- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 31 - Come out để chúc mừng?
Lê Nguyệt Uẩn đứng trước cổng lớn Lê gia, trên tay ôm vài tập tài liệu.
Mẹ Lê đi ra ngoài đón, đầu tiên là vui vẻ ôm lấy chị, sau đó cầm lấy xấp tài liệu của chị, đồng thời cầm luôn túi nilon đen trên tay chị, trách móc: “Con về nhà là tốt rồi, còn mang theo quà cáp làm gì.”
Nói xong, nụ cười trên môi Trương Tình Không lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy trong túi có một mớ hành lá nhỏ xanh mướt, còn mang theo bùn đất, giống như vừa mới nhổ lên.
“Đây là?” Trương Tình Không hoài nghi nhìn con gái của mình, “Đừng nói đây là con cố tình mua nha?”
“Tất nhiên không phải.” Lê Nguyệt Uẩn không nhịn được cong khoé môi, “Là một người bạn của con bảo con mang đến, đây là sản phẩm tự nhiên, rất dinh dưỡng và tốt cho sức khoẻ.”
Trương Tình Không mỉm cười: “Thú vị thật, bạn bè của con còn có người trồng hành lá sao?”
“Đương nhiên.” Lê Nguyệt Uẩn cười cười bước vào, thầm nghĩ: trong đây còn có một nửa công sức của con đó.
“Tới rồi à.” Lê Nguyên Dã bước ra từ phòng làm việc ở tầng hai, đeo một cặp kính đen, giọng nghiêm túc.
“Dạ, ba.” Lê Nguyệt Uẩn gọi một tiếng.
“Lên đi.” Lê Nguyên Dã xoay người vào phòng.
Lê Nguyệt Uẩn cầm tài liệu lên lầu. Lê Nguyên Dã cẩn thận kiểm tra, sau khi nghe chị báo cáo tình hình trong công ty mới trầm ngâm nói: “Ừm, làm tốt lắm.”
Lê Nguyệt Uẩn cười khẽ.
Lê Nguyên Dã ngẩng đầu nhìn chị, muốn nói lại thôi, cuối cùng, giống như lấy hết can đảm để bổ sung một câu: “Không hổ là con gái của ba.”
Lê Nguyệt Uẩn sửng sốt, có chút khó xử.
Ngày thường, nội dung trao đổi giữa hai cha con đều là công việc, bản tính Lê Nguyên Dã hướng nội nên lại càng hiếm khi khen ngợi con gái, ông ấy cũng không có thói quen này.
Chỉ không ngờ, hôm nay người đàn ông ương ngạnh này lại chủ động khen Lê Nguyệt Uẩn, tuy rằng khiến người ta có chút xấu hổ, nhưng thật ra cũng rất vui sướng.
Lê Nguyệt Uẩn cũng ngượng ngùng đáp lại một câu: “Cảm ơn ba.”
Hai người họ đảo tầm mắt, Lê Nguyệt Uẩn xoay người tại chỗ, không nhịn được tò mò hỏi: “Ba, ba sao vậy?”
Lê Nguyên Dã trầm ngâm nói: “Hai hôm trước có gặp mặt Vu tổng, nghe được vài chuyện.”
“Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, con xuống trước đi, ba làm xong sẽ xuống sau.”
“Dạ.”
Lê Nguyên Dã nhìn theo bóng lưng chị, hồi ức lại trở về buổi gặp hai hôm trước.
Như thường lệ, hai người lại mở đại hội khen con, trong suốt chương trình, Vu Thiên Tung còn gọi điện cho con gái, hai người ở trong điện thoại, một câu “Ba yêu con”, lại một câu “Con yêu ba”, khiến Lê Nguyên Dã rớt da gà đầy đất, ông cảm thấy rờn rợn nhưng đồng thời cũng có một sự hâm mộ không hề nhẹ.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Nguyên Dã bật ngay chế độ mỉa mai: “Cũng không biết bao nhiêu tuổi rồi mà ngày nào cũng nói với mấy đứa nhỏ những lời buồn nôn như vậy, không biết ngấy là gì.”
Vu Thiên Tung hớn hở nói: “Sao mà ngấy được, tôi chỉ nói ra những lời trong lòng mình thôi. Tôi yêu con gái tôi, tất nhiên phải cho con bé biết chứ.”
