22 năm sau là lễ tốt nghiệp hai đứa con gái song sinh của họ, nay họ ăn mặt chỉnh tề đến tham dự buổi lễ. Mặc dù là cặp song sinh, nhưng tính cách của họ lại hoàn toàn khác nhau.
Người chị Cổ Nguyệt Phi luôn năng động, hoạt bát, thích giao lưu với tất cả mọi người xung quanh, bạn bè đầy ấp, đôi khi cô không ngại thể hiện bản lĩnh. Từ nhỏ cô bé đã định hướng rõ ràng về việc sẽ tiếp quản hết cả tập đoàn của mẹ mình, cô tự tin là người nối dõi sáng giá, và mục tiêu là vượt qua thành tựu lãnh đạo của mẹ.
Người em Điền Nguyệt Thư, tính tình trầm lắng, nghiêm túc và ít nói, tập võ từ nhỏ với thần kinh thép nhưng lại luôn từ tốn, khiêm nhường. Cô gái này rất chững chạc và tỉ mỉ, lặng lẽ chăm lo cho hai người mẹ của mình cũng như giúp đỡ rất nhiều các công việc của bang phái.
Tại sân trường sau khi trao bằng tốt nghiệp và chụp hình lưu niệm, mọi người tản ra trò chuyện xã giao. Các bạn sinh viên, thạc sĩ đại học kinh tế và tài chính bao vay lấy Điền Tú Chân để chụp hình và học hỏi kinh nghiệm, với họ, cô là doanh nhân thành đạt và là thần tượng của nhiều người, không ít người trong số họ dù là nam nữ đều liên tục thốt lên:
“Trông cô trẻ như vậy, tụi em chỉ muốn gọi bằng chị.”
“Chương trình hội đàm giữa chị với các nhà kinh doanh trẻ tuổi tụi em đều có theo sát nút không bỏ tập nào.”
“Lời nói của cô thật sự động viên tụi con, thậm chí tụi con chọn ngành này vì cô đó!”
“Ôi lúc cô cười quyến rũ biết bao, cô đúng là ngự tỷ của tụi em…”
Cổ Tịnh đứng gần đó cũng đang trò chuyện với giảng viên của con gái mình, tuy nhiên mắt cô thỉnh thoảng ngước về phía Điền Tú Chân, nhất là khi nghe lời khen ngợi từ họ, mặt cô nhăn như khổ qua.
Được lắm, đám nhóc này thật biết ỷ nhỏ tuổi để lợi dụng vợ mình, còn sấn tới nữa là biết tay ta.
Hết top sinh viên, lại đến giáo sư tiến sĩ và cả những phụ huynh khác, nhiều doanh nhân độc thân còn cố tình vay quanh Điền Tú Chân cười nói vui vẻ. Mắt thấy vài người phụ nữ thành đạt khác đứng sát cạnh Điền Tú Chân, và nữa, họ đang bắt đầu lấy điện thoại ra để xin kết bạn.
Cổ Tịnh không nói không rằng, cô chen vào top người đang vay lấy Điền Tú Chân, đẩy ngay người bên cạnh cô ấy ra xa, ôm eo Điền Tú Chân sát về phía mình rồi tuyên bố chủ quyền:
“Xin lỗi, nếu muốn liên hệ với vợ tôi, hãy thông qua thư ký của cô ấy.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Cổ Tịnh, Điền Tú Chân bật cười trong lòng. Họ hiện đã ngoài 50, tuy đã bước vào độ tuổi trung niên nhưng do chú trọng bảo dưỡng và luyện tập thường xuyên, họ trông vẫn trẻ và khỏe khoắn, thần thái của họ không hề bớt đi mà còn ngày càng cuốn hút. Điền Tú Chân vẫn là nữ hoàng trong mắt mọi người, cô luôn sắc sảo và quyến rũ, Cổ Tịnh vẫn toát lên vẻ đẹp băng giá, khí chất hơn người.
