- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 29 - Có nên chúc mừng bằng việc come out không?
Trước đó, Lê Nguyệt Uẩn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ hẹn hò với một cô bé nghèo xác nghèo xơ như vậy. Cũng không ngờ rằng hai người sẽ có một tình yêu nồng nhiệt trong căn nhà rách nát, chật hẹp thế này. Càng bất ngờ hơn nữa, sau khi gió mưa vần vũ, vào lúc trời quang mây tạnh, chị phải kéo theo túi nilon đến vựa ve chai.
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi làm gì thế này?
“Nhanh kéo vào cho ông chủ đi chị.” Vu Tư Linh vẫy tay với Lê Nguyệt Uẩn.
Lê Nguyệt Uẩn đặt đồ xuống, hỏi ông chủ: “Bao nhiêu tiền vậy?”
“Đừng vội, để tôi đếm.” Ông chủ không ngờ mới sáng sớm đã có người kéo tiền đến cửa, lại còn là hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, ông ta vừa đếm chai vừa cảm thán: “Ôi, thời bây giờ thanh niên như mấy cô không còn nhiều đâu, nhiều người ăn uống xong là tiện tay vứt luôn, có những người như các cô thật tốt, có thể tái chế những thứ bỏ đi, lại còn tiết kiệm tiền nữa. . . . . . Ôi chao, tôi đếm tới bao nhiêu rồi?”
“23.” Lê Nguyệt Uẩn nhắc nhở.
“Đúng đúng, 23.” Ông chủ tiếp tục đếm, “Ồ, chắc các cô mới chuyển đến đây? Sống ở đâu. . . . . . ba mươi mấy rồi?”
“32.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Đúng đúng.” Rốt cuộc ông chủ cũng không huyên thuyên nữa, tập trung đếm chai, cuối cùng tính được hai đồng bảy xu.
Nhờ có Vu Tư Linh đứng một bên nũng nịu, ra dáng cute phô mai que mới khiến ông chủ trả hai đồng tám tiền mặt.
Đã rất lâu rồi mới cầm được tiền mặt, trên đường trở về, cô giơ lên mấy đồng tiền lẻ, ánh sáng rạng ngời chảy tràn trên khuôn mặt cô.
Cô hơi nheo mắt lại, nghiêng đầu mỉm cười: “Thành quả lao động thật là thơm.”
Lê Nguyệt Uẩn nhìn thấy dáng vẻ thoả mãn của cô, nhịn không được khẽ véo lên mặt cô: “Vui vẻ đến vậy sao?”
“Chứ sao, đây là những đồng tiền đầu tiên chúng ta cùng nhau kiếm được!” Vu Tư Linh về đến nhà, lấy ra một con heo đất giá hai đồng mua ở cửa hàng, đút hai đồng tám vào đó, vô cùng sung sướng nói: “Nếu trong đây đủ một trăm đồng, chúng ta kết hôn đi.”
“!”
Lê Nguyệt Uẩn phải lấy di động gọi cho vựa ve chai ngay tức khắc để ra giá cao mua chai nhựa!
“Nhưng chắc không thể nào đâu ha ha ha ha.” Vu Tư Linh ôm bụng cười to.
Lê Nguyệt Uẩn: T^T
Hai người thu xếp xong chuẩn bị ra cửa, khi Lê Nguyệt Uẩn vừa đẩy xe đạp ra liền thấy Vu Tư Linh nhìn chiếc xe muốn nói lại thôi.
Bốn mắt nhìn nhau, chị vô cùng tự nhiên đẩy xe về, khóa lại, nói: “Hôm nay chúng ta đều kiếm được tiền, hay là xa xỉ một chút, gọi taxi nha?”
“Dạ!” Vu Tư Linh đang có ý này.
Hai người chậm rãi nắm tay nhau đi trên vỉa hè, gọi một chiếc taxi đến trường học trước. Vu Tư Linh dựa vào người chị ngủ bù, sau khi đến nơi mới bị gọi dậy.
Vu Tư Linh xuống xe, vẫy tay với chị: “Chị mau đi làm đi.”
“Được rồi, tối nay gặp.”
“Khoan đã.” Vu Tư Linh chống hai tay vào thành xe, thò đầu vào trong, nhanh chóng hôn lên môi chị, cười nói: “Tối nay gặp.”
