- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 25 - Trò chơi vui vẻ khi hẹn hò
Vu Tư Linh về đến nhà, cực kỳ sung sướng lấy chứng chỉ xe nâng ra, bị Vu Thiên Tung nhìn thấy.
“Bé con, đây là gì vậy?” Vu Thiên Tung lật qua lật lại xem xét, “Con chơi chán xe thể thao rồi nên muốn đổi khẩu vị à?”
“Dĩ nhiên không phải! Là vì. . . . . . sở thích thôi.” Vu Tư Linh vội đoạt lại, nhét vào ba lô vịt vàng.
“Còn cái này con mua khi nào vậy? Túi xách trong phòng để quần áo cũng không thoả mãn được con nữa sao?” Vu Thiên Tung chỉ vào ba lô vịt vàng, hỏi.
“Con mua trên mạng mấy hôm trước, ba ba, thì ra 9 đồng 9 cũng đào ra được bảo bối đó!” Vu Tư Linh vui vẻ nói: “Tối qua con cũng có đặt cho ba một đôi dép á, khi nào hàng giao tới ba mang thử xem.”
Vu Thiên Tung hoang mang đi vòng quanh cô: “Nếu ba không nhìn lầm, đây là đồ con mua ở chợ si đa hôm trước phải không?”
“Dạ.” Vu Tư Linh xoay một vòng, “Đẹp không ba?”
“Đẹp, con có quấn bao bố thì vẫn đẹp.” Vu Thiên Tung nhắm mắt tâng bốc.
Vu Tư Linh thở dài nói: “Ba à, ba đừng có u mê quên lối về* như vậy nữa.”
(*Nguyên văn dùng từ 舔狗 nghĩa là liếm cẩu, một thuật ngữ mạng thường dùng trong những mối quan hệ nam nữ, trong đó có một người vì yêu người kia mà có thể mất hết tôn nghiêm, tự hạ thấp bản thân trước mặt đối phương. Xét thấy áp dụng vào trường hợp này thì không phù hợp lắm với văn hoá VN nên editor tạm dùng từ thay thế.)
“Nhưng mà ba thích như vậy đó, con không cần quan tâm.” Vu Thiên Tung khịt mũi, hơi cau mày, “Dạo này sao ba cứ thấy con quái quái.”
“Quái chỗ nào chứ, không phải chỉ thay đổi phong cách ăn mặc thôi sao?” Vu Tư Linh không hiểu.
“Nhưng con thay đổi quá nhanh, ba theo không kịp. Con không tiêu tiền nữa thì việc kiếm tiền của ba còn có ý nghĩa gì chứ?” Vu Thiên Tung phẫn nộ nói.
Chẳng biết từ lúc nào, lão Trương đã từ trong bếp mò ra, giắt chiếc xẻng lên hông, nói nhẹ tênh: “Ông có thể cho tôi tiêu, ông muốn tôi tiêu bao nhiêu thì tôi chỉ xài nhiều chứ không ít hơn đâu.”
Vu Thiên Tung: “Ông cút.”
Vu Tư Linh cầm đồ trở về phòng, đi tắm, đến khi chuẩn bị ngủ lại gọi cho Lê Nguyệt Uẩn cuộc gọi yêu thương.
Lê Nguyệt Uẩn vừa về đến nhà sau khi tăng ca, thấy người gọi đến không nhịn được mỉm cười.
Đây chính là cảm giác khi yêu sao?
Chỉ cần nghĩ đến người kia sẽ không thể không mỉm cười, mỉm cười vì có thể hít thở chung một bầu không khí, mỉm cười khi mệt mỏi có người quan tâm, mỉm cười khi chia sẻ với nhau một cảnh sắc đẹp đẽ.
Tất nhiên Lê Nguyệt Uẩn vẫn giữ hình tượng, không đến nỗi như Vu Tư Linh, vừa nghe thấy tiếng chị liền cười đến ngu si.
