Tám tháng sau, đám cưới của Cổ Tịnh và Điền Tú Chân được cử hành tại một bán đảo biệt lập. Vì cả hai đều có mạng lưới quan hệ dầy đặt, phải rất khổ cực họ mới có thể giảm lượng khách mời xuống còn khoản 3000 người. Hơn nửa năm nay cả hai cực kỳ bận rộn, đôi khi một tháng họ phải xa nhau hết nửa tháng, tuy nhiên, tất cả những khâu trong đám cưới đều được họ tận tâm lựa chọn và sàng lọc mọi chi tiết.
Lễ đài được dựng tại trung tâm khu nghĩ dưỡng năm sao bậc nhất trên bán đảo. Cổ Tịnh phải tuân theo truyền thống cưới hỏi, cả hai đến bán đảo sớm hai ngày, phải chia ra hai villa riêng và không được gặp mặt.
Sáng sớm tinh mơ, Cổ Tịnh cầm bông cô dâu cùng đoàn thân tín của mình đi sang villa của Điền Tú Chân, trước hiên vườn villa, thân tín của Điền Tú Chân cũng đã đứng chặn sẵn.
Hai bên như kiểu chuẩn bị giáp lá cà. Đàm Trung dẫn đầu đội chặn cửa, anh lên tiếng:
“Muốn rước chủ tịch của chúng tôi, phải trải qua một số thử thách.”
Đoàn người phía Điền Tú Chân dang ra hai bên, nhìn vào bên trong cửa kính, 2 hàng ghế mỗi hàng 10 người cô dâu mặc váy cưới trắng có thân hình y chang, đầu được chùm lưới ren trắng và đang ngồi chờ. Đàm Trung bảo:
“Trong phim Châu Tinh Trì, Đường Bá Hổ muốn cưới vợ cũng phải chịu thử thách này, vậy ra Cổ Tịnh yêu chủ tịch Điền tới vậy, thì hãy chọn đúng người nào là vợ mình mới được rước đi, nếu chọn sai, he he he, thì cưới người khác vậy!”
Cổ Thiên bất bình:
“Anh Trung, anh làm vậy mà coi được à, cửa kính đóng kín, thông qua nhìn từ bên ngoài làm sao biết được, như vậy là làm khó người khác!”
“Được thôi, nếu em đã nói vậy, anh sẽ đặt ra câu hỏi, nếu như câu hỏi đó trả lời đúng như Điền Tú Chân đã ghi, vậy thì sẽ lần lượt được bỏ một số trướng ngại vật.”
Cổ Tịnh mỉm cười bảo:
“Anh hỏi đi, em đồng ý thử thách.”
“Câu thứ nhất, ai có thể lực dẻo dai hơn trong chuyện ấy?”
Cả hội trường phá lên cười, họ liên tục vỗ tay vì câu hỏi trần trụi này, nhất là khi cả hai luôn có hình thượng nữ sếp ma đầu trước mặt thân tín, những câu hỏi như vậy chẳng khác gì tự huỷ diệt.
Cổ Tịnh cũng ngơ ngác, tại sao Điền Tú Chân lại chấp nhận những trò này cơ chứ, chẳng khác gì phơi mình trước thiên hạ.
Phía Điền Tú Chân, cô đang chửi thề, mới một tuần trước cô được thư ký đưa cho bài khảo sát, bảo phòng khai thác đang nghiên cứu sản phẩm dành cho cặp vợ chồng nên cần khảo sát toàn thể công ty, ai cũng phải làm. Thế là Điền Tú Chân rất nghiêm túc trả lời từng câu hỏi. Cô không ngờ đám thân tín đã chung tay chơi cô một lố, được lắm!
“Câu trả lời là gì vậy chị? Còn không trả lời nữa là không rước dâu được đó?” – Thư ký thúc giục.
