- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 30 - Thiên tài kinh doanh
Trương Dao Phi chộp lấy đôi dép lê trên quầy hàng, chạy theo đuổi đánh Vu Tư Linh và Sở Vũ Huân, ba người ồn ào náo loạn. Chờ đến khi Trương Dao Phi dừng lại thở hồng hộc thì hotboy đã không thấy tăm hơi.
Không chừng đã bị sự hung dữ của đại tiểu thư doạ bỏ chạy thục mạng rồi.
Trương Dao Phi tức giận co người trong góc tường, vừa vẽ vòng tròn vừa nguyền rủa hai người kia.
Chiếc loa trước mặt vẫn đang làm việc vô cùng tận tuỵ: “Thuốc diệt gián, keo dính chuột, khắc tinh của bệnh thối chân đây.”
Người qua đường nhìn thấy cô bé đáng thương, vội móc tiền ra mua giúp.
Chỉ chốc lát sau, mấy túi thuốc trước mặt đã bán hết sạch.
Sở Vũ Huân vô cùng sung sướng, chia cho Trương Dao Phi một phần ba lợi nhuận: “Không ngờ cô lại là thiên tài kinh doanh, lần sau nếu muốn kiếm tiền thì nhớ đến tìm tôi nha.”
Trương Dao Phi nắm trong tay số tiền ít đến đáng thương, vừa định ném xuống, đã thấy Vu Tư Linh cúi đầu nhận một món tiền khác trong không khí trang nghiêm và xúc động.
Trương Dao Phi: “?”
Vu Tư Linh nhận tiền xong, chào tạm biệt Sở Vũ Huân chuẩn bị về nhà.
Trương Dao Phi lập tức chạy theo: “Tôi không nhìn lầm chứ, cô vì một chút tiền này mà vui vẻ đến vậy sao?”
“Cô không vui sao? Đây chính là khoản tiền cô tự tay kiếm được.” Vu Tư Linh nói.
Trương Dao Phi nhìn xuống mấy đồng trong tay: “Tôi không vui! Bạn trai sắp vào tay rồi còn sổng mất!”
Vu Tư Linh cười nói: “Bình tĩnh đi, nếu cậu ta thật sự thích cô thì nhất định hai người sẽ ở bên nhau, không cần nóng vội nhất thời. Nhưng cô thích cậu ta ở điểm nào vậy?”
Trương Dao Phi không chút do dự: “Đẹp trai, đưa ra ngoài rất có thể diện.”
“Vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày cậu ta già đi, đến lúc đó hết đẹp thì sao?” Vu Tư Linh hỏi.
“Vậy lại tìm người khác đẹp trai hơn.”
“……” Vu Tư Linh tức giận nhấn đầu cô ta xuống, “Cô đúng là đồ sinh vật đơn bào.”
“Cô dám đánh tôi?!” Trương Dao Phi ôm đầu, không thể tin nhìn Vu Tư Linh, “Có vấn đề gì sao! Ai mà không phải là sinh vật thị giác! Tôi không tin cô tìm đối tượng mà không cần xem mặt!”
“Đương nhiên tôi cũng có xem.” Vu Tư Linh đắc ý hất cằm lên, “Nhưng tôi sẽ không chán ghét chỉ vì chị ấy già đi đâu.”
“Thật sao?” Trương Dao Phi không thèm tin, tốc độ thay đổi đối tượng của phú nhị đại các cô không phải còn nhanh hơn thay quần áo sao?
“Tất nhiên là thật, tôi khác các cô.” Vu Tư Linh ra vẻ cao thâm nói.
Trương Dao Phi tò mò: “Khác chỗ nào?”
“Đối tượng của tôi tốt hơn vạn lần so với các cô, tất nhiên sẽ không mỗi ngày mỗi đổi.” Nói xong, Vu Tư Linh chạy đến ven đường dừng một chiếc taxi, vẫy tay, “Về sớm đi nha, chú ý an toàn, tạm biệt!”
Trương Dao Phi nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, sau đó mới từ từ hoàn hồn. Cô ta vừa nói gì? Đối tượng của tôi?
Vu Tư Linh đang yêu?!
Tốt quá rồi, quả nhiên việc nằm vùng đêm nay thật sự có hiệu quả, thế này không phải đã bị mình bắt được nhược điểm rồi sao!
Vu Tư Linh về đến nhà, tắm rửa xong mới thấy Lê Nguyệt Uẩn trở về, vội chạy lại xách giúp đồ trong tay chị ấy: “Chị mua gì vậy?”
“Trái cây.”
Vu Tư Linh vừa mở ra liền thấy: “Sao chị mua cherry nhiều vậy? Chỗ này mua hết bao nhiêu tiền đây?”
