Sau một ngày làm lễ sáng chiều, cùng với tiệc rượu quay cuồng buổi tối, gần 3 giờ sáng, họ mới được quay trở lại căn villa độc nhất vô nhị của họ, căn villa được dựng cách bờ khoản chục mét giữa làn nước biển xanh ngắt. Cả hai mới tắm gội xong và nằm la liệt trên giường vì quá mệt mỏi, cùng với việc họ đã uống quá nhiều rượu tối nay, hầu như đều bị kiệt quệ. Cổ Tịnh chường người về phía Điền Tú Chân, ôm cô ấy vào lòng bảo:
“Chị biết bao nhiêu hôm mình không gặp không? Em nhớ chị quá mức.” – Vừa nói, Cổ Tịnh bắt đầu sờ soạn lung tung.
Điền Tú Chân vỗ nhẹ vào bàn tay cô ấy, chửi yêu:
“Nay thật sự rất mệt mỏi, đám cưới chỉ là nghi thức, thực tế chúng ta đã ngủ biết bao nhiêu đêm rồi, mai tính đi nha, yêu, ngày tháng còn dài…”
“Chỉ cần yêu chị, là em lại như nạp thêm 200% năng lượng.”
Cổ Tịnh bắt đầu ghé vào tai Điền Tú Chân phà hơi, nhẹ nhàng nói khẽ:
“Nay chị muốn theo phong cách gì?”
Cổ Tịnh lật người đè lên Điền Tú Chân, bắt đầu hôn và ngậm vào môi cô, đôi môi như kẹo bông gòn, mềm mại và ngọt ngào, đầu lưỡi cô nhẹ nhàng chạm lên từng sợi thần kinh của cô ấy, đi sâu vào trong tìm tòi giọt nhụy hoa, dù cho bao nhiêu lần khám phá, mỗi lần đều mới lạ.
Điền Tú Chân làm sao chịu được sự cám dỗ của cô ấy, đầu lưỡi cô khi muốn đón lấy thì Cổ Tịnh chợt rút ra, rồi lại hôn tiếp vào trong, chỉ cần Điền Tú Chân muốn phản ứng, ngay lập tức cô sẽ rời đi, nếu Điền Tú Chân không phản ứng, cô lại chậm rãi tiến vào, liên tục mời gọi. Vài lần định hôn đâp lại cô ấy, nhưng vẫn hôn hụt, Điền Tú Chân như bị kiến cắn trong người.
Cổ Tịnh cười khoái chí, ghì chặt bàn tay cô lên hai bên và hỏi:
“Chị nói gì đi, em sẽ chiều theo…”
“Đồ du côn…”
“Huh? Xem ra thái độ còn cứng rắn lắm…”
Cổ Tịnh lại tiếp tục hôn lên môi cô, nhẹ nhàng khóa môi trên, rồi cắn môi dưới như gặm nhấm, tay cô không ngủ yên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đường gân cổ và xoay vòng nơi bầu ngực, lướt theo đường cong cơ thể chạy dọc xuống chiếc đùi có làn da mượt mà. Sự vuốt ve nhẹ nhàng thái quá, chạm lên từng vị trí nhạy cảm nhất của cô ấy, họ đã quá hợp gu trong việc này, nên biết rõ hết những chỗ có thể làm đối phương một phút lên mây.
Điền Tú Chân chịu thua, cô e thẹn cất tiếng:
“Vợ yêu, vợ yêu của chị…”
“Ngoan, còn gì nữa?”
Còn gì nữa? Ai biết còn gì nữa, sao sói con này lúc nào cũng nghĩ ra những chiêu thức mới vậy, nó lén lút xem phim hay gì?
“Chị có muốn em vào không?”
Điền Tú Chân rất rất e thẹn, biểu hiện của cô đã rõ ràng đến vậy, vậy mà cô ấy còn cố ý gặng hỏi, cô nhắm mắt trả lời:
“Chị muốn…”
“Không được, đổi cách xưng hô đi… gọi chị xưng em!”
“Cái gì? Cổ Tịnh, quá lắm rồi đấy!”
