- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 24 - Cơm chiên tình yêu thật hiệu nghiệm
Đã nói là làm, hôm sau khi trời vừa sáng, Vu Tư Linh ăn xong điểm tâm liền chạy đến trường, giờ giải lao lập tức kéo bạn học tới thảo luận.
“Các cậu có biết học lái xe nâng chuyển hàng ở đâu không?”
Bạn học A: “Đến cơ sở dạy nghề đi, mình biết một chỗ có thể lấy bằng lái xe nâng.”
“Thật không? Còn có bằng lái nữa à?” Vu Tư Linh lập tức xin số điện thoại, “Sao cậu biết được đường dây này?”
Bạn học gãi đầu, “Không giấu gì cậu, đây là nhà mình mở.”
“Vậy thì càng tốt, chiều nay mình sẽ đi ghi danh!” Vu Tư Linh hưng phấn nói.
Bạn học lập tức gọi điện thoại cho cha mình, sau đó nói: “Không thành vấn đề, ba mình nói sẽ đích thân dạy cậu, khi đến đó báo tên mình là được. Nhưng sao đột nhiên cậu lại muốn học lái xe nâng vậy? Hình như tụi mình đâu có vai diễn nào liên quan đến nghề này.”
“Sao không, có lẽ một thời gian dài sau này mình phải làm bạn với xe nâng rồi.” Vu Tư Linh chợt cảm khái: “Quả nhiên, cuộc đời chính là một bộ phim lớn. Vì diễn tốt cảnh yêu đương này, mình đã không tiếc hiến dâng thân thể, bán rẻ lương tâm.”
“Ỏ?” Bạn học nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu bị bao nuôi à?”
“Đi, đi chỗ khác chơi.”
Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, cô liền dựa theo địa chỉ đi đến Trung tâm xe nâng A Mạnh học bổ túc, sau khi gặp ông chủ A Mạnh, cô lập tức ghi danh.
A Mạnh nhìn cô một lúc, cười nói: “Bạn học nhỏ, tôi có thể chụp ảnh của cô để PR không? Có thể miễn phí tiền học.”
Vừa dứt lời, đã thấy cô rút ra một xấp tiền mặt trong túi xách, đặt trước mặt ông ta.
A Mạnh: “! ! !”
Vu Tư Linh đeo kính râm, đứng ở quầy tiếp tân, dáo dác ngó nghiêng người qua kẻ lại trong đại sảnh, nhỏ giọng nói: “Không thể, mà còn ngược lại, nếu chú không để lộ hình ảnh và hành tung của tôi ra ngoài thì số tiền này sẽ là của chú.”
Ánh mắt A Mạnh đăm chiêu, vẻ mặt khó hiểu, bạn học này nhìn kiểu gì cũng không giống con nhà nghèo, sao lại muốn đến đây học lái xe nâng?
“Chuyện này. . . . . .” A Mạnh có chút thấp thỏm, nhưng biết đây là bạn học của con gái, nhỏ giọng hỏi: “Tiền này của cô là hợp pháp phải không? Chuyện không nên làm tôi sẽ không làm đâu.”
“Vô cùng hợp pháp, đây là tiền tiêu vặt mà ba tôi đã làm việc cực khổ để kiếm cho tôi.” Vu Tư Linh cười nói.
A Mạnh: “. . . . . .”
Vu Tư Linh rời đi khi hai người đã sắp xếp xong lịch học, cô bước ra cửa, nhìn màu trời đang dần chuyển sắc.
Hoàng hôn, vầng dương chậm chạp buông xuống đường chân trời, hơn nửa bầu trời bị màu đỏ cam nhuộm đỏ, những đám mây rải rác ngẫu nhiên tạo thành một cảnh sắc tươi đẹp.
Vu Tư Linh đang có tâm trạng rất tốt, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn đang vùi đầu trong phòng làm việc, điện thoại đặt trên bàn rung lên, chị đặt bút xuống, nhìn thấy tên người gọi đến, không nhịn được cong lên khoé môi. Chị nghe điện thoại, dùng tay kia ấn vào chiếc cổ đau nhức của mình, xoay đầu thư giãn.
“A lô, Linh Linh à.” Giọng điệu vui vẻ, “Chuyện gì vậy em?”
Vu Tư Linh: “A Lê, chị ngẩng đầu lên nhìn thử đi.”
Lê Nguyệt Uẩn đi tới cửa sổ, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cảnh đẹp mênh mông. Tinh thần đang chán nản vì công việc đột nhiên trở nên tươi sáng hơn, nét cười hiện lên trong mắt.
“Đẹp không?” Vu Tư Linh hỏi.