Lê Nguyên Dã: “Hừ.”
“Dưới quá trình đào tạo lâu bền của tôi, cục cưng nhà chúng tôi cũng rất thích biểu đạt cảm xúc, tình cảm giữa bọn tôi tốt lắm nha!” Vu Thiên Tung đắc ý nói: “Sao không thấy ông gọi điện cho con gái vậy?”
“Con gái tôi bận lắm, bận kiếm tiền.” Lê Nguyên Dã hếch cằm lên, “Người trong công ty đều dựa vào con bé.”
“Bận gì đến mức không có cả thời gian gọi điện thoại.” Vu Thiên Tung cười đến không tim không phổi, “Cho nên vẫn phải nói cục cưng nhà tôi thật là tốt, lâu lâu còn gọi điện thoại tình yêu cho tôi.”
Lê Nguyên Dã rất không phục, lập tức gọi điện thoại cho Lê Nguyệt Uẩn, sau khi biết được đối phương bị cảm liền nói sẽ đến thăm, kết quả là bị từ chối.
Ông ấy lại nói sẽ đến công ty xem, lần nữa bị từ chối.
Ông ấy mới vừa về nước đã bị con gái từ chối liên tục mấy lần!
Ông ấy đành phải nghiêm túc nói: “Cuối tuần nhớ về nhà, em gái con cũng sẽ về nước.”
Sau khi cúp điện thoại, Vu Thiên Tung rót cho ông ấy một tách trà, cười nói: “Ông nha, nghiêm khắc như vậy làm gì?”
“Nghiêm khắc sao?”
“Đương nhiên, con cái là để yêu thương, không phải là để hung dữ.” Vu Thiên Tung nói: “Thấy ông lúc nào cũng tâng bốc con gái đến tận mây xanh, nhưng chưa thấy ông khen ngợi trước mặt con bé lần nào vậy? Đôi khi cũng cần khích lệ con mình, dù có giỏi đến đâu thì ở trước mặt người lớn cũng vẫn là trẻ con thôi.”
Lê Nguyên Dã: “Ông sẽ khen con gái trước mặt sao?”
Vu Thiên Tung: “Tất nhiên, cho nên con gái tôi ngày nào cũng vui vẻ.”
Lê Nguyên Dã trầm mặc trong suy tư, sau đó cười cười: “Có cơ hội dẫn con gái ông đến gặp mặt một lần đi.”
“Tại sao phải cho ông gặp con gái tôi? Không gặp không gặp, lỡ như ông muốn trộm con gái cưng của tôi đi thì sao.” Vu Thiên Tung xua tay, như thể đang cất giấu kho báu rất lớn nào đó.
Lê Nguyên Dã: “……”
Lê Nguyên Dã xem tài liệu trong phòng làm việc, Trương Tình Không sắp xếp món ăn trong phòng bếp cùng bảo mẫu, Lê Nguyệt Uẩn về phòng gọi điện thoại cho Vu Tư Linh.
“Linh Linh, chị về đến nhà rồi.”
“Thật sao?” Vu Tư Linh cũng đã về đến Vu gia, vừa từ bàn ăn lăn về phòng, sau đó lại lăn mấy vòng trên giường, “Em cũng về nhà an toàn rồi, chị ăn cơm chưa?”
“Sắp rồi.” Lê Nguyệt Uẩn suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định lát nữa sẽ come out với gia đình, “Linh Linh, chị định chút nữa sẽ come out với mọi người trong nhà.”
“Cái, cái gì?!” Vu Tư Linh hoảng sợ, bò dậy khỏi giường, “Chị chắc không? Muốn sớm như vậy sao? Em sợ chị bị đánh.”
“Không đâu, chị đã lớn thế này rồi.” Lê Nguyệt Uẩn trấn an: “Yên tâm đi, không sao.”
Vu Tư Linh vẫn không yên tâm: “Hay là, bây giờ em đến chỗ chị nha? Nếu bị đánh thì chúng ta cùng chịu.”
“Đừng.” Lê Nguyệt Uẩn tưởng tượng đến việc Vu Tư Linh đến nhà, rất có thể sẽ mất bạn gái ngay tại chỗ, vội không ngừng can ngăn: “Em không tin chị sao?”
