“Nào, cùng xem nha.” Vu Tư Linh lấy tai nghe ra, cắm vào lỗ trên thùng máy, sau đó đưa một bên cho Lê Nguyệt Uẩn.
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn đeo lên, Vu Tư Linh nhích người sang bên cạnh, cảm khái nói: “Cách này tiết kiệm hơn đi xem phim nhiều.”
Lê Nguyệt Uẩn cũng dịch người sang theo, hai người chen vào một chỗ xem phim, nhưng không được bao lâu, Vu Tư Linh đã ngủ thiếp đi.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn người đang tựa vào vai mình, tạm dừng phim, hơi ngả lưng về sau, điều chỉnh tư thế để Vu Tư Linh có góc độ thoải mái nhất, sau đó mới cầm điện thoại lên xử lý công việc của mình.
Không biết bao lâu sau, Vu Tư Linh đột nhiên khụt khịt mũi, giống như phát hiện thức ăn ngon, nhập nhèm mở mắt ra, nương theo khứu giác quay đầu nhìn về phía đại sảnh cách đó không xa.
Chỉ thấy nam sinh ngủ gật kia không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, bây giờ đang lấy ra một cái nồi nhỏ, cắm điện đun nước rồi cho mì gói, giăm bông, rau xanh và trứng vào. . . . . .
“Biết cách sống quá đi.” Vu Tư Linh ngạc nhiên nói.
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . . .”
“Sao chị không nói gì vậy?” Vu Tư Linh ngẩng đầu lên, chợt phát hiện tư thế này sai sai, bởi vì khi quay đầu, cằm cô vừa vặn đặt ngay trên ngực đối phương.
Cô lập tức quay ngược trở về, vành tai ửng hồng, nhìn đông nhìn tây một hồi rồi không biết nghĩ tới chuyện gì, hùng hồn nói: “Không phải chúng ta vừa kết bái sao, dựa vào một chút cũng đâu có sao ha?”
Lê Nguyệt Uẩn hơi sững người: “Theo đạo lý đúng là không sao, vậy em có muốn dựa vào chút nữa không?”
“À cái này. . . . . .” Vu Tư Linh rất rối rắm, nếu không dựa vào, khác gì chứng minh mình đang giấu đầu lòi đuôi đâu.
Cô ngây ngốc tiến lại gần, cuối cùng còn phát biểu cảm nghĩ: “Mềm thật.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn xuống: “. . . . . .”
“Thơm quá.”
Lê Nguyệt Uẩn run lên: “. . . . . . Nói thơm thì hơi quá đáng nha.”
“À không phải.” Tai Vu Tư Linh lại càng đỏ hơn, cô vươn ngón tay thon dài chỉ về phía nam sinh kia, “Đồ trong nồi của cậu ấy, thơm quá.”
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày nói: “À, ý em là chị còn không thơm bằng mì ăn liền sao?”
“Tất nhiên không phải.” Vu Tư Linh ngẩng đầu lên nhìn chị mấy giây, sau đó lập tức kề sát vào cổ chị, ngửi ngửi, “Người chị em à, chị thơm thật đó.”
Lê Nguyệt Uẩn buồn cười, véo mũi cô, Vu Tư Linh không chịu thua, cố gắng cắn chị.
Cả hai bắt đầu đùa giỡn, lúc này, nam sinh bàn đối diện đột nhiên oán trách một câu: “Mấy người có thể ngừng phát cơm chó được không, người ta còn phải chơi game đó.”
Hai người ngẩn ra, Vu Tư Linh chớp mắt mấy cái, phát hiện ra chẳng biết từ khi nào mình đã ngồi lên người Lê Nguyệt Uẩn, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, đáp trả: “Bọn tôi không có phát cơm chó.”
“Như thế mà còn nói không có?” Nam sinh chua chát nói: “Tôi sắp bị các người biến thành chó mắt mù rồi, OK?”
Vu Tư Linh oan uổng quá, quay đầu lại khóc lóc với Lê Nguyệt Uẩn: “Cậu ta vu oan cho chúng ta.”
Lê Nguyệt Uẩn xoa đầu cô, cười nói: “Vậy không bằng chúng ta làm thật đi, đừng để mang tiếng mà không có miếng.”
Vu Tư Linh: “Ể?”
Mỗi từ đều hiểu, nhưng tại sao khi kết hợp lại thì không hiểu chút nào vậy?
“Ý chị là, phải cố ý phát thêm cẩu lương cho cậu ta, để cẩu độc thân như cậu ta chua chết luôn phải không?”