Chờ cho Vu Tư Linh cười đủ rồi, hai người mới bắt đầu trò chuyện.
Vài ngày như thế trôi qua, cuối cùng Lê Nguyệt Uẩn cũng đuổi kịp tiến độ, chính thức gửi lời mời hẹn hò vào cuối tuần cho Vu Tư Linh qua điện thoại.
Tất nhiên, Vu Tư Linh hớn hở đồng ý. Sáng hôm sau, cô cố ý dậy sớm để “mặc đồ đẹp”, gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn trước khi ra cửa, xu cà na là chị nói trên công trường có việc đột xuất, cuộc hẹn bị dời lại buổi chiều.
“Cũng được, vậy chiều nay em lại đến tìm chị.”
“Ừm, chị xin lỗi.” Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy vô cùng áy náy.
“Không sao.” Vu Tư Linh mỉm cười cúp điện thoại, về phòng khách nằm lên sô pha, “Dì Vương, con muốn ăn hoa quả.”
Lát sau, một đĩa lớn toàn những món trái cây cô thích được đặt trên bàn, lại còn được chạm khắc tạo hình rất có tâm.
Vu Tư Linh sáng mắt, quay sang nhìn chú Trương đứng bên cạnh: “Sao hôm nay chú Trương rảnh rỗi vậy, dì Vương đâu rồi, sao con không thấy dì ấy?”
“Bà ấy xin nghỉ đi hẹn hò rồi.” Lão Trương nói.
“Dạ? Dì Vương yêu rồi sao?” Vu Tư Linh ngồi dậy, cầm trái cây lên ăn, “Rốt cuộc thì dì ấy cũng tìm được đối tượng, tốt quá.”
“Ừ, yêu qua mạng.” Lão Trương ngồi xuống bên cạnh, cũng cầm một miếng trái cây lên.
“Phốc!” Suýt chút nữa Vu Tư Linh bị hạt nho ám sát, cô ho khan mấy tiếng mới phun được hạt nho ra ngoài, sau đó ngạc nhiên hỏi: “Dì Vương hẹn hò qua mạng thật sao chú?”
“Còn gì nữa.” Lão Trương nói: “Nghe nói đối phương còn là một chàng trai trẻ trung cường tráng, không phải đúng dịp cuối tuần sao, đối phương liền hẹn bà ấy ra ngoài chơi.”
Vu Tư Linh: “.”
“Bọn họ đi đâu chơi?” Vu Tư Linh hiếu kỳ hỏi, cảm thấy có thể học hỏi chút kinh nghiệm hẹn hò.
“Không biết, người kia chỉ nói đến căn cứ bí mật của hắn, cùng nhau tiến hành trò chơi vui vẻ.” Lão Trương nói đầy ẩn ý: “Bọn trẻ bây giờ, bày đặt căn cứ bí mật, trò chơi sung sướng, làm chú cũng nhớ lại những ngày tháng hào hùng ấy, cũng từng có vô số thiếu nữ đến căn cứ bí mật của chú.”
“Là nơi nào vậy?” Vu Tư Linh hỏi thẳng.
Chú Trương dừng một lúc, nhìn cô như nhìn kẻ thiểu năng: “Không phải con bị ngáo đó chứ? Căn cứ bí mật của chú còn có thể là nơi nào khác ngoài phòng bếp nữa! Những người bình thường chú đều không cho phép bước vào.”
Vu Tư Linh bĩu môi: “Ba con cũng vào đó đánh chú bao nhiêu lần.”
“Ặc, ông ta trả tiền thì có quyền, còn về phần rốt cuộc là ai bị đánh thì còn chưa biết đâu.” Lão Trương cười lạnh mấy tiếng.
Vu Tư Linh âm thầm rùng mình, đã có thể tưởng tượng những đau khổ thể xác mà cha mình đã trải qua trên bước đường đi đến thành công.
