- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 27 - Ngọt ngào và đau khổ
Hoàng hôn dần rơi xuống nơi cuối trời, Sở Vũ Huân ngẩng đầu nhìn ánh chiều buông, cảm khái ngâm: “Tịch dương vô cùng đẹp, chỉ là ngày sắp qua*. Đối tượng vô cùng tốt, chỉ là não hơi lag.”
(*Ở đây mượn ý tứ hai câu thơ trong bài “Lên đồi Lạc Du” của nhà thơ Lý Thương Ẩn đời Đường để tức cảnh sinh tình 😂)
“Haizzz!” Vu Tư Linh nặng nề thở dài.
Sở Vũ Huân thích thú nghe hết câu chuyện trong cả buổi chiều, sau đó đứng lên vỗ vỗ mông, ngạc nhiên hỏi: “Túm cái váy lại là bạn gái cậu rất nghèo nhưng lại ghét người giàu, nên cậu bị ép bán thân vào con đường giả nghèo giả khổ?”
“Ừ.” Vu Tư Linh gật đầu.
“Chị ấy không chê cậu sao?” Sở Vũ Huân dừng một chút, “Không đúng không đúng, chị ấy là phụ hồ thì không lý nào lại chê cậu, quả thật hai người đúng là một cặp trời sinh.”
“Đúng rồi! Tôi cũng cảm thấy bọn tôi đúng là trời sinh một cặp!” Vu Tư Linh lắc lư đầu đắc ý.
Sở Vũ Huân lại hỏi: “Vậy nếu như cậu bại lộ thì sao?”
Nét tươi cười trên mặt Vu Tư Linh cứng đờ: “Tôi cũng đang rầu, nếu như bây giờ nói thẳng với chị ấy, có khi nào chị ấy sẽ tức giận đến mức lập tức chia tay không?”
“Vậy cậu định làm thế nào đây?”
“Chờ cho tình cảm giữa bọn tôi sâu sắc thêm chút nữa, đến mức dù chị ấy có đánh chết tôi cũng không thể nào rời xa tôi, đến lúc đó tôi sẽ nói cho chị ấy biết.” Vu Tư Linh nhấp nhấp môi, “Cậu thấy thế nào?”
“Tôi cũng chưa yêu bao giờ, không thể cho cậu cao kiến gì.” Sở Vũ Huân đẩy đẩy gọng kính, “Nhưng tôi có một đề xuất thế này cho cậu.”
Vu Tư Linh: “Thế nào?”
“Không phải cậu đang giả nghèo sao?” Sở Vũ Huân nói: “Tôi có thể dạy cậu kỹ năng sinh tồn của người nghèo.”
“Kỹ năng sinh tồn?” Vu Tư Linh tò mò nhìn cô ấy.
“Đúng vậy.” Sở Vũ Huân lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, “Nè, tôi có thể cung cấp không giới hạn những dịch vụ viết trên đây, cậu xem thử mình hứng thú với cái nào.”
Vu Tư Linh nhìn những đề mục được in trên danh thiếp: Làm hộ bài tập chuyên nghiệp, đầu bếp chuyên nghiệp, dán màn hình chuyên nghiệp, bán thuốc gián chuyên nghiệp.
“. . . . . .” Hồi lâu sau, Vu Tư Linh như nhìn thấy cứu tinh, kích động nắm lấy tay cô ấy, “Đại ca, đưa em theo đi!”
“Không thành vấn đề, nhớ trả tiền.” Sở Vũ Huân nói: “Tôi không làm không công, muốn học gì cứ nói, chuyện giá cả thì dễ bàn. Hiện tại cậu đang học nấu ăn, nếu muốn chuyên sâu một chút thì cứ bảo, tôi có thể dạy cậu gieo mầm, trồng rau, bón phân.”
Vu Tư Linh: “Cũng không cần đâm sâu đến mức đó.”
“OK, vậy hai tuần sau cậu đến tìm tôi, tôi đưa cậu đến học ké khoá nấu ăn. À đúng rồi, nhớ giữ lại nước rửa mặt và rửa chân của cậu để xả toilet, nhất định phải tiết kiệm điện nước, đây là điều vô cùng quan trọng, sẽ làm nổi bật lên hình tượng nghèo khổ của cậu.”
