Sau khi ăn no, Vu Tư Linh rất kiêu hãnh đi trả tiền.
“Gần đây có một công viên nhỏ, chị có muốn đi dạo cho tiêu cơm không?” Vu Tư Linh đề nghị.
Lê Nguyệt Uẩn đương nhiên không chút phản đối: “Được.”
Công viên nhỏ này là điểm hấp dẫn lớn của Làng đại học, mang đậm phong cách văn nhân, còn có một bức tượng của Khổng phu tử* được đặt giữa cổng chính. Màn đêm vừa buông, những chiếc đèn lồng sẽ được thắp sáng, trên đó có viết một vài bài thơ cổ.
(*Khổng Phu Tử là nhà khai sáng Nho giáo, đồng thời là giảng sư và triết gia lỗi lạc bậc nhất cõi Á Đông. Khổng Tử cùng với Đức Phật Thích Ca Mâu Ni và Lão Tử được coi là ba nhà tư tưởng có ảnh hưởng lớn nhất tới Văn hóa Á Đông, và có một sự trùng hợp là cả ba người đã sống trong cùng một thời kỳ lịch sử.)
Màn đêm mờ ảo và những chiếc đèn lồng đầy màu sắc tôn lên sự thi vị —— tạo nên tình thú cho những buổi hẹn hò.
Vu Tư Linh thật không ngờ rằng nơi đầy không khí học thuật và văn nhã này lại trở thành thánh địa tình yêu. Tuỳ tiện nhìn đến đâu cũng có thể dễ dàng bắt gặp những kẻ đang phát cẩu lương, không biết là nên trách màn đêm quá đẹp hay là rượu vang đỏ không đắt.
“Chúng ta đến trung tâm đi, ở đó có hồ nhân tạo, phong cảnh cũng khá đẹp.” Vu Tư Linh ngượng ngùng nói khi đi ngang qua một loạt những cặp đôi đang hôn nhau, xấu hổ đến mức gần như giấu mặt vào áo Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn nghiêng đầu nhìn cô đang nắm chặt tay áo của mình che mặt, chị mỉm cười, nói: “Thế nào, chưa từng thấy cảnh tượng này sao?”
“Thấy rồi.” Vu Tư Linh ngượng nghịu trả lời: “Nhưng nhìn thấy khi đi cùng chị cứ cảm thấy kỳ quái thế nào ấy.”
“Kỳ quái chỗ nào?” Lê Nguyệt Uẩn cười nói: “Nhớ đến việc hôn chị tối hôm qua à?”
Lời còn chưa dứt, Vu Tư Linh đã lập tức nhớ đến, rất may là vì trời tối nên không thể nhìn ra sắc đỏ trên tai cô, cô mạnh miệng nói: “Không phải là vì uống quá say hay sao, say rượu loạn tính, không đáng nhắc đến.”
“Không đáng nhắc đến?” Lê Nguyệt Uẩn rất hứng thú nói: “Đó là nụ hôn đầu của chị.”
“! ! !”
Vu Tư Linh bị doạ lui về sau mấy bước, ngạc nhiên hỏi: “Thật hay giả vậy? Chị. . . . . . làm sao lại là nụ hôn đầu?”
Đôi mắt Lê Nguyệt Uẩn hơi nheo lại: “Em đã bỏ qua gì đó phải không? Có phải ý em là, người ở tuổi chị làm sao còn nụ hôn đầu?”
“Không phải không phải.” Vu Tư Linh lắc đầu như trống bỏi, gấp gáp giải thích, đưa tay múa may trong không trung hai cái, “Ý em là, với người xinh đẹp như chị thì thật khó tin.”
“Có gì mà khó tin, không ai dám tự tiện hôn chị khi chưa có sự đồng ý của chị.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh ngạc nhiên che miệng: “Hình như em chưa có được sự đồng ý.”
“Vậy em còn dám nói chuyện đó không đáng nhắc đến?”
Vu Tư Linh vội vàng khoát tay: “Không, quá đáng nhắc đến! Vậy chúng ta nói lại đàng hoàng đi.”
Lê Nguyệt Uẩn cười thầm, định sẽ không trêu chọc Vu Tư Linh nữa, ai ngờ đối phương lại nghiêm túc đề nghị thảo luận.
“Chị cảm thấy, với ý nghĩa là nụ hôn đầu tiên, cảm xúc tối qua của chị thế nào?”
Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên nhìn cô, thấy cô rất nghiêm túc, gần như thành kính hỏi ra câu này, chị cũng thu lại ý định trêu chọc, hồi tưởng một chút: “Nói thật là không có cảm giác gì, bởi vì đầu óc trống rỗng.”
“Tại sao vậy nhỉ?” Vu Tư Linh càng thêm tò mò, “Em cũng không có cảm giác gì hết.”
Lê Nguyệt Uẩn đáp: “Em là vì thần kinh bị rượu làm tê liệt, không giống chị.”
Vu Tư Linh: “Chỗ nào không giống chứ?”
“Ở chỗ tiết dopamine*.” Lê Nguyệt Uẩn nói ra một câu lời ít ý nhiều.
(*Dopamine là một hóa chất hữu cơ được tạo ra từ chất tyrosine, có chức năng vừa là hormone vừa là chất dẫn truyền thần kinh và đóng vai trò quan trọng trong não và cơ thể. Nhiều người gọi dopamine là “hormone hạnh phúc” bởi chúng có nhiều tác dụng tốt đối với tinh thần và thể chất của con người. Khi hormone hạnh phúc dopamine trong cơ thể được giải phóng với số lượng lớn, bạn sẽ có cảm giác thích thú, hưng phấn, tràn đầy cảm hứng.)
Vu Tư Linh: “?”
“Đi tiếp thế nào đây?” Lê Nguyệt Uẩn đứng ở ngã ba đường, hỏi.
“Ừm. . . . . .” Trước đó Vu Tư Linh chỉ đến vào ban ngày, trời vừa tối thì có hơi mù hướng, “Hay là, xem ý trời đi.”
“Hiểu rồi.” Lê Nguyệt Uẩn tuỳ tiện chọn một hướng đi, thuận miệng còn trêu chọc một câu: “Tinh linh lạc hướng.”
“Cái gì tinh?” Đây là lần đầu tiên Vu Tư Linh nghe đến thuật ngữ này.
“Tinh linh lạc hướng.” Không biết Lê Nguyệt Uẩn nhớ ra chuyện gì đó, chợt mỉm cười: “Lần trước ở ngoài phòng tranh, em báo địa điểm, phía trước là đường mà phía sau cũng là đường, nếu không phải chị nhìn thấy em trước thì có lẽ lái xe tăng cũng không tìm được em.”
Vu Tư Linh cũng vui vẻ : “Có lẽ bởi vì em ít khi đi bộ.” Bình thường đi đâu cũng đều có tài xế, căn bản không cần nhớ đường.
“Ít khi đi bộ?” Lê Nguyệt Uẩn tò mò nhìn cô.
Vu Tư Linh lập tức phản ứng kịp thời: “Bò! Bình thường em đều bò, bò bò bò, em rất thích bò.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . . Em có sở thích khác biệt vậy sao?”
“Cũng bình thường thôi.” Vu Tư Linh ngượng ngùng gật đầu, “Không phải, đúng hơn là em thích chạy, khi nào chạy mệt sẽ đi bộ.”
“Cuộc sống của người trẻ tuổi các em thật là. . . . . rất khoẻ mạnh.” Hiện tại Lê Nguyệt Uẩn không tìm ra từ nào khác để hình dung.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi không mục đích, mãi đến khi trăng tròn lên cao, trời cũng không còn sớm.
“Chắc đến lúc em phải về trường rồi.” Lê Nguyệt Uẩn chủ động nói.
“Chờ một chút, hình như chúng ta sắp đến hồ rồi.” Ánh mắt Vu Tư Linh chợt sáng lên, kéo tay chị chạy về phía trước.
Lát sau, hai người xuyên qua một vùng rừng rậm, đi tới bờ hồ, tầm nhìn quang đãng.
Mặt nước trên chiếc hồ cạn khẽ đung đưa, phản chiếu ánh trăng lung linh, tĩnh lặng và đẹp đẽ đến nao lòng.
Vu Tư Linh quay đầu nhìn Lê Nguyệt Uẩn, hai người mỉm cười với nhau rồi đồng thời yên lặng, chuyên chú thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Tuy nhiên, lại có người phá hỏng bầu không khí.
Một giọng nữ vang lên từ sau gốc cây cách đó không xa: “A Mạnh, cậu nhìn trăng kìa, vừa tròn vừa đẹp.”
“Ừm.” Một giọng nam trầm thấp tiếp lời.