“Đẹp lắm.”
“Hì hì hì, em cũng cảm thấy rất đẹp, vậy mà bình thường không để ý.” Nghe giọng nói ngọt ngào của Vu Tư Linh qua điện thoại cũng có thể hình dung ra nụ cười đang treo trên mặt cô, “Em vừa nhìn đã cảm thấy ‘Quao, đẹp thật’, chỉ muốn chị cũng có thể lập tức nhìn thấy, không thể bỏ qua cảnh sắc như vậy được.”
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười: “Cảm ơn em, thật sự rất đẹp, chị cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều rồi.”
Vu Tư Linh đi về phía bãi đỗ xe, cười nói: “Chị cũng nên ngẩng đầu nhìn lên nhiều một chút, dù em biết việc trên công trường bận rộn, nhưng dù có bận thế nào cũng phải tranh thủ thưởng thức cảnh đẹp trên đầu mình nha.”
Lê Nguyệt Uẩn ngẩn người, suýt nữa bật cười thành tiếng: “Được rồi.”
“Làm phụ hồ có mệt lắm không chị?” Vu Tư Linh ngồi lên xe nhưng không lái đi ngay.
“Mệt lắm.” Ánh mắt Lê Nguyệt Uẩn khẽ động, đột nhiên trở nên trầm mặc.
Quả nhiên, Vu Tư Linh liền cảm thấy xót xa, lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Chị đang ở đâu? Để em tới làm phụ chị nha?”
Lê Nguyệt Uẩn âm thầm nở nụ cười: “Không cần, chị chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi, cũng sắp xong rồi.”
“Thật sự em có thể mà, em là phụ hồ a ma tơ Siêu Xaya đó nha!” Vu Tư Linh nài nỉ: “Chị đem em theo đi, em cũng đang cần tìm việc làm thêm.”
Nhưng Lê Nguyệt Uẩn làm sao nỡ, chị hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Vu Tư Linh: “Vẫn chưa.”
Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn đồng hồ: “Đi ăn cơm chiên không? Chị tranh thủ được chút thời gian.”
“Dạ!” Hai mắt Vu Tư Linh lập tức sáng lên, “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyệt Uẩn đi tới đi lui mấy vòng rồi mở cửa gọi Tư Vũ Đồng vào.
“Sư phụ, có chuyện gì mà gấp gáp quá vậy?” Tư Vũ Đồng khó hiểu nhìn chị gấp đến mức xoay mòng mòng.
“Quần áo lần trước tôi mua đã đem về nhà hết rồi, bây giờ không lấy kịp.” Lê Nguyệt Uẩn cởi áo khoác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tư Vũ Đồng, “Cởi áo.”
Tư Vũ Đồng nghe mà lòng run lập cập, đưa tay che ngực, “Sư phụ, chị định làm gì vậy? Em là người đứng đắn, không chấp nhận quy tắc ngầm.”
“Bớt nói nhảm.” Lê Nguyệt Uẩn không có thời gian, lập tức thẳng tay cởi đồ.
“Ahhhhh! Cứu mạng! Ohhhhh! Sư phụ tha cho em đi, em vẫn còn là cô gái trong trắng ngây thơ!”
Có tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ phòng làm việc, những người đi ngang qua vội vàng lảng tránh, sau đó quăng lại một ánh mắt hàm ý thâm sâu.
Vài phút sau, Tư Vũ Đồng nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài, quần áo xốc xếch, một vòng người nhanh chóng vây quanh cô.
“Rốt cuộc Lê tổng cũng bắt đầu ra tay với cô rồi.”
“Lê tổng làm gì cô vậy? Có phải đồng ý tăng lương, thăng chức cho cô thành dưới một người mà trên vạn người không?”
“Một bước lên mây, đừng quên bạn bè nha A Tư.”
“Lần sau gặp được phú bà thế này, nhớ giới thiệu cho mình nha.”
Tư Vũ Đồng lắc mạnh đầu, nức nở nói: “Không phải, sư phụ chị ấy, chẳng qua là chị ấy coi trọng quần áo rẻ tiền trên người tôi mà thôi.”
Mọi người: “? ? ?”
Tư Vũ Đồng vẩy vẩy chiếc áo trên người, đau đớn nói: “Chị ấy nhìn trúng cái áo khoác denim hàng giảm giá 100 đồng của tôi, sau đó. . . . . đổi cho tôi chiếc áo hơn chục ngàn này, oa oa oa sư phụ của tôi đúng là thiên thần khó đoán.”
Mọi người: “Ngưỡng mộ quá đi! ! !”