Cổ Tịnh cứ nghĩ Điền Tú Chân đã mặc định cho họ quậy tới cùng, nên đành vắt óc suy nghĩ, chuyện này thật khó xác nhận, bản thân mình đúng là con người ăn bao nhiêu cũng không đủ, Điền Tú Chân còn suốt ngày chửi mình là đồ du côn, nhưng cứ mỗi khi như thế, quả đúng là chỉ có cô ấy mới chịu đựng được sự đòi hỏi thái quá của mình, cô bèn trả lời:
“Cả hai.”
“Trả lời chính xác! Được mở cửa kính.”
Cửa kính mở ra, Cổ Tịnh tiến vào trong, nhưng cô phải giữ khoản cách 4 mét để quan sát. Cho dù đã hiểu từng vị trí trên người cô ấy, nhưng làm sao trong 20 người có thân hình và dáng ngồi y chang nhau này mà phát hiện ra ai là cô ấy, cô không thể chọn sai, không phải vì sợ chọn sai không rước dâu được, mà là sợ nốc nhà của mình sẽ nhàu nát mình mất.
“Trả lời câu hỏi thứ hai thì em được lại gần không?”
“Được, nếu trả lời chính xác thêm một câu sẽ được rút ngắn khoản cách còn 1 mét.”
“Ok, chấp nhận.”
“Câu hỏi thứ 2: Ai là người thường xuyên nằm trên?”
“Good jo…” – Cổ Thiên không nhịn được mà thốt lên nhưng đã bị ánh mắt giết người của Cổ Tịnh làm ngậm miệng, thật ra anh cũng muốn biết.
Người của cả hai bên gần như trong trạng thái kích động, họ nào có dễ dàng gì, nhất là bên phía Điền Tú Chân trong nhóm thân tín 42 người, cá cược của họ đã diễn ra gần 4 năm chưa có hồi kết. Đã thế, để cho tăng thêm sự gây cấn và số tiền thưởng, họ còn lôi kéo người của Cổ Lang Nhân tạo nhóm, mở rộng sòng.
Điền Tú Chân muốn lật mặt, rõ ràng câu hỏi này còn không có trong giấy khảo sát, đám thân tín chết tiệt đó đang lợi dụng cơ hội để moi mốc thông tin. Cổ Tịnh, em liệu hồn mà trả lời đấy!
“Tất nhiên là bang chủ nằm trên rồi còn phải hỏi, bang chủ của chúng ta dũng mãnh đến vậy làm sao có thể nằm dưới cơ chứ!”
“Nè nè, ăn nói cho đàng hoàn, bộ chủ tịch chúng tui yếu đuối lắm hay gì, chủ tịch của tụi tui chỉ một cái búng tay thôi là ảnh hưởng kinh tế toàn thành phố đấy!”
Hai bên thân tín liên tục lời qua tiếng lại, không ai thua ai, cả hai đều đang kỳ vọng câu trả lời. Cổ Tịnh như ngồi trên đóng lửa, cô dư biết mình là người thường xuyên “ức hiếp” cô ấy, nhưng trả lời sai một tý thôi là tối nay ngủ phòng khách mất, trước ngày đám cưới cả hai còn phải đi công tác 1 tuần và cùng tự bay đến bán đảo này, tính ra, đã 9 ngày không nằm cạnh rồi. Cô biết rõ tính cách cao ngạo của Điền Tú Chân, nên cũng không quan tâm thân tín mình suy nghĩ ra sao. Cô cười bảo:
“Tú Chân nằm trên.”
Câu trả lời vừa dứt, có người vui mừng có người khóc.
“Em biết vợ em là ai rồi!” – Cổ Tịnh thốt lên.
Cô bước đến hàng ghế thứ hai từ bên phải đếm vào người cô dâu chùm đầu ngồi ghế thứ ba, cô đưa bàn tay lên đón lấy cô ấy:
“Nữ hoàng của em, đi nào!”
Điền Tú Chân mỉm cười, lật khăn chùm đầu ra, nắm tay Cổ Tịnh và bước đi:
“Giỏi, sao em nhận được chị nhanh thế?”
Cổ Tịnh mỉm cười, khẽ nói:
“Cũng dễ thôi, khi em nói chị nằm trên, em thấy chỉ có mình chị nhúc nhích, như kiểu rất hài lòng về câu trả lời, hi hi…”
“Hứ, thấy ghét!”