“Đã rõ!” Vu Tư Linh nhớ kỹ, “Đúng rồi, cái dán màn hình đó có thể dạy tôi không?”
“Có thể chứ, tôi đang định dọn hàng, cậu muốn đi cùng không?” Sở Vũ Huân hỏi.
“Muốn!”
Trong văn phòng ở Viện thiết kế Vô giới, Tư Vũ Đồng rót một cốc nước cho Lê Nguyệt Uẩn, “Đây, nói lâu như vậy hẳn cũng khát nước lắm rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn nhận cốc nước uống hai ngụm, cau mày suy nghĩ: “Dường như lâu lắm rồi tôi không uống loại trà này.”
“Còn gì nữa, bây giờ chị toàn uống trà hoa.” Tư Vũ Đồng trợn tròn mắt, “Vừa thức đêm tăng ca, vừa uống trà hoa dưỡng da.”
“Hết cách rồi, ai bảo tôi lớn tuổi chứ.”
“Êu, bây giờ biết mình là người cao tuổi rồi sao? Là ai trước kia tăng ca không cần mạng vậy nhỉ?”
“Đó là con người của quá khứ.” Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày đắc ý, “Bây giờ không giống nữa, tôi là người đã có gia đình, cần phải giữ một cơ thể khoẻ mạnh và ngoại hình xinh đẹp.”
“Sặc, uống trà thì uống trà đi, đừng nhét chanh vào miệng em.” Tư Vũ Đồng ngồi xuống ghế, chống tay lên bàn, hồi tưởng lại câu chuyện vừa nghe, bật thốt lên: “Vậy là chị vẫn luôn giả nghèo với cô bạn gái bần cùng của chị sao?”
“Ừ.”
“Rốt cuộc thì cô ấy ghét người giàu đến mức nào vậy? Có phải cô ấy đang lừa gạt chị không?” Tư Vũ Đồng vẫn cứ thấy khó hiểu, “Em thật sự không tin trên đời này có ai ghét người giàu đâu.”
“Thế mới nói Linh Linh chính là một phần tỉ đó, em ấy chính miệng nói với tôi là em ấy không thích phú bà.” Lê Nguyệt Uẩn vừa cảm thấy ngọt ngào, lại vừa đau khổ, “Ngay từ ngày đầu quen biết, em ấy đã nghĩ tôi là phụ hồ, không những không chê tôi mà còn luôn quan tâm động viên tôi ở mọi thời điểm, em ấy chính là mặt trời của lòng tôi.”
Tư Vũ Đồng: “Nữa, lại nhét chanh vào mồm rồi!”
“Được rồi, đi làm việc đi.” Lê Nguyệt Uẩn phất tay.
“Dạ. À đúng rồi, có một quán bán món om mới khai trương bên phố Đông, nghe người ta khen nhiều lắm. Tan tầm chị có muốn mua một ít không?”
(*Món này có tên tiếng Quảng Đông là Lou mei, được làm bằng cách om trong một loại nước sốt, dưới đây là định nghĩa cho dạng món ăn này từ Baidu:
Món om là một thuật ngữ chung để chỉ các món nguội trong văn hoá ẩm thực, đó là những món ăn quen thuộc được nấu tại nhà ở nhiều vùng khác nhau. Các món om được chia thành 9 loại, bao gồm: loại om đỏ, loại nướng muối, loại cay, loại ngâm tiêu, loại vịt quay, loại sốt, loại gia vị, loại hải sản và loại salad lạnh.
Sau khi ngâm chua, phơi khô, luộc hoặc tẩm ướp gia vị, được chế biến bằng dao và được đóng gói đơn giản, vừa ăn, có đặc điểm là khô, thơm, giòn, mịn, không nước lèo, không dầu mỡ, màu sắc tươi sáng, tiện lợi để ăn uống, dễ dàng mang theo và được nhiều người yêu thích.)
Lê Nguyệt Uẩn nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Em cảm thấy tôi là người thích món om từ bao giờ vậy?”