Tuy đã bên nhau gần 30 năm, cục ghen của cả hai dành cho nhau vẫn như lúc mới quen, nhất là Cổ Tịnh, lúc nào cô cũng coi xung quanh đầy rẫy đối thủ nên luôn phải đề cao cảnh giác, như thể xơ hở tý là vợ mình sẽ bị bắt đi.
Cả hai không bao giờ cảm thấy sự ghen tuông của đối phương gây phiền toái cho mình, vì cứ mỗi lần như thế, dáng vẻ quan tâm mình của đối phương đều rất khả ái, thậm chí, họ cảm thấy đó là sắc màu tình yêu của họ.
Nghĩ thế, Điền Tú Chân cười đáp:
“Xin lỗi mọi người nhé, vợ mình quản lý hơi nghiêm ngặt, không có sự đồng ý của cô ấy, mình không tuỳ tiện kết bạn được. Nếu là vấn đề hợp tác, có thể liên hệ với thư ký.”
Cả hai chào mọi người, rồi đi tìm hai đứa nhóc nhà mình. Thấy Cổ Tịnh vẫn cau mày, Điền Tú Chân an ủi bảo:
“Em yên tâm, trên đời này chỉ có em yêu chị, không ai cả.”
Tình yêu là thế đấy, cho dù bản thân đầy ấp sự lựa chọn, nhưng mình vẫn nghĩ rằng chỉ có vợ mình yêu mình mà thôi.
“Tại sao chị không ý thức được sự cuốn hút của bản thân vậy? Chị hốt hồn hết nam nữ già trẻ đó chị biết không? Em thật không có cảm giác an toàn!”
Tình yêu thật sự là thế, cho dù đối phương một lòng một dạ, nhưng lúc nào mình cũng cảm thấy xung quanh đều là cạm bẫy.
“Chị biết rồi chị biết rồi, sẽ không nhìn và chạm vào ai cả, ngoài cưng!”
Cả hai đều nở nụ cười ngọt ngào và hài lòng.
Lúc này, Cổ Nguyệt Phi đã mút chỉ với đám bạn bè và thầy cô trong trường từ lâu, chỉ có Điền Nguyệt Thư vẫn lặng lẽ đi dạo sân trường cùng hai người mẹ, cô mỉm cười nói với giọng trầm ấm:
“Từ nay, công việc bang phái hãy giao hết cho con, con và chú Thiên, chú Trung sẽ lo hết mọi thứ, mẹ hãy yên tâm dẫn má mi của con đi du lịch thế giới.”
Điền Tú Chân cười đáp:
‘Má mi rất tự hào về con, và cũng rất yên tâm khi giao hết mọi việc cho con, mặc dù chị con cũng tài giỏi không kém, nhưng tính cách của nó ngạo mạn quá, đôi khi sẽ dễ vấp ngã, con sẽ khá cực vì phải chăm lo cho sự nghiệp của cả hai nhà.”
“Má mi yên tâm, chị con vẫn rất vâng lời, nhất là lời nói của con, hầu như chị con đều không phản đối, em sẽ trông chừng chị con, má mi đã vất vả gần nửa đời người rồi, hiện là lúc nên sống vì mình.”
Điền Tú Chân dặn dò thêm:
“Nhất là mấy vụ tình cảm của chị con nữa, mới tý tuổi thôi mà quen bao nhiêu người bạn trai, cứ làm người ta đau khổ rồi bỏ, nhất chị con rồi đấy, ngày xưa mái mi yêu mẹ con là mãi đến tận 28 tuổi, chứ đâu như cuộc sống phóng khoán của nó.”
Cổ Tịnh gật đầu đồng tình:
“Chắc bữa nào lại phải cho nó một trận no đòn!”
“Mẹ à, đừng hở tý là bạo lực, giờ xã hội gì rồi, làm sao mà đem ra so sánh được, mẹ yên tâm, việc này con sẽ trông chừng, chị con có chơi bời cỡ nào thì chị ấy cũng sẽ biết là quen bạn trai và lấy chồng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau…”
Cổ Tịnh chợt ngắt lời:
“Trong khi con thì chưa quen ai bao giờ, nếu có người ưng ý hãy dẫn ra mắt với hai mẹ, người con chọn, mẹ yên tâm.”
