- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 26 - Chúng ta sống chung nha?
Lê Nguyệt Uẩn bước ra khỏi toilet, nhìn thấy Vu Tư Linh đang nói chuyện với một người phụ nữ, chị mỉm cười bước tới: “Quen biết nhau sao?”
“Không quen.” Vu Tư Linh lập tức phủ nhận quan hệ, “Chỉ là nhìn thấy game dì ấy đang chơi có vẻ rất vui.”
“Muốn chơi không?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
“Dạ? Chơi được hả chị?”
“Tất nhiên rồi.”
Vừa dứt lời, cậu nhóc mười lăm mười sáu kia lập tức gỡ tai nghe ra, hào hứng nhìn hai cô: “Nào, chơi tổ đội hay chơi PK?”
“PK.” Vu Tư Linh giành nói trước, dự định dạy tên nhóc lừa tình qua mạng này một bài học.
“Không thành vấn đề, đến đây người anh em.” Nam sinh xoa hai tay vào nhau đầy phấn khích.
Hai người ngồi xuống, đợi một lúc, sau đó nhìn về phía đối phương, đồng thanh nói: “Sao chị/em không mở game lên?”
Nửa phút sau, hai người lại lần nữa đồng thanh: “Chị/em không biết chơi?”
Hai người: “. . . . . .”
Vu Tư Linh lo lắng thì thầm: “Sao chị lại hỏi em có muốn chơi không?”
“Ủa. . . . . . hai chuyện này có liên quan gì không? Chị không biết chơi nên mới muốn xem em chơi mà.” Lê Nguyệt Uẩn thì thào nói tiếp: “Chị thấy em hùng hổ bảo muốn PK, còn tưởng em là cao thủ võ lâm.”
“Cao thủ gì chứ, em chỉ biết chơi đấu địa chủ.” Vu Tư Linh vừa nói xong, đột nhiên hai mắt sáng lên, hét to về hướng nam sinh kia: “Sao cậu còn chưa login!”
Nam sinh: “?”
Nam sinh nhìn một vòng trong game: “Các người ở đâu?”
Vu Tư Linh: “Đấu địa chủ Vui vẻ phòng số 3, tới nhanh đi, những bông hoa của Tổ quốc đang chờ đợi đây.”
Lê Nguyệt Uẩn âm thầm bấm “Like” cho sự nhanh trí của cô.
Nam sinh: “. . . . . .”
“Đi đi đi, đi chỗ khác chơi, tôi không thèm chơi trò đấu địa chủ này!” Nam sinh tiếp tục lao đầu vào trò chơi, không để ý đến bọn họ nữa.
Nhưng dì Vương lại giơ tay lên: “Đấu địa chủ? Tôi biết chơi.”
Vu Tư Linh hơi khựng lại, cảm thấy có gì đó sai sai, liếc sang Lê Nguyệt Uẩn mới chợt nhớ ra mình đang hẹn hò, sao có thể để kì đà cản mũi được chứ!
“Không, dì không biết.” Vu Tư Linh điên cuồng nháy mắt với dì Vương.
Thế nhưng dì Vương lại hiểu sai ý: “Con yên tâm đi, dì là quán quân giải đấu địa chủ hạng gà, không cản trở con đâu.”
“Vương Tổ Hiền, mau online đi.” Nam sinh thúc giục.
“Đừng làm ồn! Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xem mồm vào!” Di Vương quay đầu quát lên với nam sinh, tức giận tháo tai nghe của cậu ta ra.
Nam sinh sợ hết hồn: “Dì làm gì vậy?”
“Tôi làm gì à? Tôi thay mẹ cậu dạy dỗ kẻ lừa đảo như cậu!”
Vu Tư Linh lợi dụng lúc hỗn loạn kéo Lê Nguyệt Uẩn chạy ra ngoài, Lê Nguyệt Uẩn hơi lo lắng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không có đâu.” Vu Tư Linh kéo chị chạy thẳng không quay đầu lại.