“Lỡ như bạn gái nhỏ của chị thích thì sao?” Tư Vũ Đồng nói: “Em thấy ngày nào chỗ đó cũng có rất đông các cô bé đứng xếp hàng, rất được mấy bạn trẻ ưa chuộng, nếu chị không muốn đi thì thôi.”
Tư Vũ Đồng vừa đi tới cửa thì đã nghe thấy giọng nói của Lê Nguyệt Uẩn vang lên sau lưng: “Chờ đã, tôi đi.”
Tư Vũ Đồng mỉm cười không chút ngạc nhiên: “Tan tầm chờ em.”
Sau khi trời tối hẳn, Lê Nguyệt Uẩn rót thêm một cốc nước nóng, ngâm loại trà hoa yêu thích mới nhất của chị, nâng cốc lên ngắm nhìn những cánh hoa nở rộ trong nước.
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .”
Tư Vũ Đồng không thể nhịn được nữa: “Sư phụ, chị đừng thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt em nữa được không? Em sắp xong rồi, đừng giục nữa.”
Lê Nguyệt Uẩn cười lạnh nói: “Năng lực yếu kém mới có hiệu suất thấp như vậy, sao tôi lại dạy dỗ ra một đệ tử ngu ngốc như em vậy chứ.”
“Lại mắng em, coi chừng em không dẫn chị đi mua đồ ăn bây giờ.” Tư Vũ Đồng nhìn chằm chằm máy tính, nói mà không ngẩng đầu lên.
Lê Nguyệt Uẩn lạnh mặt trở về văn phòng của mình.
Nửa tiếng sau, Tư Vũ Đồng đẩy cửa văn phòng Lê Nguyệt Uẩn: “Em xong rồi, chúng ta đi thôi. Chị đang vẽ gì vậy?”
“Không có gì.” Lê Nguyệt Uẩn nhìn vào nhân vật được phác thảo trên giấy, mỉm cười cất vào ngăn kéo, cầm lên túi xách của mình, “Đi thôi.”
Tư Vũ Đồng lái xe đến bãi đỗ xe gần nhất, dẫn Lê Nguyệt Uẩn đi về phía quán ăn, hỏi: “Bạn gái nhỏ của chị đâu, chưa về nhà à?”
“Chưa, em ấy nói có việc bận nên sẽ về trễ.” Lê Nguyệt Uẩn nhìn tin nhắn trên di động, nói.
“Tới rồi.”
Lê Nguyệt Uẩn ngẩng đầu nhìn lên, thấy đây là quán ăn đông đúc nhất cả dãy phố, người ta đứng xếp thành một hàng dài, bên cạnh đó còn có không ít gian thương đầu cơ, bán lại giá cao những món họ đã mua.
Tư Vũ Đồng vừa gia nhập vào cái đuôi của đội ngũ xếp hàng, liền thấy Lê Nguyệt Uẩn đi thẳng đến trước mặt gian thương vạn ác kia, mua vài hộp đồ trở về.
Tư Vũ Đồng: “. . . . . .” Hôm nay mình đã tu luyện thành chanh tinh* rồi.
(*Ghen ăn tức ở quá bị nghẹn chết hoá thành tinh luôn rồi.)
Lê Nguyệt Uẩn mang theo đồ trở về, chia cho Tư Vũ Đồng hai hộp, Tư Vũ Đồng kích động không thôi, tuy rằng ghen ghét, nhưng sức mạnh của đồng tiền đúng là không thể cưỡng lại được!
Hai người quay lại theo đường cũ, khi đi đến một đường hầm, Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy một ông cụ mang hai giỏ hoa đi qua trước mặt cô, tiến vào đường hầm.
“Chờ đã, tôi muốn mua ít hoa.”
“Hoa gì vậy?”
“Hoa hướng dương.” Chị nhìn những bông hoa hướng dương vàng tươi trong rổ, bất giác cảm thấy tâm trạng chợt vui vẻ, nhấc chân bước xuống bậc thang.
Sau khi tìm cụ già mua vài bó hoa hướng dương, chị xoay người định đi, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, có phải vừa trông thấy Vu Tư Linh qua dư quang?