“Vậy hồi trước khi hẹn nhau, chú Trương thường đưa bạn gái đi đâu?” Vu Tư Linh hỏi.
Lão Trương hồi tưởng: “Đường phố Paris, trang viên nước Pháp, cầu tháp Luân Đôn. . . . . .”
“Lãng mạn thật.” Vu Tư Linh âm thầm ghi nhớ, nhưng tạm thời không thể ra tay hành động, nếu không thì giải thích thế nào với Lê Nguyệt Uẩn, em lái xe nâng đưa chị đến nước Mỹ sao?
“Có nơi nào rẻ hơn không?” Vu Tư Linh hỏi.
“Có chứ.” Lão Trương nói: “Nhà tắm Đông Bắc, vừa rẻ vừa dễ làm việc.”
“Tắm, nhà tắm?” Vu Tư Linh ngạc nhiên đến nỗi ăn nho nuốt luôn cả vỏ, “Chú thật sự đưa bạn gái đến nhà tắm để tắm rửa?”
“Ai nói chú chỉ có bạn gái?” Lão Trương khó hiểu.
“! ! !” Vu Tư Linh hồn lìa khỏi xác, “Chú Trương, chú còn có bạn trai?!”
Lão Trương nhã nhặn sửa lại tạp dề: “Dù sao thì chú đây cũng đẹp trai như vậy, được người nhớ thương cũng là chuyện bình thường.”
“. . . . . . !” Vu Tư Linh trực tiếp quỳ luôn trên ghế sô pha, “Chú Trương, chú thật dữ dội.”
“Quá khen quá khen.” Lão Trương đột nhiên thở dài, “Nhắc mới nhớ, đã nhiều năm rồi chú không hẹn hò với ai, thật buồn chán.”
Vu Tư Linh ngạc nhiên hỏi: “Thế nào, mùa thu cuộc đời đến rồi mà chú lại muốn mùa xuân tình yêu trở lại sao?”
“Không muốn, tình yêu đều là thứ tầm thường, yêu đương thật sự rất nhàm chán.” Lão Trương nói rất cao thâm.
“Ai nói nhàm chán chứ!” Vu Tư Linh nóng nảy, cầm gối lên đánh ông ta, tức giận đi ra khỏi cửa.
“Có phải con bé này biết yêu rồi không?” Lão Trương đột nhiên hỏi.
Vu Tư Linh dừng bước, quay đầu lại khẩn cầu: “Có thể đừng nói với ba con được không?”
Lão Trương: “Mới bắt đầu sao?”
Vu Tư Linh gật đầu.
“Được, chỉ cần con không nói, lão ấy đừng mơ nghe thấy một câu nửa chữ từ chỗ chú.” Lão Trương cười hắc hắc, “Không tệ không tệ, trong tay ta lại nắm giữ thêm một bí mật nữa.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Lúc này, điện thoại vang lên, là của Vu Thiên Tung, ông ấy nói để quên một xấp tài liệu ở nhà, nhờ Vu Tư Linh đưa đến.
Cô vào phòng làm việc lấy tài liệu, phóng tới trụ sở của Tập đoàn địa ốc Vu Thị.
Khi đi ngang qua một đoạn đường đang thi công thì bị kẹt xe. Cô ngồi trong xe, có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn con đường trước mặt, vô tình liếc sang ngang liền nhìn thấy vài người đang đứng trò chuyện trên công trường.
Cô vừa quay đầu, đột nhiên trợn to mắt, rõ ràng là bạn gái mới nhậm chức của cô đang đứng giữa đám người mặt mũi đầy bụi bặm kia.
Có người ngồi xổm hút thuốc, có người thì đứng khạc nhổ, chỉ có Lê Nguyệt Uẩn nghiêm túc đứng thẳng ở giữa, đầu đội mũ bảo hộ màu vàng, trong tay đang nghịch thước cuộn. Không biết đang nói chuyện gì mà nét mặt chị rất biếng nhác thong dong, rồi đột nhiên, chị ngẩng đầu nhìn qua đây.