Xe từ từ di chuyển về phía trước, Lê Nguyệt Uẩn vẫn luôn quay đầu nhìn lại phía sau, mãi đến khi không còn thấy bóng người nữa, chị mới thu hồi ánh mắt.
Tài xế ngượng ngùng hỏi “Người đẹp, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Viện thiết kế Vô giới.”
“Người kia. . . . . .” Ánh mắt người tài xế tránh né, hỏi: “Vừa rồi tôi không cố ý nhìn, nhưng hai người các cô là. . . . . .”
“Đúng như anh nghĩ.” Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, “Em ấy là bạn gái của tôi.”
Tài xế: “. . . . . . Xinh đẹp quá, ha, ha ha. . . . . .”
Sau khi đến công ty, Tư Vũ Đồng chạy vào ngay khi Lê Nguyệt Uẩn vừa thay xong bộ áo vest trong phòng nghỉ.
“Sư phụ, sao chị lại xin nghỉ vậy?”
“Tôi xin nghỉ còn cần em cho phép sao?” Lê Nguyệt Uẩn hỏi ngược lại, mở máy tính ra.
“Em tò mò chút thôi mà, điều gì lại khiến một người nghiện công việc đành lòng buông bỏ một buổi sáng tuyệt vời thế này đây?” Tư Vũ Đồng đang nói, đột nhiên mắt nhìn trân trối, sau đó quay đầu nhìn đồng nghiệp ngoài cửa sổ, thấy không ai để ý đến bên này mới lặng lẽ lấy gương ra, giơ lên trước mặt chị, “Sư phụ, chú ý hình tượng một chút.”
Lê Nguyệt Uẩn soi gương, thấy ở cổ áo có một vệt đỏ như ẩn như hiện, chị khẽ cười rồi lấy kem che khuyết điểm trong ngăn tủ ra bôi.
Tư Vũ Đồng đảo mắt, bỗng nhiên hạ giọng: “Em thấy sắc mặt chị hồng nhuận như toả hào quang, xin nghỉ phép hẳn là vì đào hoa nở đúng không?”
Lê Nguyệt Uẩn nhướng mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nói sang chuyện khác: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tư Vũ Đồng lập tức trả lời: “Lê tổng đã từ nước ngoài trở về, sáng nay có tới văn phòng tìm chị.”
Động tác của Lê Nguyệt Uẩn chợt khựng lại, khó hiểu nhìn Tư Vũ Đồng: “Ba tôi đã về? Sao ông ấy lại không gọi điện cho tôi?”
“Sao lại không.” Tư Vũ Đồng nói: “Hôm qua ông ấy gọi điện thoại cho chị nhưng không ai nghe máy, cho nên sáng nay mới đến công ty tìm chị, kết quả là cũng không thấy người.”
Lê Nguyệt Uẩn xoa ấn đường, thầm nhủ lòng đừng nói là ba mình, dù cho tối qua Diêm Vương gia có gọi điện thoại thì cũng không nghe.
Chị mở nhật ký cuộc gọi, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ, chị vẫy tay ra hiệu cho Tư Vũ Đồng trở về, sau đó mới gọi cho Lê Nguyên Dã.
“Ba, sao ba về sớm vậy?”
Lê Nguyên Dã nói: “Dự án hoàn thành rồi nên trở về thôi, có phải gần đây con bận lắm không?”
“Dạ, có một chút.”
“Sao sáng nay lại không đến công ty?” Lê Nguyên Dã hỏi.
Chị nói mà mặt không đổi sắc: “Con bị cảm, tối qua có đến bệnh viện kiểm tra, sáng nay thấy vẫn hơi váng đầu nên xin nghỉ.”
Lê Nguyên Dã hỏi: “Bây giờ vẫn đang ở nhà sao? Để ba mẹ tới.”
“Không cần đâu, con cũng khá hơn rồi, hiện tại đang ở công ty.” Lê Nguyệt Uẩn liên tục từ chối, “Ba tìm con có chuyện gì vậy?”
“Dự án ba giao cho con trước đây tiến hành đến đâu rồi? Của Bất động sản Vu Thị ấy.”
“Phương án đã được thông qua, bản vẽ cũng sắp hoàn thành rồi, con sẽ gặp Vu tổng thảo luận thêm về chi tiết sau.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Được, tốt lắm.” Lê Nguyên Dã nói xong, lại nghĩ đến chuyện gì đó, nhắc nhở: “Đúng rồi, mấy ngày nữa em gái con sẽ về nước, nhớ tranh thủ về nhà, tiện thể đem bản vẽ đến cho ba xem.”