Chị quay đầu nhìn lại, liền thấy một quầy hàng trong đường hầm, một cô gái đang đứng rao hàng, trong khi một cô gái khác đang cúi đầu nghiêm túc làm việc, không phải Vu Tư Linh thì là ai!
Chị bị doạ suýt nhảy dựng, lập tức quay lưng, vừa cởi áo khoác vừa ra chỉ thị cho Tư Vũ Đồng: “Cởi áo.”
“?”
“Nhanh lên!”
Tư Vũ Đồng chỉ có thể làm theo, nhớ lại nguyên nhân lần trước Lê Nguyệt Uẩn bảo cô cởi áo, không khỏi kinh ngạc: “Không thể nào, không thể nào, không phải là sư nương ở gần đây đó chứ?”
“Nói nhỏ chút.” Lê Nguyệt Uẩn nhanh chóng mặc vào áo khoác của cô ấy, lại nhét cái túi hàng hiệu vào tay cô ấy, “Giày, giày nữa!”
Hai người nhanh chóng đổi giày.
Cụ ông đứng một bên theo dõi một loạt hành động của hai người, ông già xem điện thoại trong tàu điện ngầm.jpg
Tư Vũ Đồng mang giày cao gót của Lê Nguyệt Uẩn, còn chưa đứng vững đã ngó nghiêng xung quanh: “Sư nương đâu? Sư nương hót hòn họt của em đâu?”
Lê Nguyệt Uẩn giẫm giẫm lên chiếc giày đế thấp, xoay người đi hai bước, hạ giọng nói: “Sao giày của em lại nhỏ vậy?”
“Nói đùa, nhiều ít gì chị cũng cao hơn em nửa cái đầu.” Tư Vũ Đồng trưng ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, “Rộng quá, nhưng nể mặt giá tiền của nó, em nhịn.”
“Lấy ít giấy vệ sinh lót vào đi.”
Hai người lúng túng đi đến trước quầy hàng, thứ đầu tiên đập vào mắt Tư Vũ Đồng chính là tấm biển —— dán màn hình chuyên nghiệp, mười đồng một lần.
“Muốn dán màn hình sao?” Cô gái đang đứng cười tủm tỉm hỏi: “Nếu cả hai đều dán thì có thể được giảm giá đó.”
Tư Vũ Đồng liếc mắt đánh giá cô ấy, người rất cao, trên khuôn mặt baby đeo một chiếc kính gọng đen, trang phục rất đơn giản, trên mặt là nụ cười không thể cưỡng lại được, đây chính là mặt trời trong truyền thuyết sao?”
“Chào sư nương.” Tư Vũ Đồng buột miệng thốt ra.
Sở Vũ Huân: “?”
Lê Nguyệt Uẩn: “???”
Giây tiếp theo, Tư Vũ Đồng nhìn thấy cô gái vẫn luôn vùi đầu dán điện thoại đột nhiên tò mò ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú diễm lệ, đôi mắt to rất có hồn, khi vẫn đang âm thầm ngạc nhiên thì nhận ra cô gái nọ cũng sửng sốt vài giây, rồi đột ngột nở nụ cười mừng rỡ: “A Lê, sao chị lại ở đây!”
“Chị và đồng nghiệp đi mua ít thức ăn.” Lê Nguyệt Uẩn nhìn món đồ trong tay cô: “Sao em cũng ở đây? Lại còn dán màn hình điện thoại nữa?”
“Em cũng vừa học nghề thôi, đi theo bạn học kiếm ít tiền.” Vu Tư Linh cười nói.
Tư Vũ Đồng trợn mắt há hốc mồm, chỉ chỉ vào Vu Tư Linh, nhỏ giọng hỏi: “Vậy người này mới đúng?”
“Ừm, bạn gái của tôi.” Lê Nguyệt Uẩn giới thiệu: “Linh Linh, đây là đồng nghiệp của chị, Tư Vũ Đồng.”
“Chào chị chào chị.” Vu Tư Linh lập tức đứng lên đưa tay ra, nở nụ cười, “Khi nào rảnh đến nhà ăn bữa cơm nha.”