“Ừm, giờ không đổi cũng được, tý đừng khóc nha vợ yêu…”
“Uuuuhhh…”
Chưa đợi Điền Tú Chân trả lời, Cổ Tịnh đã bịt miệng cô ấy bằng nụ hôn, đầu lưỡi của cô lại bắt đầu tiến thẳng vào trong, quét qua tất cả vị trí nhạy cảm trong miệng của cô ấy, Điền Tú Chân chìm đắm toàn thân, nhẹ nhàng đón nhận và liên tục khắng khít phản hồi, nguyên người cô mềm nhũng ra…
Cổ Tịnh nhanh chóng tiến đến quả đào tươi rói căng tròn, sự mơn trớn của cô làm Điền Tú Chân bị kích thích toàn thân, Cổ Tịnh đã vén đầm ngủ của cô ấy lên nhẹ dàng thăm dò phía dưới, đầu ngón tay lướt lên xuống ngay trước vành môi “cô bé”, đôi khi còn không quên lần lượt bấm nhẹ 2 ngón vào bên trong, nhưng cô không có ý định cho vào. Cô liên tục lập đi lập lại những động tác dạo đầu này mà không tiếp tục, làm toàn thân Điền Tú Chân trổi dạy sự khát khao mãnh liệt.
“Chị vẫn tiếp tục không lên tiếng à?” – Cô lại phà hơi lên vành tai Điền Tú Chân và nhai lấy.
“Mmmmmm…” – Điền Tú Chân sống dở chết dở.
Cuối cùng, Điền Tú Chân đầu hàng, cô cắn răng nói:
“Em muốn, chị cho em được không?”
Cổ Tịnh cười không thấy mặt trời, chỉ những câu nói quyến rũ này của Điền Tú Chân cũng đủ làm cô thăng hoa cảm xúc, cô rất thích “ức hiếp” dáng vẻ không chịu thua của Điền Tú Chân, rất thích nghe cô ấy thốt ra lời đồng ý một cách e thẹn, cô cảm thấy sung sức hơn khi ngự tỷ kiêu hãnh bị trinh phục.
Cứ thế, dòng máu dục vọng của Cổ Tịnh sẽ phun trào, cô sẽ tìm đủ mọi cách để âu yếm cô ấy, làm cô ấy thích thú và hài lòng, giúp cô ấy thoải mái và hân hoang nhất. Đôi khi, nếu Điền Tú Chân dằn mặt, Cổ Tịnh cũng sẽ giả vờ nhu mì và cố gắng chiều chuộng, điển hình như bây giờ, khi Điền Tú Chân không chỉ muốn hưởng thụ, cô ấy sẽ lật người lại, trong tư thế 69, cả hai phối hợp nhịp nhàng, hòa quyện vào nhau, thắt chặt lấy nhau cho tới khi họ đều lên đến đỉnh cao của ngọn núi.
Tất nhiên là, nếu Cổ Tịnh chiều Điền Tú Chân một lần, cô sẽ phải lấy lại mười lần. Không biết bằng cách nào đó, không biết khoảng bao lâu sau, Điền Tú Chân đã bị đưa ra ban công của villa, nơi có view biển mênh mông xanh ngắt, chỉ thấy trời đang tờ mờ sáng và lấp ló ánh vàng đỏ của mặt trời.
Tay của Điền Tú Chân chống đỡ trên thành lan can để đứng vững, mông cô đang bị bắt buộc nâng lên, Cổ Tịnh liên tục vỗ vào mông cô ấy, sự nhói đau khiến cô ấy bị kích thích nhiều hơn, đôi mắt cô đỏ ẩn.
Điền Tú Chân vừa yêu vừa hận sự kích thích chết tiệt này, cô nói rất nhiều từ ngữ mà lúc tỉnh táo cô thề sẽ không bao giờ thốt ra được:
“…”
“…”
“…”
(Nói chung là tác giả cũng ngại gõ ra, toàn những từ có thể sẽ bị khóa bài.)
Tiếng sóng vỗ rì rào cùng với hơi thở và nhịp tim đập thành tiếng, kèm cả giọng rên khóc khoái cảm, tất cả tạo nên hợp âm vang dội giữa vòng ôm đất trời.
Cả hai phấn khích, thác loạn, mê mẫn, đôi tai họ không còn nghe thấy gì ngoài tiếng va đập ướt át của làn nước, mắt họ không còn nhìn thấy gì ngoài đường nét mỹ miều và mồ hôi đọng trên từng bộ phận cơ thể, toàn thân họ không còn cảm nhận gì ngoài sự đẩy đưa nhịp nhàng lúc chậm rãi lúc mạnh bạo của đối phương.
Cho tới sức cạn lực kiệt…
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Hễ viết những đoạn như thế là tác giả muốn khóc…