Nói đùa à, trước kia dì Vương từng học võ, được Vu Thiên Tung thuê làm bảo mẫu kiêm vệ sĩ, bởi vì quá mức vạm vỡ cho nên đến nay vẫn chưa lập gia đình, thu phục một tiểu ma vương dễ như trở bàn tay.
Lê Nguyệt Uẩn: “Không, ý chị là nói nam sinh kia, sẽ không sao chứ?”
Vừa dứt lời, liền nghe một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ quán Internet.
“Không sao, chắc dì ấy ra tay sẽ có chừng mực.” Vu Tư Linh dẫn chị trở lại trung tâm thương mại, vẫn chưa thể chơi game trong ngày hẹn hò, cô đề nghị: “Chúng ta đi xem phim nha?”
“Cũng được.” Lê Nguyệt Uẩn không phản đối.
Hai người đến rạp chiếu phim, Lê Nguyệt Uẩn rất hiếm khi xem phim, bình thường vào những ngày nghỉ, chị thà rằng ở nhà ngủ bù hoặc tập thể thao còn hơn là xem phim.
“Chị muốn xem phim gì?” Vu Tư Linh hỏi.
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn lên những bộ phim trên màn hình, bắt đầu chọn lựa.
《 Yêu đương ba mươi sáu kế 》?
Không được, lỡ như xúi dại tẩu gia vi thượng sách* thì biết làm thế nào? Bạn gái vừa tới tay không thể để chạy mất được.
(*Bỏ nhà ra đi là kế tốt nhất.)
《 Tôi là người chiến thắng 》?
Hmm, nghe tên đã biết là kiểu phim truyền cảm hứng, không thích hợp với không khí hẹn hò.
《 Hỉ Dương Dương đại chiến Vua hải tặc: Hải lục chiến điên cuồng ba trăm hiệp 》?
A, cũng không thích hợp để xem lúc hẹn hò.
Rốt cuộc thì phim thế nào mới phù hợp với không khí hẹn hò đây!
Tầm mắt chị rơi vào một dòng chữ đỏ tươi, thời gian cũng phù hợp, còn mười phút nữa sẽ bắt đầu chiếu, tên nghe cũng hay, 《 Truyền thuyết đảo Tình yêu 》, thế này đảm bảo ổn!
“Chọn phim này đi.” Lê Nguyệt Uẩn chỉ.
“Chắc chắn chưa?” Vu Tư Linh hỏi.
“Rất chắc chắn.”
“OK, vậy em đi mua vé.” Vu Tư Linh hỏi giá, năm mươi đồng, đắt chết người.
Chết chết, bây giờ mình đã bắt đầu suy nghĩ như một con đỗ nghèo khỉ luôn rồi.
Cô quay đầu nhìn đám thanh niên xung quanh, trùng hợp có một đôi tình nhân vừa mở mã QR của Sửu Đoàn*, trong đầu chợt loé lên ý tưởng, cô lập tức bước sang một bên, tải về app Sửu Đoàn.
(*là thương hiệu trực thuộc Công ty TNHH Tư vấn Quản lý Dịch vụ ăn uống Shandong Shuicheng, hoạt động trong lĩnh vực ăn uống, tương tự như kiểu Grab food, Foody…)
Lê Nguyệt Uẩn đến xem, Vu Tư Linh lập tức nói: “Bên đây đang có đợt giảm giá, rẻ hơn những mấy đồng, chúng ta mua thêm một phần bắp rang đi.”
“Không hổ là em.” Lê Nguyệt Uẩn xoay lưng lại, cũng âm thầm tải app về.
Năm phút sau, hai người ôm theo bắp rang và Coca đi vào phòng chiếu, Lê Nguyệt Uẩn liền cảm thấy khó hiểu: “Sao bên ‘Yêu đương ba mươi sáu kế’ có nhiều người xếp hàng như vậy, còn bên chúng ta lại vắng tanh như chùa bà đanh thế này?”
Vu Tư Linh hỏi: “Chị không biết phim càng xếp dưới cuối thì doanh thu càng thấp sao?”