Tưởng tượng đến tiền công một ngày làm việc vất vả của Lê Nguyệt Uẩn chỉ có thể mua hai ba cân cherry thế này, cô chợt cảm thấy thương cảm.
Dựa theo trình độ tiết kiệm của Lê Nguyệt Uẩn, chắc chắn chị sẽ không tự mua cho mình loại trái cây xa xỉ như vậy, nhất định là mua cho Vu Tư Linh cô ăn.
Nghĩ đến đây, cô liền xông đến ôm lấy Lê Nguyệt Uẩn: “Chị thật là tốt, nhưng thứ trái cây này đắt quá, sau này đừng mua nữa nha.”
Lê Nguyệt Uẩn ôm lại cô, chẳng qua là đau lòng cô phải làm việc vất vả cả ngày, đi ngang qua tiệm bán trái cây nên muốn mua chút gì đó khao thưởng cho cô.
“Cái này không phải chị mua.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
Vu Tư Linh tò mò ngẩng đầu nhìn chị.
“Là đệ tử phú nhị đại của chị mua, chiều nay cô ấy mua cả một giỏ to để mọi người cùng ăn, còn thừa lại nhiêu đây nên chị đem về.” Lê Nguyệt Uẩn cảm thấy kỹ thuật lừa gạt bạn gái của mình ngày càng chuyên nghiệp.
Tất nhiên, đây cũng là vì bạn gái chị là người đơn giản, lập tức tin ngay lý do này, sau đó vui sướng đi rửa trái cây.
Vu Tư Linh vừa rửa trái cây vừa lấy cảm hứng, xong xuôi đặt trái cây lên bàn, nếm thử một quả, ngọt thật sự, lại đút cho Lê Nguyệt Uẩn một quả, sau đó ngập ngừng nói: “A Lê, thật ra có một chuyện em vẫn muốn nói với chị.”
Lê Nguyệt Uẩn hoảng loạn: “Chuyện gì vậy? Chị không đồng ý chia tay đâu.”
“Không phải!” Vu Tư Linh cười khan hai tiếng, “Thật ra là bạn nối khố của em, Đào Tử ấy, cậu ấy là phú nhị đại.”
Lê Nguyệt Uẩn bất chợt nhìn về phía cô.
“Nhưng chị yên tâm! Nhà em đã phá sản rồi!” Vu Tư Linh lập tức nói: “Em quen biết với cậu ấy không bao lâu thì nhà em phá sản, nhưng vì hợp tính nên bọn em luôn giữ liên hệ với nhau. Chị có tức giận vì cậu ấy là phú nhị đại không?”
Sao Lê Nguyệt Uẩn có thể tức giận được, chị lắc đầu: “Chả trách chị thấy quần áo của cô ấy đều không tầm thường, bây giờ nghĩ lại, hôm ấy đi ăn lẩu đúng là bạc đãi cô ấy, hay là lần sau mời cô ấy đến nhà hàng Tây nha?”
“Đừng! Cậu ấy chỉ thích ăn đồ ăn bình dân thôi, dù sao thì chị biết như vậy là tốt rồi.” Bàn tính nhỏ trong lòng Vu Tư Linh đang đánh vang lạch cạch.
Chỉ cần nói thật Đào Thư Cần là phú nhị đại, sau này có thể mượn danh nghĩa Đào Thư Cần mua thật nhiều đồ ăn ngon cho A Lê rồi!
Kế hoạch được thông qua!
Sau khi Lê Nguyệt Uẩn tắm rửa xong, khi sấy tóc nhìn thấy Vu Tư Linh cho từng quả cherry vào miệng, hai má phồng lên, vô cùng đáng yêu. Cô đang vùi đầu tính toán sổ sách, miệng thì lẩm nhẩm chi tiêu trong mấy ngày qua.
Lê Nguyệt Uẩn mỉm cười, vui vẻ không duyên cớ, tự nhiên có cảm giác ấm áp trào dâng.
Nếu nửa đời sau có thể sống bên cạnh em ấy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“Linh Linh, cuối tuần này chị phải về nhà một chuyến.” Lê Nguyệt Uẩn buông máy sấy nói.
Vu Tư Linh vô thức đặt bút xuống, quay đầu lại hỏi: “Về nhà?”
“Ừm, về nhà ba mẹ, đúng lúc em gái chị về nghỉ lễ.” Lê Nguyệt Uẩn nói.
“Dạ, không thành vấn đề.” Vu Tư Linh gật đầu, cô cũng đã lâu không về nhà thăm gia đình, “Em cũng về nhà.”