Khi mọi người đang nói chuyện thì phòng làm việc của Tổng giám đốc mở ra, Lê Nguyệt Uẩn vừa mở cửa vừa nói: “Tôi đi ăn cơm trước, sẽ trở về nhanh thôi.”
“Sư phụ ơi, mặt chị bị bẩn kìa! Rửa mặt rồi hãy đi.” Tư Vũ Đồng gọi với theo.
“Không cần.” Lê Nguyệt Uẩn xua tay, đây là chị cố tình cải trang thành “công nhân” mà!
Lê Nguyệt Uẩn lái xe đến Làng đại học, đậu xe ở một góc hẻo lánh, sau khi xuống xe chạy tại chỗ một lúc cho mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, lúc này mới vội vàng đi đến quán cơm chiên tình yêu.
Chị vừa rời đi thì một chiếc Maserati màu đỏ dừng ở một góc khuất khác. Vu Tư Linh đặt gương trang điểm xuống, vò tóc, khiến búi tóc xinh đẹp biến thành Kim mao sư vương, chạy ra ghế sau thay ra bộ đồ mua ở chợ.
Một cặp đôi bên ngoài đi ngang qua thấy chiếc xe khẽ rung lên, trao đổi với nhau ánh mắt rất thâm, sau đó vội bỏ đi.
Vu Tư Linh mở cửa xe, đeo trên lưng chiếc ba lô nhỏ có hình dzịt dzàng rất đáng yêu, giá 9,9 tệ còn được miễn phí vận chuyển.
Cô chạy lên vỉa hè, cưỡi xe đạp công cộng, chạy về hướng cơm chiên tình yêu.
Chạy được nửa đường, đột nhiên cảm thấy phía trước có một bóng lưng vô cùng quen thuộc, cô vô thức kêu lên: “A Lê!”
Lê Nguyệt Uẩn quay đầu, cười rạng rỡ, “Sao lại trùng hợp như vậy.”
“Đúng đó đúng đó!” Vu Tư Linh phấn khích vẫy tay, và không có gì bất ngờ, cô không thể điều khiển xe chỉ bằng một tay, ghi-đông xe lập tức ngả nghiêng không thể kiểm soát.
“Cẩn thận!” Lê Nguyệt Uẩn kêu lên một tiếng.
Vu Tư Linh lao đến bãi cỏ bên cạnh, ngã sấp mặt, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Lê Nguyệt Uẩn vội chạy tới dựng xe đạp lên, đỡ cô dậy, “Thế nào rồi? Có đau không?”
“Không sao, em nhanh trí nhảy ra trước rồi.” Vu Tư Linh xoa xoa lên mông, đau đến nhe răng trợn mắt, “Chỉ là mông hơi ê ẩm.”
Lê Nguyệt Uẩn theo bản năng xoa lên vết thương giúp cô, sau một hồi xoa nắn mông cô mới ý thức được có chỗ nào không đúng.
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Nhưng mà cảm giác trên tay rất tốt.
Vu Tư Linh: ///W///
Lê Nguyệt Uẩn hộ tống cô đến quán cơm chiên tình yêu, bà chủ vừa nhìn thấy hai người đã hỏi: “U như kỹ?”
“Vâng!” Vu Tư Linh trả lời với một cái nháy mắt.
“Cô bé này thật là anh khí ngời ngời.” Bà chủ cười không thấy mặt trời, giờ này khách chưa đông, vẫn còn thời gian tán gẫu: “Có bạn trai chưa?”
Nụ cười của Lê Nguyệt Uẩn cứng đờ.
“Không có.” Vu Tư Linh mỉm cười, sau đó kéo tay Lê Nguyệt Uẩn đi về chiếc ghế phía sau, “Không hành không rau nha.”
Lê Nguyệt Uẩn lo lắng cho cái mông đau của vô, vỗ lên đùi mình: “Lên đây ngồi đi.”
Vu Tư Linh nhìn quanh một lượt rồi nhỏ giọng nói: “Nhiều người qua lại quá.”
Vu Tư Linh ngồi xuống bên cạnh chị, thấy tâm trạng chị có vẻ không tốt, len lén đưa tay gãi gãi cằm chị, tiến lại nhỏ giọng nói bên tai chị: “Đừng giận mà, đừng giận nữa, chị là tốt nhất.”
Lê Nguyệt Uẩn bị gãi, ngứa ngáy trong lòng, quay đầu liếc cô, đúng lúc đôi môi lướt qua khoé miệng cô, không nhịn được hôn lên lúm đồng tiền của cô.
Vu Tư Linh xấu hổ rúc vào lòng chị, âm thầm cắn nhẹ lên cổ chị.