“Không để ý, bình thường chị ít khi đến rạp chiếu phim lắm.” Lê Nguyệt Uẩn thành thật khai báo.
Vu Tư Linh đau lòng nhìn chị, sau khi ngồi xuống ghế mới nhỏ giọng thì thầm: “Sau này em sẽ đưa chị đi thường xuyên hơn.”
“Được.”
Phim bắt đầu được chiếu, Lê Nguyệt Uẩn lập tức ngồi thẳng lưng, chăm chú xem bộ phim của buổi hẹn hò đầu tiên.
Mười phút sau, mặt chị trắng bệch.
Tại sao không ai nói cho mình biết, “Truyền thuyết đảo Tình yêu” là một truyền thuyết kinh dị vậy hả a a a a a!
Chị không sợ trời, không sợ đất, nhưng có một tử huyệt không bao giờ thay đổi, đó chính là phim kinh dị!
“Phim này không ổn.” Vu Tư Linh đột nhiên nói bên tai chị.
“Em cũng thấy vậy sao?” Lê Nguyệt Uẩn tìm thấy đồng bọn, kích động nắm tay cô, “Nếu em sợ thì chúng ta không xem nữa.”
“Em không sợ.” Vu Tư Linh lo rằng Lê Nguyệt Uẩn sẽ cảm thấy mình quá yếu ớt, mặt không đổi sắc nói: “Ý của em là phim này quay không tốt, chẳng đáng sợ chút nào.”
“Thế này còn chưa đáng sợ?!” Lê Nguyệt Uẩn ngạc nhiên hỏi.
“Tất nhiên, toàn dựa vào BGM* để hù doạ, chị nhìn kỹ mấy thi thể xem, quá giả, máu quá nhiều cũng vô dụng, quan trọng nhất là cho vào chỗ quan trọng lại làm không tới. Chị thử nghĩ xem, trên người chảy máu với thất khiếu** chảy máu, cái nào nhìn kinh dị hơn?”
(*BGM (Background Music) nghĩa là nhạc nền.)
(**Bảy lỗ trên mặt: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, 1 miệng.)
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Không dám nghĩ, nghĩ đến thì cái nào cũng đáng sợ hết!
“Diễn viên lại diễn quá cứng, không có biểu cảm nào khác ngoài việc sợ đến mắt trợn trừng.” Vu Tư Linh thoải mái nói: “Những bộ phim em đã xem trước đây, kể cả diễn viên phim kinh dị cũng có kỹ năng diễn xuất siêu phàm, đổi lại là họ chắc chắn sẽ làm tốt hơn.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” A a a a a a a a!
Vu Tư Linh ăn bắp rang, thấy chị vô thức ôm cánh tay, cô hỏi: “Chị lạnh à?”
“Hả?” Lê Nguyệt Uẩn gật mạnh đầu, “À, điều hoà lạnh quá.”
“Vậy để em ôm chị.” Vu Tư Linh dang tay ôm chị thật chặt, chà xát hai cánh tay của chị, “Thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Vu Tư Linh ôm một hồi, nhận ra cơ thể chị cứng ngắc: “Có phải là lạnh lắm không? Em thấy chị giống như bị đông lạnh vậy.”
“Không có, không sao.” Lê Nguyệt Uẩn muốn phân tán sự chú ý, ôm lấy bắp rang trên ghế, ăn lấy ăn để.
Lúc này, đột nhiên BGM càng quỷ dị hơn, khán giả hét lên chói tai, Lê Nguyệt Uẩn bất tri bất giác tưởng tượng ra những hình ảnh kinh hoàng, sợ hãi vung tay lên, bắp rang văng tung toé bốn phía.
“Ai làm vậy?”
“Chuyện gì vậy?”
Vu Tư Linh kéo chị ngồi xổm xuống đất, chờ đến khi mọi người lần nữa tập trung vào bộ phim mới lặng lẽ chạy ra khỏi phòng chiếu.
Lê Nguyệt Uẩn đứng trong sảnh hít sâu một hơi, Vu Tư Linh từ sau lưng chị nhô đầu ra, hỏi: “A Lê, không phải là chị sợ đó chứ?”