Lê Nguyệt Uẩn véo nhẹ lên đôi má đáng yêu như hamster của Vu Tư Linh, cười nói: “Chị về một mình, em không giận sao?”
“Dạ? Sao em lại phải tức giận?” Vu Tư Linh thật thà hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn vào đôi mắt sáng trong của cô, thầm nghĩ đúng là mình nghĩ ngợi quá nhiều rồi, Linh Linh sao có thể không hiểu chuyện như vậy.
“Không giận thì tốt rồi.” Lần sau, lần sau chị nhất định sẽ đưa em về nhà.
Chị cúi đầu cắn nhẹ vào má Vu Tư Linh, Vu Tư Linh vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, suýt chút nữa là nuốt luôn cả hạt cherry.
“Khụ khụ khụ! Cứu mạng khụ khụ!”
Lê Nguyệt Uẩn vội vã ấn đầu cô xuống rồi vỗ lên lưng cô. Vu Tư Linh ho khan một hồi, rốt cuộc cũng phun được hạt ra, xấu hổ muốn tìm cái lỗ nẻ chui vào.
Cô đứng dậy, chui vào chăn bông.
Lê Nguyệt Uẩn cười cười, nằm xuống bên cạnh cô, vươn tay ôm cô vào lòng.
Lát sau, Vu Tư Linh đột nhiên nói: “À, có phải em nên chuẩn bị ít quà cho chị mang về không?”
Lê Nguyệt Uẩn hỏi: “Em muốn chuẩn bị gì nào?”
“Người nghèo như chúng ta, tất nhiên không thể mua những thứ quý giá, chỉ có thể dùng tấm lòng thôi. Đó phải đồ vật thiết thực, đồng thời cũng phải biểu đạt được khả năng và tâm ý của mình.” Vu Tư Linh phân tích đạo lý rất rõ ràng, đột nhiên chợt cao hứng: “A em biết rồi! Hành lá trồng trên ban công nhà mình lớn rồi, chị hái đem về cho cô chú đi!”
“……” Lê Nguyệt Uẩn nhìn đôi mắt toả sáng lấp lánh của Vu Tư Linh, cười nói: “Tốt, vậy thì mang chúng trở về.”
“Thế còn em gái chị, nên chuẩn bị quà thế nào?” Vu Tư Linh hỏi: “Em gái chị lớn chừng nào rồi?”
“Tầm tuổi em đó.”
“Lớn như vậy sao.” Vu Tư Linh hơi khó nghĩ, “Chị nói xem, sau này gặp em cô ấy có gọi em là chị rể* không? Em nên đồng ý hay không đây?”
“Em nghĩ hay lắm.” Lê Nguyệt Uẩn buồn cười véo mũi Vu Tư Linh, “Nó không phải người hiền lành gì đâu, tốt nhất là em đừng dây vào.”
(*Ở đây, nguyên tác dùng từ 姐夫 nghĩa là anh rể, theo định nghĩa là chồng của chị, ý là bạn Linh thụ lòi mà luôn atsm mình là công nên không thể thay thế bằng từ “chị dâu” được, nhưng lại không biết nên dùng từ gì nên editor tạm dùng từ hơi dị thế này nhé.)
Vu Tư Linh: “Sao lại nói vậy?”
“Em út trong nhà nên ngang ngược nhất trần đời.” Lê Nguyệt Uẩn cảm thán: “Em càng kỳ vọng vào nó bao nhiêu thì nó sẽ càng đối nghịch lại bấy nhiêu, cãi nhau với ba mẹ đã là chuyện như cơm bữa, hi vọng sau này em không bị nó hù chạy mất.”
“Không có đâu, chị phải tin tưởng em, em rất mạnh mẽ.” Vu Tư Linh vô cùng tự tin nói: “Không có ai mà em không trị được.”
Lê Nguyệt Uẩn hơi khựng lại: “Em còn thu phục được không ít người? Thật sao?” Đây rõ ràng là câu hỏi mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại nghe có vẻ nguy hiểm khó lòng giải thích.
Vu Tư Linh liên tục lắc đầu: “Tuy rằng thu phục rất nhiều người, nhưng em chỉ yêu một người.”
“Phải không?” Lê Nguyệt Uẩn câu lấy đuôi tóc của cô, hỏi một cách đầy hứng thú: “Là ai vậy?”
“Chính là cô ấy!” Vu Tư Linh nói: “Chị em của chúng ta ~ tiểu Na Tra!”
“……”
Lê Nguyệt Uẩn im lặng một lúc, đột nhiên kéo chăn phủ lên người cả hai.
