật sự không cần hiểu nhau, không cần biết nhau về những cột mốc quan trọng sao? Quá khứ mặc dù đã qua, nhưng chỉ người yêu em sâu đậm mới chính là người muốn biết hết tất cả về em, nếu không, chẳng thà em làm bạn gái với khúc gỗ, hoặc chơi tình một đêm đi, như thế em sẽ khỏi phải khai ra gia phả cho phiền phức!”
Điền Tú Chân nói xong, xách túi xách đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn bộ dạng vụng về xử lý tình cảm của Cổ Tịnh, ánh mắt cô ấy chỉ có lo lắng và tự trách, Điền Tú Chân lại không nỡ nặng lời, cô nói thêm:
“Chị và Vân Long chỉ là chị em, anh ấy thích đàn ông. Đám cưới của chị với anh ta chỉ vì thương mại, một phần là vì gia tộc của anh ấy đấu đá nhau, nên anh ta muốn đám cưới với chị để tạo thêm thế mạnh. ”
Đang buồn bả, Cổ Tịnh bất giác nở nụ cười tươi khi nghe những lời này, Điền Tú Chân nói thêm:
“Đây chính là tác dụng của việc giải thích, đúng ra chị rất muốn bỏ mặc em để em tự suy ngẫm, nhưng như thế chỉ càng làm cho cả hai càng ngày càng hoài nghi về nhau, càng ngày càng nghĩ quẫn, em hiểu chứ?”
Điền Tú Chân bước thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa lại, cô mong Cổ Tịnh thật sự hiểu những gì mình nói.
***
Tết lại cận kề, mặc dù cả hai rất bận, nhưng Cổ Tịnh vẫn cố gắng đưa rước Điền Tú Chân đến công ty, tuy nhiên cho đến hiện tại, Điền Tú Chân vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận Cổ Tịnh. Thứ cô cần là sự thành khẩn bộc bạch, về công việc hiện tại, về những gì xảy ra ba năm qua, cô cần thứ gì đó để thuyết phục mình tin tưởng tình yêu của Cổ Tịnh, vì ba năm qua cô đã cố gắng quá nhiều để đi tìm niềm tin và đều thất vọng.
Vậy mà Cổ Tịnh vẫn không nói một câu, ngoài việc biết cô ấy là bang chủ Cổ Lang Nhân, cô không biết bất cứ thứ gì. Năm xưa cô yêu Cổ Tịnh khi chưa biết nhiều về cô ấy, dẫn đến khi Cổ Tịnh biến mất ba năm, cô chẳng biết mình nên đi đâu tìm kiếm, vì những gì cô ấy cho cô biết là quá ít ỏi. Điền Tú Chân cảm thấy, nếu lần này vẫn vậy, vậy chẳng thà đừng quay lại, vì cô sợ một ngày nào đó Cổ Tịnh lại biến mất, liệu cô còn vực dậy nổi hay không.
Tình yêu lạ lắm, nhiều khi mình lo ngại về một thứ nào đó nhưng lại không nói ra, cứ muốn đối phương phải tự hiểu, tự giải quyết. Và cứ thế, tự mình ôm cơn bực tức và buồn bả, mâu thuẫn vẫn cứ dồn dập.
Đang suy nghĩ một hồi, tin nhắn của Cổ Tịnh hiện ra:
[Em phải bay đến nước Mya gấp, nhiều container hàng bảo hộ của công ty xảy ra vấn đề với đối tác, hiện em đang ở sân bay chờ check in.]
[Có nghiêm trọng không? Chị có quen luật sư và công an ở Mya, có thể sắp xếp giúp em nếu cần.]
Đang định phản hồi “em xử lý được” thì bất chợt Cổ Thiên giật lại điện thoại vì liếc nhìn thấy nội dung, anh bảo:
“Phụ nữ đôi khi không nên quá tài giỏi với nửa bên kia của mình, phải học cách yếu đuối, phụ thuộc và đôi khi còn phải nhõng nhẽo.”
“Em có tỉnh táo không? Chị không phải là người như thế, vả lại, chị không cứng rắn thì làm sao cho cô ấy dựa dẫm?”
“Cho đối phương dựa dẫm nhưng cũng phải biết dựa dẫm lại đối phương, đó là biểu hiện của tình yêu, thứ gì chị cũng làm hết, vậy chị dâu sẽ cảm thấy mình dư thừa đối với chị.”