Ánh mắt Lê Nguyệt Uẩn lảng tránh: “Chả có gì để sợ, chỉ là chị lạnh quá thôi.”
“Vậy chúng ta trở vào xem tiếp nha?” Vu Tư Linh xoay người ra vẻ sắp đi.
Lê Nguyệt Uẩn đưa tay giữ lại: “Quên đi, dù sao cũng chạy ra ngoài rồi, quay lại mất mặt lắm.”
Vu Tư Linh lùi lại, cười cười: “Sợ thì sợ, có gì mà không dám nói chứ.”
Lê Nguyệt Uẩn đỡ trán, uể oải nói: “Chị sợ em cảm thấy chị vô dụng.”
“Sao có thể.” Vu Tư Linh nắm tay chị, siết chặt, “Trong lòng em, chị vô cùng hoàn mỹ, nếu có khuyết điểm mới tốt.”
“Thật sao?”
“Thật, thật hơn cả chân lý.” Vu Tư Linh mím môi, “Chị tốt quá sẽ khiến em cảm thấy không chân thực. Nhưng em đã phát hiện ra nhược điểm của chị, chị sợ ma, em lại không sợ, sau này em sẽ bảo vệ chị.”
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt hồi lâu, khóe môi hiện lên một vòng cung xinh đẹp: “Ồ, dù chị chỉ là phụ hồ thì em vẫn cảm thấy chị hoàn mỹ sao?”
“Đúng vậy, em chưa từng thấy ai có khả năng như chị.” Vu Tư Linh tán dương.
Lê Nguyệt Uẩn lần nữa sững người: “Có khả năng ở đây là tính từ hay động từ?”
“Tất nhiên là tính từ, động từ thì có nghĩa gì. . . . . .” Vu Tư Linh đột nhiên dừng lại, nhìn chung quanh một lúc, kéo chị bước ra ngoài rồi mới nói nhỏ vào tai chị: “Sau này sẽ là động từ.”
. . . . . .
Hai người yêu nhau đã hơn hai tháng, nhưng những buổi hẹn đàng hoàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cả hai đều bận rộn, tính chất công việc của Lê Nguyệt Uẩn thì không cần nhiều lời, tăng ca là chuyện bình thường như cơm bữa.
Còn Vu Tư Linh cũng luôn bận rộn với việc học của mình, sắp tới là lễ hội nghệ thuật, cô phải diễn tập cho vở kịch trên sân khấu với các bạn cùng lớp, thân là nữ chính, tất nhiên không thể làm qua loa.
Cả hai đều không ngờ rằng khi đang ở giai đoạn cuồng nhiệt nhất của tình yêu, việc cùng nhau ăn một bữa cơm chiên tình yêu cũng là một điều xa xỉ.
Vở kịch diễn ra vô cùng thuận lợi, nhưng trong vở kịch có một đoạn độc thoại khi ngâm mình trong nước, nên mới sang hôm sau Vu Tư Linh đã bị cảm.
Lê Nguyệt Uẩn chuẩn bị tham dự một cuộc họp quan trọng, lúc này gọi điện thoại cho Vu Tư Linh mới biết cô đang nằm viện.
“Xin lỗi, chị không thể ở cạnh em.” Lê Nguyệt Uẩn vô cùng đau lòng.
“Không sao không sao, chỉ là treo lên hai bình nước thôi, chị đừng mải làm việc mà bỏ bữa nha.” Vu Tư Linh cười nói.
Lê Nguyệt Uẩn nghe thấy tiếng cười của cô, càng thêm áy náy. Đến tận lúc này, Linh Linh vẫn cố gượng cười mạnh mẽ, thật sự khiến người ta quá đau lòng.
“Hay là, chị xin nghỉ để chạy đến đó.” Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn người trong phòng họp, cắn răng.
“Đừng! Chị tuyệt đối đừng làm như vậy! Nếu chị dám xin nghỉ chạy đến đây, em chia tay với chị.”
Lê Nguyệt Uẩn: “. . . . . .” Đã hứa là không thể dễ dàng nói chia tay mà?