“Ha ha ha ha chị làm gì vậy, thanh niên nên tiết chế một chút.” Vu Tư Linh cười không ngừng, nhưng đôi tay lại rất thành thật cởi quần áo của Lê Nguyệt Uẩn.
Không lâu sau, Vu Tư Linh liền bắt đầu quá trình nhào nặn bảo vật.
“Em cảm thấy hôm nay có thể nhào nặn hai lần luôn đó.” Vu Tư Linh rất tự tin nói.
“Thật không? Chị không tin.”
“Ka ka ka ka! Hãy xem em ra tay với chị đây, chiêu thứ nhất Song Long Hí Châu, Thần Long Bái Vĩ, Diệu Thủ Hồi Xuân, đến thẳng chốn đào nguyên! Sẽ làm cho chị kêu éc éc xin tha!”
Lê Nguyệt Uẩn rất phối hợp: “Éc éc éc.”
“Cục cưng à, cưng khóc giả trân à, có lẽ em quá dịu dàng đối với cưng rồi. Hãy xem em ra tay lần nữa đây, Song Long Hí Châu, Thần Long Bái Vĩ, Diệu Thủ Hồi Xuân, đến thẳng chốn đào nguyên!”
“A.”
“Quả nhiên có hiệu quả, chị Vu của cưng không phải là người ăn chay đâu!” Vu Tư Linh vui mừng khôn xiết, thế nên khi bị đè ngược trở lại vẫn còn phát biểu cảm nghĩ: “Em nói cho chị biết, địch mạnh ta mạnh, địch càng mạnh ta càng éc! Chị phạm quy kìa hu hu hu hu!”
Đến khi Vu Tư Linh chính thức nức nở xin tha thì nghe một âm thanh còn lớn hơn nữa bất thình lình vang lên bên ngoài, âm thanh này uyển chuyển động lòng người, phối hợp với tiếng thở dốc của con trai, không thể không khiến người ta suy nghĩ lệch lạc.
Mặt Vu Tư Linh đỏ bừng: “Ở đây cách âm tệ quá! Nhưng chắc họ sẽ không nghe thấy tiếng tụi mình đâu ha?”
Tuy đã biết trước hiệu quả cách âm của những khu nhà thế này rất kém, nhưng không ngờ lại kém đến như vậy!
Đến thời điểm quan trọng, Lê Nguyệt Uẩn dứt khoát ra tay, Vu Tư Linh lại bắt đầu gào khóc thảm thương.
Ngay sau đó, âm thanh từ nhà đối diện đột nhiên im ắng vài giây rồi lại bộc phát càng lớn hơn nữa, tựa như muốn thi đấu với các cô.
Vu Tư Linh: “……”
Ham muốn tranh đua dâng lên trong lòng cô!
Nửa tiếng sau, rốt cuộc bên kia cũng ngừng. Vu Tư Linh rầm rì hỏi: “Chúng ta thắng rồi sao?”
“Ừm.” Lê Nguyệt Uẩn nói: “Cậu trai bên kia kiệt sức rồi.”
“Vậy chúng ta nhào tiếp không?”
“Nhào!”
Hai người vừa định bắt đầu, đột nhiên nghe thấy cửa sổ nhà bên bị giật mạnh ra, ngay sau đó là một giọng nam vang lên: “Hơn nửa đêm rồi, các người không ngủ thì cũng để người khác nghỉ ngơi chứ!”
Nghe vậy, Lê Nguyệt Uẩn đứng dậy mặc quần áo, mở cửa sổ ra, nhàn nhã nói: “Xem phim không được à?”
“……” Gã trai nương theo ánh sáng nhìn thấy gương mặt Lê Nguyệt Uẩn, hai tay che lại bộ ngực trần của mình.
Lê Nguyệt Uẩn xoay người định đi, gã trai kia gọi chị lại: “Từ từ.”
Lê Nguyệt Uẩn quay đầu, không kiên nhẫn hỏi: “Chuyện gì?”
Gã quay lại nhìn quanh nhà mình, ngập ngừng hạ giọng hỏi: “Phim gì vậy? Có link Full HD không che không?”
Lê Nguyệt Uẩn: “Có, ba mươi đồng một cái, năm mươi đồng hai cái.”
“Đắt quá, cắt cổ tôi luôn đi!”
Lê Nguyệt Uẩn: “Có muốn kiếm người yêu không?”
“Khoan!” Gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn!”
Vu Tư Linh nằm trong phòng nghe được đoạn đối thoại, sau đó nhìn thấy Lê Nguyệt Uẩn đi vào, cô mở to hai mắt, dựng thẳng ngón tay cái lên: “Chị đúng là thiên tài kinh doanh!”