Vu Tư Linh vội kéo tấm che nắng lên, hé ra một khe nhỏ để ngắm nhìn bạn gái mình. Lúc này, Lê Nguyệt Uẩn đã thu hồi ánh mắt, xoay người đi về hướng ngược lại.
Ánh nắng chói chang chiếu lên chiếc mũ vàng lấp lánh.
Vu Tư Linh gặm gặm tay: Ôi ôi thật là cực khổ, nhưng nhìn A Lê ngầu chết mất!
Không hổ là bạn gái đại nhân của cô, gần bùn mà không bẩn, đập đá không biết mệt!
Dòng xe trước mặt bắt đầu chuyển động, cô miễn cưỡng lái xe đi, đến công ty lập tức chạy lên tầng cao nhất.
Thư ký đang đợi ở cửa, vừa nhìn thấy cô liền đưa đến phòng Chủ tịch. Lúc đi ngang qua phòng họp, Vu Tư Linh thấy cha mình và một người khác đang họp, đối phương ước chừng năm mươi tuổi, khí thế hiên ngang, cho dù dấu vết thời gian hằn lên nét mặt thì nhìn ông ấy vẫn tràn đầy năng lượng.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Ông ấy là ai vậy nhỉ?”
“Là đối tác lâu năm của Vu tổng, kiến trúc sư Lê nổi tiếng.” Thư ký trả lời.
“Ông ấy cũng họ Lê?” Vu Tư Linh không nhịn được quay đầu liếc nhìn bóng lưng của người đàn ông kia.
Thư ký hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì.” Vu Tư Linh mỉm cười, tiếp tục đi, “Chỉ cảm thấy cái họ này nghe thật hay.”
Trong phòng họp, Vu Thiên Tung rót cho Lê Nguyên Dã một tách trà, cau mày nói: “Ông muốn giao dự án của tôi cho con gái ông?”
“Đúng vậy, sau khi tôi hoàn thành dự án này thì tôi phải tiến hành một dự án khác ở nước ngoài, không thể phân thân, một mình kham không xuể.” Lê Nguyên Dã vừa nhấp vào một hớp trà đã lập tức phun ra, “Phi phi, kỹ thuật pha trà của ông sao một chút tiến bộ cũng không có vậy?”
Vu Thiên Tung tức giận lấy lại tách trà của ông ta, thay bằng nước lọc, “Con gái ông có đáng tin không? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Yên tâm đi, con bé rất đáng tin. Không phải tôi khen chứ con gái tôi xuất sắc lắm, từ nhỏ đã không để tôi phải lo lắng. Con bé tốt nghiệp từ trường MIT, đã từng tham gia rất nhiều dự án.” Lê Nguyên Dã khen ngợi con gái rất khiêm tốn.
Điều này khiến Vu Thiên Tung vô cùng khó chịu, mặc dù Vu Tư Linh cũng không khiến ông bận tâm, nhưng vì thành tích của cô quá bết bát, ông đành từ bỏ việc bồi dưỡng khả năng kinh doanh cho cô mà đồng ý để cô theo con đường nghệ thuật.
“Vậy ông có thể hưởng phúc rồi.” Vu Thiên Tung nghĩ một đằng nói một nẻo, “Chẳng bù cho con gái tôi, ngày nào cũng cho con bé một đống tiền tiêu vặt, bảo nó xài càng nhiều càng tốt, nhưng con bé lại không vui, nói là thương tôi làm việc vất vả, kết quả là đến tuổi này rồi mà mỗi ngày vẫn mặc quần áo vỉa hè ba mươi đồng một món, đúng là một câu chuyện buồn.”
Lê Nguyên Dã cứng đờ, sau đó cười tỉnh rụi: “Không tệ không tệ, điểm này con gái tôi lại không được, mặc dù từ lúc học Đại học đã bắt đầu tham gia mấy dự án và cầm thêm một mớ lớn tiền học bổng, căn bản không cần tôi hỗ trợ tài chính, thế nhưng thói quen tiêu tiền như nước vẫn sửa mãi không được.”