“Được rồi được rồi, chị nhanh làm việc đi, em muốn ngủ một chút. Em là người đã nói là làm, nếu chị dám đến đây, em sẽ chia tay thật đó.” Vu Tư Linh nói.
“. . . . . .”
Lê Nguyệt Uẩn lại dặn dò mấy câu chú ý sức khoẻ này nọ mới kết thúc cuộc gọi trong thẫn thờ.
“Sư phụ, chị sao vậy?” Tư Vũ Đồng hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn ủ rũ cúi đầu : “Tôi nghi ngờ mình sắp thất tình rồi, công việc chết tiệt này.”
“Không sao đâu, nơi nào không có cỏ thơm, người sau sẽ tốt hơn.” Tư Vũ Đồng chân thành vỗ vai chị, sau đó chợt giật mình tỉnh lại: “Chị vừa nói gì? Thất tình? Chị yêu từ lúc nào?!”
“Haizzz.” Lê Nguyệt Uẩn nặng nề thở dài, “Bây giờ có lẽ Linh Linh vừa yếu ớt lại vừa bất lực, đêm hôm thế này, bên cạnh lại không ai chăm sóc, bạn gái duy nhất thì vẫn đang bận làm việc, trong lòng em ấy nhất định rất khổ sở.”
Mà bên này, Vu Tư Linh cúp điện thoại nhưng vẫn không thôi sợ hãi, nằm trong phòng bệnh cao cấp, trong phòng đầy giỏ trái cây và đồ ăn nhẹ. Mấy người giúp việc Philippines bận rộn trước sau hỏi han ân cần, chú Trương đang chạm khắc một đĩa hoa quả ở bàn bên cạnh, dì Vương đang diễn luyện mười tám thức Thái Cực Quyền trước giường, Vu Thiên Tung ngồi ở đầu giường, nắm tay cô, khóc lóc bảo cô không được đi. . . . . . .
Nếu Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy cảnh tượng này, có thể sốc đến mức nhảy từ đây xuống không?
Sau khi Vu Tư Linh bị xem như động vật cần bảo vệ đặc biệt, ra vào đều có người theo sát, chỉ sợ xảy ra sai sót, khiến cô sắp chết ngạt đến nơi.
Ghét quá! Người ta muốn tâm tình với A Lê mà!
Nửa đêm, cuối cùng Vu Tư Linh cũng truyền nước xong, nhìn mọi người trong phòng đang ngủ say sưa, cô rón rén đi vào WC.
Điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi tới, cô liền nhoẻn miệng cười khẽ, nắm chặt điện thoại, “A Lê.”
“Chị xong việc rồi, vẫn còn ở bệnh viện sao? Chị lập tức đến ngay.” Lê Nguyệt Uẩn vội nói.
“Không cần, em truyền nước xong rồi.” Vu Tư Linh ngọt tận tim gan.
Bên kia im lặng, cô cũng im lặng theo.
Hồi lâu, cô nghe thấy Lê Nguyệt Uẩn hỏi bằng một giọng trầm thấp và hơi căng thẳng: “Linh Linh, chúng ta sống chung nha?”
Vu Tư Linh ngẩn ra.
Sau một hồi im lặng, lúm đồng tiền của Vu Tư Linh hiện lên: “Được.”
————————-
Editor:
Vì một lý do thần kỳ nào đó mà câu chuyện bắt đầu khi hai nữ chính quen biết nhau từ nửa năm trước, sau đó hồi ức về lần đầu gặp gỡ lại trôi về một năm trước, và chỉ sau hai tháng yêu nhau thì đã đề nghị về chung một nhà.
Chỉ có thể là vì tác giả đã du hành vượt thời gian, mắc kẹt ở một vòng lặp thời gian nào đó và bị chính bộ não của mình hack mất, dẫn đến việc mốc thời gian rối tinh rối mù, nên các bạn đừng thắc mắc và rộng lượng bỏ qua ha, từ đầu tác giả cũng đã nói truyện này rất phi logic rồi.