Tư Vũ Đồng ngơ ngác bắt tay cô, quay đầu nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Sao ở đây lại không có tuyển trạch viên* nào hết vậy?”
(*Người đi tìm kiếm những người có khả năng trở thành ngôi sao.)
“Phốc.” Vu Tư Linh buột miệng bật cười.
“Muốn tìm tuyển trạch viên gì chứ.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Tôi chỉ thích Linh Linh như bây giờ, nếu em ấy bị tuyển trạch viên nhìn trúng, tôi còn sợ nữa là.”
Khoé môi Vu Tư Linh cứng đờ khó lòng phát hiện: “Chị không thích em trở thành ngôi sao lớn sao?”
“Ừ, có lẽ bây giờ đã có rất nhiều người thích em rồi, chị sợ không giữ được em.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Em như hiện tại đã rất tốt.”
Vu Tư Linh vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở, lặng lẽ giữ chặt tay chị, nói sang chuyện khác: “Em quên giới thiệu, đây là bạn học của em, Sở Vũ Huân.”
“Chị có chút ấn tượng, chào em.” Mỗi khi Lê Nguyệt Uẩn đưa Vu Tư Linh đi học, luôn nhìn thấy người này trước cổng trường.
Sở Vũ Huân vẫn đang trong trạng thái dại ra chợt lấy lại tinh thần, gật đầu chào hỏi: “Chào, chào chị.”
Cô sai rồi, thật sự sai quá sai, sai ngay từ khi bắt đầu. Trước đó chỉ nhìn thấy bóng lưng cao gầy của Lê Nguyệt Uẩn nên vẫn giữ định kiến nữ phụ hồ chỉ là những người vừa đen vừa hung dữ, làm cách nào cũng không tưởng tượng được lại là mỹ nữ da thịt non mềm, ưu nhã trí thức như vậy!
Nhặt được bạn gái thế này ở công trường nào vậy? Cô cũng muốn nhặt nữa, giới tính gì đó đều không quan trọng!
“À, đúng rồi, đồng nghiệp của chị gọi Vũ Huân là sư nương là có ý gì vậy?” Vu Tư Linh đột nhiên hỏi.
Sở Vũ Huân: “À đúng đúng, tôi cũng muốn hỏi, sao tự dưng tôi lại trở thành sư nương?”
“Phốc, cô ấy là đệ tử của tôi, nhận lầm người.” Lê Nguyệt Uẩn chủ động giải thích, còn bồi thêm một câu, “Đệ tử trên công trường.”
Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân đồng thời nhìn về phía Tư Vũ Đồng, trợn to mắt cún. Tuy rằng có Lê Nguyệt Uẩn đứng cạnh sẽ tạo thành sự tương phản, nhưng tách riêng ra thì vẫn rất xuất sắc.
Có phải bây giờ ở công trường đang có mốt mỹ nhân làm phụ hồ không?!
Vu Tư Linh tinh ý phát hiện ra điểm bất thường: “Nhưng áo khoác, giày và túi xách của chị ấy đều không hề rẻ nha.”
Tư Vũ Đồng nói thầm trong lòng: Có thể rẻ được sao? Đây đều là của bạn gái phú bà của cô đó!”
“À, cô ấy là phú nhị đại.” Lê Nguyệt Uẩn mặt không đổi sắc nói.
Tư Vũ Đồng: Sao tôi lại không biết chuyện này vậy???
Vu Tư Linh & Sở Vũ Huân: “Phú nhị đại? Làm phụ hồ?!”
“Ừm.” Lê Nguyệt Uẩn gật đầu, “Cô ấy muốn trải nghiệm cuộc sống.”
Nghe vậy, Tư Vũ Đồng bị ai đó ép bán lập tức đứng thẳng sống lưng, một tay đặt trước bụng, tay kia làm tư thế lan hoa chỉ tao nhã vô cùng giả tạo, “Này, dán cho cả hai chúng tôi đi.”
Lan hoa chỉ là đây
Sau cùng, cô ấy còn không quên cao ngạo nhắc nhở một câu: “Nhớ giảm giá.”
Ba người: “. . . . . .”