Hai người âm thầm chiến đấu.
Vu Thiên Tung: “Mặc dù con gái tôi mặc quần áo rẻ tiền, nhưng vì con bé quá xinh đẹp cho nên trông nó cứ như đang mặc đồ của siêu mẫu.”
Lê Nguyên Dã: “Có lẽ vì ngành của tôi ít người nên con gái tôi luôn được người trong ngành bầu chọn là Marilyn Monroe* của giới kiến trúc.”
(*Marilyn Monroe là một nữ diễn viên, người mẫu và ca sĩ người Mỹ. Nổi tiếng với hình tượng “quả bom tóc vàng” hài hước, Monroe trở thành một trong những biểu tượng gợi cảm nổi tiếng nhất trong những năm 1950 và đầu những năm 1960, đồng thời còn là biểu tượng của cuộc cách mạng tình dục đương thời.(Wikipedia))
Vu Thiên Tung: . . . . . . Cẩn thận Marilyn Monroe tới báo mộng cho ông đó!
Vu Thiên Tung: “Con gái tôi tuy còn nhỏ nhưng tương lai tươi sáng rực rỡ, chờ đến khi nó ra mắt sẽ có hàng dài người đến xếp hàng xin chữ ký.”
Lê Nguyên Dã: “Con gái tôi đang ở độ tuổi hấp dẫn nhất, có hàng đống người quỳ gối cầu xin bản thiết kế của nó.”
. . . . . .
Vu Tư Linh ngồi trong căn phòng màu đỏ một lúc thì nhận được điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn, chị nói xong việc rồi, lúc này có thể gặp nhau!
Vu Tư Linh vui vẻ ra mặt, lập tức bước ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng họp chợt cảm thấy có gì đó không ổn giữa hai ông già trung niên, cô vội đi đến nói với thư ký: “Tôi cảm thấy ba tôi sắp đánh nhau với kiến trúc sư Lê nổi tiếng rồi, đi xem thử đi, bây giờ tôi phải về trước.”
Sau khi xuống lầu, cô gọi một chiếc taxi đi đến địa chỉ Lê Nguyệt Uẩn cho, chính là trung tâm thương mại họ đã cùng nhau chơi đùa lần trước, đầy kỉ niệm ngọt ngào!
Vu Tư Linh chưa đi đến cửa đã nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn vẫy tay với cô. Có lẽ vì gặp cô mà Lê Nguyệt Uẩn còn cố ý thay quần áo.
Cô bước nhanh đến, ôm lấy chị, hít hà mùi cơ thể đối phương, cảm thấy vô cùng an tâm.
“Đồ mèo con quấn người.” Lê Nguyệt Uẩn cười nói.
Vu Tư Linh cũng cười, nhưng không kể ra việc mình nhìn thấy chị ở công trường, chỉ thầm nhủ với lòng, sau này phải đối xử với Nguyệt Uẩn tốt hơn mới được.
Hai người nắm tay nhau đi dạo mấy vòng trong trung tâm thương mại, không mua sắm gì, chỉ cần nắm lấy tay đối phương đã cảm thấy mãn nguyện.
Vu Tư Linh cảm thấy đi dạo ở trung tâm thương mại bình thường thế này cũng cho cảm giác lãng mạn chẳng khác mấy so với khi dạo chơi trên đường phố Paris.
Đi mệt, Vu Tư Linh đột nhiên đề nghị: “Chúng ta đến quán Tinh Tinh ngồi một chút đi, vừa được phục vụ tận nơi vừa có thể giết thời gian.”
“Được.” Lê Nguyệt Uẩn cong môi, “Còn có thể xem phim chung với nhau nữa.”
“Đúng, lần này chúng ta có thể xem《 A Điềm chính truyện 》.”