“Dạ.”
Sau khi cúp điện thoại, chị nhìn vào lịch trình, bất chợt thở dài.
Hiếm khi người nhà quây quần bên nhau, mình có nên chúc mừng bằng việc come out không?
Vu Tư Linh đã kết thúc buổi học, cô nán lại trong lớp để thu dọn sách vở, đột nhiên Trương Dao Phi bước nhanh từ phía sau đến chặn đường cô, vênh mặt hất hàm nói: “Lần trước cô dám lừa tôi, nhà cô phá sản khỉ khô.”
“Như vậy mà cũng tin được, cô đúng là ngu ngốc.” Vu Tư Linh mỉm cười, đeo ba lô lên đi vòng qua.
“Này, thế sao bây giờ cứ ăn mặc như cái bang vậy, đang diễn gì à?” Trương Dao Phi đi theo sau không ngừng truy vấn.
Vu Tư Linh phớt lờ cô ta, cúi đầu nhắn tin cho Sở Vũ Huân.
Trương Dao Phi đời nào chịu được việc bị người khác cho ăn bơ, hùng hổ bước lên: “Này, tôi đang nói chuyện với cô đó!”
“Rốt cuộc là cô muốn nói gì?” Vu Tư Linh hỏi.
Trương Dao Phi ngẩn ra: “Ờ ha, tôi định nói gì với cô vậy?”
Vu Tư Linh bước tiếp, đột nhiên cổ áo bị giữ lại, Trương Dao Phi hung ác nói: “Tôi còn chưa nói xong . . . . . Ô mai chúa, cái gì đây?!”
Vu Tư Linh sờ lên cổ: “Gì vậy?”
Trương Dao Phi khoa tay múa chân vài cái, nhưng không biết mình đang biểu diễn màn xiếc thú gì, cuối cùng chỉ đơn giản hạ giọng nói: “Có dâu tây, lại còn là dâu tây siêu bự luôn!”
Vu Tư Linh khẽ sờ vào cổ áo, may mà hôm nay cô mặc áo cao cổ, lạnh nhạt đáp lời: “À, bị mèo cào.”
Trương Dao Phi nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, cô cảm thấy tôi sẽ nói láo sao?” Vu Tư Linh hỏi ngược lại.
Trương Dao Phi chớp chớp mắt, quan điểm vừa đắp nặn thoáng chút sụp đổ: “Ghê gớm, mèo nhà cô biết cào ghê.”
“Đúng vậy.” Vu Tư Linh không dám nói sự thật với cái loa phường này.
Lúc này, cô đã nhìn thấy Sở Vũ Huân đứng đợi ở cổng, vội vẫy tay, sau khi chạy vài bước lại lững thững đi bộ.
“Sao cô không chạy nữa?” Trương Dao Phi hỏi.
Vu Tư Linh: “Ý nghĩa thật sự của cuộc đời nằm ở việc đi bộ.”
Trương Dao Phi: “. . . . . .”
Vu Tư Linh hỏi: “Cô theo tôi làm gì?”
“Không cần cô quan tâm.” Trương Dao Phi khoanh tay, theo sát không rời, thấy Vu Tư Linh đến gặp một cô gái ăn mặc vô cùng giản dị, quan hệ có vẻ như rất thân thiết, không nhịn được nhíu mày, “Gần đây phương thức kết bạn của cô cũng rất kỳ quái, bạn bè cô không phải đều là bạch phú mỹ sao?”
“Không cần cô lo.” Vu Tư Linh trừng mắt liếc nhìn cô ấy, chỉ vào Sở Vũ Huân đang đứng bên cạnh, “Cô Sở của chúng tôi đây mới là nhân tài chân chính, lợi hại hơn nhiều so với người ham hưởng lạc như cô.”
“Hứ.” Trương Dao Phi cười khinh miệt, thấy họ lên xe buýt lại khinh bỉ lên theo.
Cô ta thật muốn nhìn xem, dạo này Vu Tư Linh đang lén lút làm trò gì.
Mười phút sau, cô ta theo hai người xuống xe, tới trường Kỹ thuật Lam Tường, đi vào khu ký túc xá, xách phụ hai túi đồ.
Ế khoan khoan! Sao tui phải phụ dọn đồ vậy!