Có lẽ lại là một cặp uyên ương hoang dã.
“Cảnh sắc tốt như vậy, ánh trăng lại đẹp như vậy, cậu không muốn làm sao?” Nữ sinh hỏi.
Nam sinh: “Muốn.”
“Vậy thì đến đây đi.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn chớp mắt với Vu Tư Linh, dùng ánh mắt nói chuyện: Người trẻ tuổi các em thật là manh động, dám say rượu loạn tính, lại còn ở nơi đầy tính văn hoá và học thuật thế này, lén lút làm bậy ngay sau lưng Khổng phu tử, là vì khu rừng kia không đủ dùng sao?
Vu Tư Linh chớp mắt đầy tuyệt vọng: Không phải đâu! Đây chỉ là trường hợp cá biệt! Vẫn còn rất nhiều người cư xử văn hoá, giống như em nè, ngoan rất ngoan luôn! Tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy ở nơi thế này!
Nữ sinh bên kia lại rầm rì: “Aizzz, chặt quá, cậu mở giúp mình đi.”
Nam sinh nói bằng giọng kìm nén: “Vậy tôi bắt đầu đây.”
Tam quan của Lê Nguyệt Uẩn gần như nổ tung, vẻ mặt cứng đờ: Mấy bạn trẻ bây giờ thật đáng kinh ngạc, khiến người ta phục sát đất.
Vu Tư Linh điên cuồng lắc đầu: Đây là họ tự tạo nghiệp, nơi này không nên ở lâu, hay là chúng ta đi thôi?
Lê Nguyệt Uẩn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, khi hai người vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe nữ sinh kia kêu lên một tiếng, hưng phấn nói: “A! Vào rồi, cậu thật là giỏi!”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .”
Mặt Vu Tư Linh đỏ như mông khỉ.
Lê Nguyệt Uẩn kéo tay cô, đang định rời khỏi nơi quỷ quái này thì bị cô giữ lại.
“?”
“Khoan đã, đột nhiên em cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.” Vu Tư Linh cúi đầu, suy nghĩ một lúc, chợt nhớ ra: “Trương Dao Phi!”
“Ai vậy? Ai vừa gọi tôi?”
Lê Nguyệt Uẩn và Vu Tư Linh cùng bị sốc nặng.
Một lúc sau, một nam một nữ từ sau gốc cây bước ra, quần áo chỉnh tề.
Vu Tư Linh ôm cánh tay Lê Nguyệt Uẩn, ngạc nhiên hỏi: “Mấy người ở đây làm gì vậy?”
“Bọn tôi?” Trương Dao Phi nâng chiếc cặp trong tay lên, “Làm bài tập.”
“Làm, bài tập?” Vu Tư Linh bối rối, nhìn xuống bút và sách vở trong tay họ, nửa tin nửa ngờ: “Đêm hôm khuya khoắt tới rừng cây làm bài tập?”
“Thu thập mẫu vật.” Trương Dao Phi thầm thì.
“Vậy, cậu nói cái gì chặt?”
“Bút máy chặt quá, vặn không ra, tôi mới nói cậu ấy mở ra giúp!” Rốt cuộc Trương Dao Phi cũng nhận thấy có gì đó sai sai, cáu kỉnh hét lên: “A! Vu Tư Linh!”
Vu Tư Linh cũng quạt lại: “Làm gì vậy!”
“Cô lại dám suy nghĩ lung tung!” Trương Dao Phi cắn răng, siết chặt nắm đấm, như thể chỉ một giây sau sẽ nhào lên sống mái.
“Ai bảo cô nói ra mấy câu mập mờ như vậy! Hơn nữa, không phải cô nói tối nay hẹn hò với hotboy sao! Nghe lời nói của mấy người sẽ khiến người ta nghĩ bậy!” Vu Tư Linh quay đầu nhìn sang nam sinh bên cạnh, thấy người nọ dáng dấp bình thường, không có vẻ gì là hotboy, “Cậu là ai?”
“Cô còn không biết xấu hổ mà dám nhắc đến hotboy!” Trương Dao Phi thở phì phò bước tới, “Tôi còn đang định tìm cô tính sổ đây! Cô bán cho tôi quần áo tốt đến mức tôi chẳng còn miếng thể diện nào luôn! Cô tới đây cho tôi, hôm nay tôi phải đánh chết cô!”
“Không ổn rồi, chạy mau!” Vu Tư Linh đánh trống lui quân, kéo Lê Nguyệt Uẩn bỏ chạy.