“Chị không bao giờ cảm thấy chị dâu em dư thừa!”
“Thì em biết rồi, nhưng chị không có kẻ hở để chị dâu bảo bộc chị, vậy chị dâu đi bảo bộc người khác, lúc đó chị đừng khóc.”
Dường như cũng có lý, Cổ Tịnh bèn hỏi:
“Vậy chị phải làm sao?”
“Nhắn tin cho chị ấy kể khổ, thôi thôi, chị đưa điện thoại đây, để em nhắn, chị cố mà học theo nhé, sử dụng IQ 180 của chị.”
[Em cũng rất lo lắng, chị cũng biết đó em không giỏi ăn nói, khả năng phải bồi thường hợp đồng dữ lắm, không biết phải làm sao.]
[Hợp đồng em đã ký là thế nào? Gửi chị xem thử.]
[Với lại khi bay qua đó là phải tiếp rượu, đội ngũ cấp cao của họ đã bao sân tối nay, chắc ít ít cũng phải đến 1-2h sáng.]
[Tửu lượng em không tốt, em kêu người khác uống thay em không được à?]
[Em cũng muốn lắm, nhưng em là chủ doanh nghiệp thì làm sao tránh được (kèm biểu cảm khóc).]
Điền Tú Chân cảm thấy tội nghiệp ghê, đã thế còn gửi biểu cảm, ngày xưa Cổ Tịnh không bao giờ làm thế.
[Với lại hình như đoàn làm việc của họ có mấy ông già dê xòm, thường thì làm sao để chị tránh tiếp xúc mà không đắc tội họ, chỉ em với, em sợ quá chị ơi (Kèm biểu cảm tội nghiệp).]
Chữ “tiếp xúc” đập vào mắt Điền Tú Chân khiến cô như bị kiến cắn trong người, bảo bối của cô làm sao biết tránh được những người này, cô lăn lộn thương trường bao nhiêu lâu, cô biết tổng nhiều người lợi dụng say xỉn táy máy tay chân, với tính cách Cổ Tịnh, nếu bị ai sờ lên, một là đánh đến nhập viện, hai thì thương tích đầy mình rồi bị công an bắt? Hay thậm chí, thân là chủ công ty, cô ấy buộc phải vì công việc mà nhún nhường?
Càng nghĩ, Điền Tú Chân càng khẩn trương, nơi đất khách quê người, lỡ có bị bắt sẽ thế nào? Đỡ đối phương cũng đầu gấu thì thế nào, Cổ Tịnh có giỏi võ đến mấy cũng chỉ một thân một mình, làm sao đấu lại họ? Nhất là khi nghĩ tới tình cảnh cô ấy bị người khác sờ vào, máu điên nổi dậy!
Tình yêu thật sự kỳ lạ mà, cho dù người mình yêu đáng sợ như quỷ hút máu, nhưng bản thân vẫn cảm thấy đối phương hiền như thiên sứ, luôn cần bảo vệ. Nghĩ thế, Điền Tú Chân nhắn:
[Em cho chị địa chỉ nhà hàng bên Mya, chị book chuyến bay ngay sau đó, chị đi cùng với em.]
Nói xong, Đàm Trung được gọi vào để sắp xếp mọi thứ, cô lấy chiếc áo vest trên ghế, nhận hộ chiếu từ thư ký rồi chạy thẳng ra sân bay, đến hành lý cũng không mang theo.
Cổ Tịnh rất kinh ngạc, và cũng rất cảm động, cô hỏi:
“Em học đâu ra mấy chiêu này vậy?”
“Ờ thì… không biết anh Trung có đi không nhỉ.”
Cổ Tịnh trợn tròn mắt nhìn Cổ Thiên, ánh mắt nghi ngờ…
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cổ Tịnh: “Chị ơi họ ăn hiếp em.”
Điền Tú Chân: “Tội nghiệp cưng, ai làm gì em, chị cào 3 đời nhà nó.”
Tác giả: “E hèm, đúng là phụ nữ có cường cỡ nào, cũng phải học cách nũng nịu người kia nha… lúc mạnh thì mạnh, lúc yếu thì cũng phải yếu nghe chưa!”