Lê Nguyệt Uẩn dựa vào sô pha, nói: “Đại khái là như vậy, dù sao thì chúng ta cũng đã kết bái, có vấn đề gì sao?”
“Đúng nha, không có vấn đề!” Vu Tư Linh lập tức rúc người vào ngực chị, làm mặt quỷ với nam sinh đối diện, “Lêu lêu.”
“Quá đáng lắm!” Nam sinh nói.
Vừa nghe lời này, Vu Tư Linh càng thêm khí phách, quay đầu hôn lên má Lê Nguyệt Uẩn cái chụt, đắc ý nói: “Cho cậu đỏ mắt luôn, hừ.”
Nam sinh: “Ai mà không có bạn gái chứ, chẳng qua là bạn gái tôi không ở đây mà thôi!”
Vu Tư Linh: “Chắc bạn gái của cậu đang còn ở cõi hư vô đó.”
Nam sinh: “Bạn gái của tôi đẹp gấp vạn lần các người.”
“Cậu là bánh bích quy, vậy bạn gái cậu là bánh cookie đúng không?” Vu Tư Linh kéo Lê Nguyệt Uẩn lại, “Cậu nhìn kỹ một chút cô gái của tôi. . . . . . a phi, bậy bậy. Trợn to mắt chó của cậu nhìn cho kỹ, chị ấy rất xinh đẹp nha! Cậu có thể tìm được người còn đẹp hơn chị ấy sao?!”
Hai người cãi nhau như gà chọi, Vu Tư Linh thấy Lê Nguyệt Uẩn không nói gì, muốn tìm đồng minh, vô thức cúi đầu lại gần, thấy hai má chị đỏ ửng, quay lại liền mắng nam sinh kia: “Cậu xem chuyện tốt cậu làm kìa, chọc cho chị ấy tức đỏ mặt luôn rồi!”
Nam sinh: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn vội vã kéo Vu Tư Linh ra khỏi quán Internet, thở dài: “Hết giờ rồi, tiếp theo em muốn đi đâu?”
“Thời gian của thần tiên luôn ngắn như vậy sao.” Vu Tư Linh lưu luyến quay đầu nhìn quán Internet, “Em phải đi tìm bạn của em.”
Lê Nguyệt Uẩn: “Bạn?”
“Dạ.” Vu Tư Linh đột nhiên mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật em, bạn em muốn cùng em mừng sinh nhật.”
Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên hỏi: “Sinh nhật của em? Sao không sớm nói cho chị biết?”
“Không phải bây giờ đã nói rồi sao?” Vu Tư Linh cười nói: “Hôm nay gặp được chị em rất vui, lần sau lại cùng nhau đến quán Internet nữa nha.”
“Lần sau là khi nào?”
“Dạ?” Vu Tư Linh không ngờ chị lại hỏi cụ thể như vậy, không phải đây chỉ là lời khách sáo thôi sao?
Nhưng nếu người ta đã hỏi thì vẫn nên trả lời: “Thứ bảy tuần này?”
“Được.” Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, lại nhìn một vòng xung quanh, “Em chờ chị một chút.”
“Sao vậy?”
“Đi mua cho em một món quà.”
“Không cần đâu!” Vu Tư Linh hô to từ đằng sau: “Đừng mua thứ đắt tiền quá, hơn mười đồng là em không nhận đâu! ! !”
Lê Nguyệt Uẩn dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Vu Tư Linh hung ác nói: “Quá mười đồng em sẽ tuyệt giao.”
Khó quá nhưng không thể bỏ qua, Lê Nguyệt Uẩn mơ màng mờ mịt, ở đâu ra một món quà mười đồng chứ?
Chị nhìn quanh quất, cuối cùng bước vào một tiệm bán bánh bao, vừa liếc thấy bà chủ liền nảy ra diệu kế.
Vu Tư Linh ngồi đợi ở chiếc bàn ngoài quán Internet, hồi lâu sau mới nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn tiến lại với chiếc đĩa đậy kín nắp, cô tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Bánh sinh nhật.” Lê Nguyệt Uẩn đặt đĩa trước mặt cô, sau đó, dưới ánh mắt trông đợi của cô, mở nắp ra.
Vu Tư Linh tắt lịm nụ cười: “?”
Trên đĩa có bốn cái bánh bao lớn và một cái khác đặt trên cùng, dùng sốt cà chua viết lên —— 00, sinh nhật vui vẻ.
Vu Tư Linh trợn mắt nhìn đống bánh bao, tâm tình lúc này vô cùng khó tả, vừa kinh hãi lại vừa kinh ngạc lẫn vui mừng. Cô đã quen ăn rất nhiều món bánh ngọt và món tráng miệng đắt tiền, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại bánh ngọt quý hiếm thế này. . . . . . Tạm thời cứ gọi là bánh ngọt đi.