“Đuổi theo cho tôi!” Trương Dao Phi chỉ huy nam sinh phía sau.
Dưới bóng đêm yên tĩnh, công viên tràn ngập không khí văn nhân bỗng chốc rộn rã tiếng gà bay chó nhảy.
Những cặp đôi đang trao nhau những lời âu yếm và nụ hôn nóng bỏng chợt nghe một tiếng rống đầy uy lực: “Bà đây nguyền rủa cô đời này không có bạn trai!”
Vu Tư Linh không quay đầu, hét to: “Không có cũng chả sao, tôi nguyền rủa cô thi rớt!”
Sinh viên qua đường: “Hí hí ——”
Khi hai người sắp chạy đến cổng chính, Lê Nguyệt Uẩn đột ngột kéo cô sang một bên, nấp sau một tảng đá lớn.
Sau khi kịch liệt hít thở hai hơi, Vu Tư Linh mới thận trọng căng mắt quan sát động tĩnh bên ngoài, thấy nam sinh đang đi về phía bên này, cô hoảng sợ, chân run lẩy bẩy: “Xong rồi xong rồi, chẳng lẽ chúng ta phải phơi thây ngoài đường sao?”
“Không có chuyện đó đâu.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, cởi áo khoác che lên đầu cô.
Vu Tư Linh: “?”
Một lát sau, bên ngoài phiến đá vang lên tiếng bước chân, Vu Tư Linh giật mình, đang hoảng sợ thì Lê Nguyệt Uẩn đột nhiên đến gần.
Bốn mắt nhìn nhau, lông mi Vu Tư Linh khẽ run lên. Có lẽ do vừa rồi chạy quá nhanh nên nhịp tim cũng tăng tốc.
Cô nhìn chăm chú vào gương mặt Lê Nguyệt Uẩn, dưới ánh trăng, người nọ toả ra vẻ thánh khiết đẹp đẽ, mê hoặc lòng người.
“Còn nhớ chuyện ở trong hẻm lần trước không?” Lê Nguyệt Uẩn nhỏ giọng hỏi.
Vu Tư Linh ngây người gật đầu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lê Nguyệt Uẩn kéo chiếc áo trên đầu cô thấp xuống một chút, che kín khuôn mặt cô. Sau đó vuốt ve gáy cô rồi ôm cô vào lòng.
Nam sinh kia bước tới xem xét, chỉ thấy một cặp tình nhân đang “ôm” nhau, cậu ta không dám nhìn kỹ, quay người đi tìm Trương Dao Phi .
Sau khi tiếng bước chân dần rời xa, Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy nữ sinh kia đã tức giận bỏ đi, nhỏ giọng nói: “Họ đi rồi.”
Nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Chị cúi đầu, thấy Vu Tư Linh đang nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt sáng rực, mờ mịt hỏi: “Sao vậy?”
Vu Tư Linh đột nhiên bật cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, tựa như nước hồ tối nay, sạch sẽ, dịu êm, lại vô cùng xinh đẹp.
“Đột nhiên em hiểu ra.” Vu Tư Linh cười nói: “Tiết dopamine là gì.”
Lê Nguyệt Uẩn thoáng im lặng, khoé môi cong lên, “Là gì?”
“Khi nảy sinh tình cảm, não bộ sẽ cuồn cuộn tiết ra dopamine, không thể ngăn cản.” Vu Tư Linh trả lời.
“Vậy thì sao?” Lê Nguyệt Uẩn dịu dàng xoa đầu cô, lấy xuống ngọn cỏ vương trên tóc cô.
Vu Tư Linh từ từ tiến đến, nhẹ nhàng phủ lên môi chị.
“Em quên mất cảm giác tối hôm qua rồi, chi bằng chúng ta thử lại lần nữa, nhất định lần này em sẽ nhớ kĩ.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, giữ đầu cô lại để nụ hôn được sâu hơn.
Trăng tròn lên cao, tiếng nói chuyện của người đi đường vọng lại từ nơi xa, không ai để ý đến góc khuất này, nơi có hai trái tim đang dần tiến lại gần nhau.
Hồi lâu, Vu Tư Linh đột nhiên nói: “Thật ra thì sáng nay em vô tình chạm vào bé thỏ của chị, hay là bây giờ em cũng sờ lại lần nữa? Lần này em cũng sẽ ghi nhớ thật kĩ!”