“Cơm chiên tới rồi!” Bà chủ cắt đứt hành động giao tiếp thân mật của hai người ngồi trong góc, lại ngẩng đầu nhìn Lê Nguyệt Uẩn, hai mắt sáng lên, “Vẫn không để ý, không ngờ cô gái này cũng đẹp như vậy, đã có bạn trai chưa?”
“Tôi có người yêu rồi, cảm ơn dì.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
“Thế à, người đó thật là may mắn.” Bà chủ cảm khái nói.
“Con! Con nữa con nữa! Con cũng có người yêu rồi!” Vu Tư Linh lập tức giơ tay lên, vẫy tít đuôi muốn được khen ngợi.
“Không tệ không tệ, đối tượng của hai đứa thật là có phúc!” Bà chủ cất tiếng cười to.
Vu Tư Linh gật mạnh đầu: “Đúng đúng, tụi con đều có phúc!”
“Phốc.”
Sau khi ăn cơm xong, hai người phải vội chia tay. Lê Nguyệt Uẩn liên tục dặn dò: “Không được chạy xe đạp.”
“Yên tâm đi, bây giờ em không vội, không cần chạy xe đạp.” Vu Tư Linh liên tục hứa hẹn: “Chị nhanh trở về tăng ca đi, chú ý sức khoẻ nha, chị vẫn còn trẻ nên đừng cố sức quá.”
“Ừ.”
Vu Tư Linh giục chị đi, nhưng người mới đi được hai bước, cô đã không nhịn được lao tới ôm chị từ phía sau: “Nếu vất vả quá thì nói với em, em nuôi chị.”
Trái tim Lê Nguyệt Uẩn nhũn ra, như thể sắp tan thành nước, chị đã quen với cuộc sống đầy áp lực từ khi còn nhỏ, sau này bắt đầu đi làm lại càng không rút chân ra được, những buổi họp mặt gia đình cũng chỉ toàn nói về công việc và các dự án, đã rất lâu rồi không có ai làm chỗ dựa, để chị tựa vào.
Chị xoay người nhìn thiếu nữ trước mắt, véo mũi cô: “Em thế này là không được đâu.”
“Sao vậy?”
“Như vậy thì chị sẽ không rời bỏ em được.”
Vu Tư Linh cười hắc hắc: “Thế không tốt sao?”
“Rất rất tốt, gặp được em thật là tốt.” Lê Nguyệt Uẩn cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, “Lần này đi thật nha, em về trường cũng phải chú ý an toàn.”
“Dạ! Chị đi đi!” Vu Tư Linh vẫy tay, sau khi dõi theo bóng chị rời xa mới xoay người, bất chợt thấy bà chủ quán ngây người như phỗng.
Bà chủ: “Cô, các cô. . . . . .”
Vu Tư Linh vội vàng giải thích: “Dì không nhìn lầm đâu, tụi con đang hẹn hò, dì biết tại sao không?”
Lão bản nương: “Tại sao?”
Vu Tư Linh chỉ về phía biển hiệu của bà ấy: “Bởi vì tụi con ăn cơm chiên tình yêu của dì, trúng yêu pháp, cơm chiên tình yêu quả là danh bất hư truyền, ai ăn vào cũng sẽ tìm được tình yêu.”
Bà chủ lập tức được thông não: “Quả không hổ là tôi!”
Mấy ngày sau, hai người chỉ có thể gặp nhau khi cùng ăn bữa cơm tối giản đơn, mặc dù bà chủ bí mật cho thêm hai quả trứng không tính tiền khiến Lê Nguyệt Uẩn vô cùng khó hiểu, nhưng khoảng thời gian gặp gỡ ngắn ngủi này vẫn có thể khiến chị duy trì cả ngày dài hạnh phúc.
Vu Tư Linh cũng đang bận rộn học lái xe nâng, ngày lấy được chứng chỉ, cô ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó chạy đến ngồi vào xe nâng tự sướng một tấm ảnh, đăng lên vòng bạn bè, nhưng chỉ giới hạn một người có thể thấy được.
【 Không phải là 0】: Lại thêm một ngày chăm chỉ lái xe nâng! [ hình ảnh ]
Lê Nguyệt Uẩn “Like” một cái, sau đó nhanh chóng tìm thấy một bức ảnh chụp công trường xây dựng trên Internet, đăng lên vòng bạn bè, giới hạn chỉ một người nhìn thấy.
【 A Lê 】: Hôm nay công việc hơi nhiều. [ hình ảnh ]
Vu Tư Linh bấm “Like”.
Hụ hụ hụ, A Lê / Linh Linh cực khổ quá QAQ