Hai người đi tới quán Internet Tinh Tinh, Vu Tư Linh tuân thủ nguyên tắc đối xử tốt với Lê Nguyệt Uẩn, nói rằng lần này cô sẽ trả tiền mở máy.
Lê Nguyệt Uẩn không có lựa chọn nào khác ngoài việc để cô ấy trả tiền, còn mình thì đi vào phòng rửa tay.
Vu Tư Linh đi tới chỗ ngồi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trung niên ngồi máy đối diện, hai mắt trợn tròn: “Dì Vương, sao dì lại đến đây?!”
Người phụ nữ kia vừa ngẩng đầu, hai tay run lên, game liền over.
“Chết tiệt, lại thua nữa!” Dì Vương bực dọc.
Vu Tư Linh: “. . . . . . Dì Vương?”
Lúc này dì Vương mới ngạc nhiên nhìn cô: “Tiểu thư, sao cô cũng ở đây?!”
“Con đến chơi với bạn.” Vu Tư Linh lập tức chạy đến bên cạnh bà ấy, nhỏ giọng dặn dò: “Ngàn vạn lần đừng gọi con là tiểu thư ở đây, cũng không được nói con có tiền, nhớ nha.”
“Hiểu hiểu.” Dì Vương thấp giọng nói: “Tài không ngoài lộ*, dì hiểu quá mà.”
(*Ở ngoài không nên lộ ra mình là người giàu có.)
“Vậy dì Vương xin nghỉ là vì đến quán Internet?”
“Tất nhiên không phải!” Dì Vương nói đến đây liền chực khóc, buồn bã chỉ tay về phía nam sinh bên cạnh, thoạt nhìn chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, “Dì tới gặp mặt cậu ta. . . . . .”
Vu Tư Linh không thể tin: “Cậu ấy. . . . . không phải đối tượng hẹn hò qua mạng của dì đó chứ?”
Dì Vương khóc hu hu, gật đầu nói: “Hụ hụ hụ, Linh Linh ơi, dì thảm quá, bị lừa đến quán Internet còn chưa nói, còn vì có tiền mà phải trả tiền mở máy cho cậu ta hu hu hú hú. . . . . .”
Vu Tư Linh đỡ trán.
Lúc này, cậu nhóc đang mải mê chơi game bên cạnh nói mà không hề quay đầu nhìn lại: “Vương Tổ Hiền*, mau login đi.”
(*Vương Tổ Hiền là một nữ diễn viên kiêm ca sĩ người Đài Loan gốc Hồng Kông, được xem là một trong ‘Tứ hoa đán’ của điện ảnh Hong Kong.)
“?” Vu Tư Linh cau mày, “Vương Tổ Hiền?”
Dì Vương ngượng ngùng gật đầu “Nickname trên mạng của dì.”
“. . . . . .” Vu Tư Linh cảm thấy rất ba chấm, “Vậy cậu ta dùng nickname gì để gạt dì?”
Dì Vương xấu hổ thẹn thùng: “ミTrống rỗng | Năm tháng thoảng qua | Giả dối.”
Vu Tư Linh: “. . . . . . . . . . . .”
“Vậy đây thật sự là chàng trai trẻ trung cường tráng của dì? Căn cứ bí mật chính là quán Internet, cùng nhau tiến hành trò chơi vui vẻ đúng thật chỉ là trò chơi?!” Vu Tư Linh hỏi ba câu liên tục.
Dì Vương: “Hụ hụ hụ hụ hụ.”
“Đừng chơi nữa, dì nhanh trở về đi, chuyện này con sẽ không nói với ai đâu.” Vu Tư Linh nói: “Tên nhóc này cứ để con giải quyết.”
“Hu hu không muốn.” Dì Vương lại login vào trò chơi, “Từ trước đến nay dì đều không biết là chơi game vui vẻ như vậy.”
Vu Tư Linh K. O