Nhưng nghĩ lại, chiếc bánh ngọt này hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của cô, giá trị trong mười đồng.
Điều quan trọng không phải ở số tiền, mà nằm ở cái tâm.
“Cảm ơn! Em thích lắm!” Vu Tư Linh hai tay ôm mặt, cười rạng rỡ với Lê Nguyệt Uẩn, “Nhưng tại sao lại là 00?”
Lê Nguyệt Uẩn ngồi xuống đối diện cô, giải thích: “Chữ Hán chiếm quá nhiều chỗ, không đủ không gian.”
Vu Tư Linh: “À.” Bị ép buộc làm 0*.
(*0 là thụ nha, và 00 ở trên chắc có lẽ là “Thụ lòi”.)
“Mau nếm thử xem.”
“Để em ước một điều ước trước.” Dù gì vẫn cần có chút nghi thức, Vu Tư Linh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm bánh bao, ước nguyện ——
Bánh bao ơi bánh bao, hy vọng các cậu là những chiếc bánh ngon miệng.
“Xong rồi, bắt đầu ăn thôi.” Vu Tư Linh cầm lên cái bánh bao dính sốt cà chua, đưa một cái khác cho Lê Nguyệt Uẩn rồi chậm rãi cắn một miếng.
Vu Tư Linh: “!”
Ôi chời đất ơi, điều ước thành hiện thực rồi!
“Ngon ngon.” Vu Tư Linh nhai bánh bao, hàm hồ nói.
Lê Nguyệt Uẩn cũng ăn một miếng, gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Nhìn thấy dáng vẻ mãn nguyện của Vu Tư Linh, trái tim yêu thương càng thêm mãnh liệt, chỉ mấy cái bánh là có thể khiến em ấy vui vẻ như thế, thật sự chưa bao giờ nhìn thấy một người lạc quan phóng khoáng như vậy.
Hai người đang ăn bánh bao thì xa xa có một bác gái mập mạp đeo tạp dề có logo của cửa tiệm bánh bao đi đến.
Bác gái nói: “Tôi tới lấy đĩa.”
“Được.” Vu Tư Linh gật đầu.
Nhưng ngờ đâu, bác gái vừa bước tới đã đột ngột ngã xuống đất.
Vu Tư Linh sợ hết hồn, theo bản năng gọi một tiếng “A Lê”.
Lê Nguyệt Uẩn như thể không nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục gặm bánh bao.
“Ây da ây da, đau chết mất, ai tới cứu tôi với.” Bác gái lăn lộn dưới đất.
Vu Tư Linh nhìn tư thế và hành động này, cực kỳ giống dàn cảnh ăn vạ, cô thận trọng nói: “Dì à ~ đứng lên ~ đứng lên ~”
“Tôi đứng lên không nổi, tôi đau quá, mau tới giúp một tay đi.” Bác gái kêu rên.
Vu Tư Linh bật chế độ quay video trên điện thoại di động, tiến lên đỡ dì nọ, vừa quay đầu lại đã bị dì nọ nắm chặt tay, không cho cô đi.
Vu Tư Linh: “Dì à, tôi có quay video đó, đừng ăn vạ với tôi.”
“Này, tôi ăn vạ bao giờ.” Dì nọ lấy từ túi quần ra một tấm thẻ, đặt vào trong tay cô, “Cảm ơn cô ra tay nghĩa hiệp, của cải nhà tôi nhiều quá không có chỗ để, cái này xem như chút lòng thành. Cô cứ nhận lấy, muốn ăn gì thì cứ mua, mật mã là sáu sáu. À, đúng rồi, chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Nói xong, bác gái cầm đĩa, anh khí ngời ngời quay về cửa tiệm.
Vu Tư Linh trợn mắt há mồm, nhìn vào đôi chân cứng rắn của bác gái, không khỏi cảm thấy chủ nghĩa hiện thực ở thế giới này có chút huyễn hoặc.
“A Lê? Dì ấy vừa vờ té ngã trước mặt em, sau đó đưa em tiền đúng không?” Cô nói mà vẫn cảm thấy khó tin.
“Đúng vậy, em cứ nhận đi, dù sao thì có lẽ dì ấy có rất nhiều tiền.” Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn bác gái, đúng lúc bác gái cũng quay đầu nhìn các cô, vẫy vẫy tay, tiện thể ra dấu cho Lê Nguyệt Uẩn cẩn thận một chút.
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Không ngờ kỹ năng diễn xuất của dì lại tệ như vậy!