“Dạ, vâng, con sẽ lựa chọn một người nào đó, xinh đẹp và tài giỏi y chang má mi con!”
“!!!” – Cổ Tịnh.
“???” – Điền Tú Chân.
Nói xong, Điền Nguyệt Thư cười ngọt ngào và nhanh bước tiến về phía trước.
“Con bé đang come out với mình sao?” – Điền Tú Chân hỏi.
“Ừm, chắc là vậy, miễn sao con bé thấy hạnh phúc là được, em với chị cố gắng bao nhiêu năm nay, cũng chỉ vì muốn hai đứa con sau này luôn có nhiều sự lựa chọn, có sách, và có tất cả tầm nhìn, vậy nên, con chúng ta đủ tư cách để làm mọi thứ, chị nói phải không?”
“Ừ, em nói đúng!”
Cả hai dắt tay nhau, cùng dạo bước trên sân trường có lá phượng đỏ rải rác, ánh nắng chiếu hè đang rọi vào bóng lưng của họ, ấm áp và êm đềm.
“Kiếp sau, và kiếp sau nữa, chị vẫn làm vợ của em nhé?” – Cổ Tịnh khẽ nói.
“Kiếp sau, và kiếp sau nữa, hãy đổi lấy chị bảo bộc cho em, bao nhiêu năm qua, em thật sự vất vả cho mẹ con tụi em rồi.”
“Bao nhiêu năm qua, chị cũng vất vả rồi, cứ liên tục bị em ức hiếp.”
“Vậy kiếp sau em nằm dưới nhiều hơn, nếu không chị sẽ mua chuộc Mạnh Bà cho em uống cả nồi canh, để em không biết đường đâu kiếm chị.”
“Nếu chị đã nói thế, từ nay tới lúc chị 90 tuổi, em sẽ phải làm tình với chị mỗi ngày để đỡ thiệt thòi.”
“Cổ Tịnh, im ngay! Nói những lời này mà em không biết thẹn thùng à? Già rồi mà còn không nên nết!”
“Thẹn thùng là gì, có thăng hoa được không?”
“Chỉ cần mỹ nữ như chị mà em được thưởng thức mỗi ngày, em không cần nết…”
“…” – Điền Tú Chân không hiểu tại sao cô ấy lại nói nhiều đến thế, ngày xưa cô ấy không phải vậy, mình bị lừa rồi, giờ đã trở tay hết kịp.
Tuy nghĩ thế, nhưng miệng của Điền Tú Chân lại cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.
Gió mùa hè thổi qua, mang theo nụ cười chân thành, hạnh phúc thuần tuý, tình yêu kiên định của họ bay theo chiều gió, hoà quyện vào vòm trời xanh, như gửi gắm lời chúc phúc cho tất cả những cặp đôi thương yêu nhau.
The end.
***
Tác giả có lời gửi gắm:
Cuối cùng cũng phải tạm biệt mọi người, cám ơn cả nhà đã dành thời gian đọc truyện, mình rất vui khi nhận được ý kiến đóng góp và sẽ ngày càng cải thiện.
Quần thể của chúng ta nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, vì vậy, càng là người trong giới, càng phải cố gắng sống tốt nhất, cùng nâng đỡ và động viên nhau, để những người từng xem thường chúng ta không thể xem nhẹ được nữa.
Hẹn gặp mọi người vào tác phẩm sau gần nhất, cám ơn mọi người đã ủng hộ suốt thời gian qua.
Tác giả tự hứa sẽ không tuỳ tiện viết truyện 18+ nữa, vì mỗi lần như thế, sẽ y như câu nói trong truyện của Điền Tú Chân.
“Giết địch 1000, tự tổn 800”
Mình đi hẹn hò đây, bye bye… (Đang đứng trước Thiên An Môn – Bắc Kinh để cập nhật truyện, hãy vì sự cố gắng của tác giả mà vote 5 sao nha, mãi yêu, mu oa… ^^)