***
Xế chiều, cặp váy cưới do Điền Tú Chân đặt thiết kế riêng và phải làm mất 4 tháng mới hoàn tất cuối cùng cũng đã được ra mắt mọi người. Chiếc váy của Điền Tú Chân được thiết kế hở vai, phía trước có độ hở chữ V với chiều sâu xuống đến rốn, vừa đủ ôm khít 2 vòng của cô, toát lên từng đường cong chuẩn dáng một cách hoàn mỹ, xung quanh chữ V đính từng hạt đá quý lấp lánh, đầu cô đội vương miện nữ hoàng đính đá hồng ngọc, khăn chùm cài đầu thướt tha cùng tà váy phía sau trải dài hơn 4 mét, cô nhẹ nhàng bước đi trên thảm đỏ, theo sau là 4 bé trai gái cầm giỏ hoa thơm rải xung quanh.
Trên lễ đài, Cổ Tịnh mặc trên người váy cưới đuôi cá, thiết kế chữ V hở y như Điền Tú Chân, nhưng đuôi váy ngắn hơn, tâng bốc lên cả 3 vòng theo tiêu chuẩn hoàng kim, ngực to, thắt eo nhỏ cùng cặp mông căng tròn săn chắc, tóc cô được bới cao ra sao với đôi bông tai đá hồng ngọc, thần thái quý phái và quyến rũ cực kỳ, đã thế, còn rất nữ quyền.
Đôi mắt họ đều không rời nhau được, họ đứng đối diện nhau, quá nhiều cảm xúc tuông trào, cho dù người mình yêu bên cạnh mình bao lâu, cùng chung sống từng ngày, nhưng vào thời khắc thiêng liêng ấy, trái tim của họ lại như được làm mới hoàn toàn, mãnh liệt, rung động, khẩn trương, hạnh phúc.
Điền Tú Chân mỉm cười nhẹ giọng nói:
“Từ nay, chúng ta đã thuộc về nhau theo đúng danh nghĩa, trước khi quen em, tình yêu thương với chị như những mãnh vụn bị phủi bỏ khắp mọi nơi, chính em là người nhặt lấy nó, vẹn toàn lại con người chị, giúp chị có thể sống như một đứa bé vô tư, biết yếu đuối, biết nhõng nhẻo, có mái ấm và tình thương, cám ơn em đã đắp đầy tất cả những gốc khuất của chị, cám ơn em đã yêu chị, chị nguyện suốt đời này, chỉ thuộc về mình em.” – Điền Tú Chân tuyên thệ với đôi mắt đỏ ẩn.
“Lời nói không bằng hành động, đứng giữa đất trời, trước mặt toàn thể mọi người, hãy cùng chứng giám tình yêu Cổ Tịnh dành cho Điền Tú Chân, chỉ cần một lần nào đó em làm chị khóc, trời chu đất diệt!” – Cổ Tịnh tuyên thệ.
Cổ Tịnh là thế đấy, lúc nào cô ấy cũng phải dõng dạc nói ra thứ cô ấy đang suy nghĩ, lời văn không mỹ miều, suy nghĩ gì nói đó, tình yêu của cô rất thực tế và kiên định, vì vậy cũng rất khắc cốt ghi tâm.
Cả khán đài đứng dậy cùng vỗ tay, nhiều người cảm động trước nụ hôn mặn nồng của họ.
Cặp đôi đẹp đến nổi hình ảnh của họ nhanh chóng được phát tán khắp mạng xã hội, họ cũng không quan tâm việc mình come out với cả thế giới, bởi vì, họ đủ bản lĩnh để không bị bất cứ ai ảnh hưởng đến tình cảm của mình.
***
Tác giá có lởi gửi gắm:
Điền Tú Chân: “Cổ Tịnh, em không thể tế nhị chút sao, hôn trên lễ đài không được chạm lưỡi.”
Cổ Tịnh: “Dạ…”
Tác giả: Nếu tính chất công việc có rất nhiều khách hàng, bạn có dám come out không?