“Ngoan quá, hôm nay biểu hiện của cô không tồi.” Vu Tư Linh vỗ vai cổ vũ cô ta.
Sở Vũ Huân vỗ lên vai kia của cô ta: “Cô đúng là người chị em thiện lành. ”
Trương Dao Phi: “. . . . . .”
Cô thở phì phò đẩy hai người ra: “Cút ngay!”
Sau khi vào đường hầm, Sở Vũ Huân lấy ra hai chiếc khăn lông sạch, đưa cho mỗi người một cái: “Lau mồ hôi đi.”
Trương Dao Phi lau lau, đột nhiên ném khăn xuống đất, giận dữ nhảy cà tưng trên đó: “Khốn kiếp! Tại sao tôi lại phải đẩy xe giúp! Các cô đúng là đồ con gái khó ưa!”
Hai người mặc kệ phản ứng của cô ta mà bận rộn bày biện đồ nghề dán màn hình, bắt đầu công việc mưu sinh.
“Đúng rồi, Sở Sở, cậu có cách nào làm cho đồ trang điểm của tôi rẻ tiền chút không?” Vu Tư Linh hỏi, “Tôi muốn trang điểm, nhưng lấy ra không phải là bại lộ hết sao.”
“Tôi có cách.” Sở Vũ Huân mò mẫm trong kho tàng của mình, móc ra vài hộp đóng gói, “Cậu đưa đồ trang điểm của cậu cho tôi, tôi đóng hộp chúng lại cho, mỹ phẩm không có logo là cảnh giới cao nhất của hàng rẻ tiền.”
Vu Tư Linh vỗ tay bạch bạch như hải cẩu: “Diệu kế nha!”
Hai người trò chuyện, thỉnh thoảng nhận mấy đơn hàng. Trương Dao Phi ở một bên xem đến trợn mắt há mồm, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ linh hoạt khéo léo của Vu Tư Linh, cô ta có đủ lý do để nghi ngờ Vu Tư Linh đang chuẩn bị cho tương lai phá sản của gia đình.
Nếu đã quyết tâm nằm vùng thì phải kiên trì đến cùng, cô ta nói: “Các người tìm gì đó cho tôi làm với.”
Sở Vũ Huân lập tức rút loa giao cho cô ta, ấn công tắc nhưng không nghe thấy âm thanh, cô lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, “Cô chờ chút, để tôi xem thử.”
Trương Dao Phi cúi đầu nhìn một hồi, đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một đôi chân nam giới. Cô ta ngẩng đầu, vừa nhìn đã nhận ra là hotboy của trường cô từng theo đuổi, từng tỏ tình, còn từng bị từ chối!
“Sao cậu lại ở đây?” Cả hai đồng thanh nói.
Trương Dao Phi nhìn tình cảnh hiện tại, quá quẫn bách, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui vào.
Hotboy đột nhiên mỉm cười: “Cậu còn cùng bạn học ra ngoài bày sạp mưu sinh nữa sao? Tôi còn tưởng đại tiểu thư như cậu chỉ biết nổi giận suốt ngày.”
Trương Dao Phi: “. . . . . .”
“Lần trước tôi nói chuyện hơi quá đáng.” Hotboy nhỏ nhẹ nói: “Lúc về tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cậu cũng không phải người xấu. Cho nên bây giờ muốn hỏi cậu, cậu còn muốn tôi không?”
Ánh mắt Trương Dao Phi sáng quắc lên, vừa định đáp lời, liền nghe thấy Sở Vũ Huân đang ngồi xổm giữa hai người đột nhiên lên tiếng: “Ngon.”
“Cậu còn muốn tôi không?” Hotboy hỏi lại lần nữa, giọng rất dịu dàng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Trương Dao Phi.
Trương Dao Phi kích động không thôi nhưng phải kiềm chế sự bấn loạn của mình. Cô ta vô thức quay lại nhìn Vu Tư Linh, thấy Vu Tư Linh liên tục gật đầu với mình.
Cô hít sâu một hơi, vừa định mở miệng liền nghe thấy chiếc loa đang nằm trên đất đột nhiên cất tiếng ——
“Thuốc diệt gián, keo dính chuột. . . . . .”
Hotboy: “. . . . . .”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Trương Dao Phi: “. . . . . .”
Khốn kiếp, hôm nay bà đây phải bằm nát các người!