“Đương nhiên là em tin chị.” Vu Tư Linh lẩm bẩm, “Nhưng em không tin ba mẹ chị.”
“Em yên tâm đi, dù gì bọn họ cũng là phần tử trí thức.” Lê Nguyệt Uẩn suýt chút nữa lỡ lời, vội sửa lại: “Nói thế nào thì họ cũng là nhân tài ở trường cao đẳng nghề, sẽ không dễ dàng động tay động chân đâu, nếu đánh gãy tay chị thì làm sao chị còn kiếm cơm được.”
Vu Tư Linh suy nghĩ, thấy cũng có lý, phần lớn nhà họ Lê đều dựa vào công việc phụ hồ của Lê Nguyệt Uẩn trẻ trung xinh đẹp để nuôi sống cả nhà, dù có tức giận cũng không thể dễ dàng ra tay.
“Vậy chị nhớ giữ liên lạc nha, nếu xảy ra chuyện gì thì phải gọi cho em ngay.” Vu Tư Linh luôn miệng dặn dò: “Nếu như họ khuyên chị chia tay thì không được nghe lời! Chị nghe không, em không đồng ý!!!”
Lê Nguyệt Uẩn cười khẽ: “Ừm, chị cũng không đồng ý.”
Lúc này Vu Tư Linh mới yên lòng, cô nói: “Chút nữa em cũng come out với gia đình.”
“Em đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Lê Nguyệt Uẩn thuyết phục: “Em còn nhỏ, không nên vội. Nếu em nói lúc này thì quá đột ngột, nhất thời người nhà em sẽ khó chấp nhận, không chừng còn áp dụng những biện pháp quá khích. Em chờ chị xử lý bên này xong rồi chúng ta từ từ bàn bạc lại.”
“Vậy cũng được, mục tiêu hàng đầu bây giờ là đảm bảo an toàn cho chị.” Vu Tư Linh thận trọng nói.
Lê Nguyệt Uẩn bật cười thành tiếng, nói chuyện với Vu Tư Linh thêm một lúc nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vang dội bên ngoài: “Ở nhà không có ai sao ——”
“Hình như em gái chị về rồi, chị nói chuyện với em sau nha.”
“Dạ, bái bai.”
Lê Nguyệt Uẩn cất di động, nghe thấy tiếng bánh xe và tiếng giày cao gót lọc cọc trong sân.
Lát sau, cửa lớn Lê gia tiếp đón một vị chủ nhân khác.
Lê Nguyệt Uẩn đi đến cửa phòng, nhìn cô gái trẻ tuổi bước vào, không khỏi thở dài: “Tóc của em làm sao thế này?”
Lê Thâm Tinh được thừa hưởng bộ gen tốt của gia đình, thân cao chân dài, nhan sắc cũng không thua kém ai, có năm phần tương tự với Lê Nguyệt Uẩn, nhưng khí chất lại vô cùng khác biệt.
Lê Nguyệt Uẩn có được sự điềm đạm của cha và sự dịu dàng của mẹ, còn Lê Thâm Tinh lại không biết học sự kiêu căng ương bướng của ai, trong miệng ngậm kẹo mút, bước đi ngông nghênh, tay chân vung vẩy.
Cô xách theo vali đi một vòng trong phòng khách như đi dạo trên sàn catwalk, nhìn đông ngó tây, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn, động tác hai tay khẽ chậm lại, vuốt bím tóc kiểu dreadlocks của mình từ trước ra sau: “Ngầu không?”
Lê Nguyên Dã từ phòng làm việc đi ra, vừa nhìn thấy chiếc quần rách nát bươm cùng mớ tóc như dây thừng của cô ta, lập tức nheo mắt lại: “Dị hợm, ba cho con ra nước ngoài du học là để con học mấy cái này sao?”
“Con nó vừa về nhà, ông lại bắt đầu dạy dỗ rồi.” Trương Tình Không vội vàng chạy ra khỏi bếp, cười tủm tỉm đi vòng quanh cô ta, “Sao con không bảo tài xế ra đón?”
“Phiền phức.” Lê Thâm Tinh đặt vali xuống, nhào lên sô pha, “Chị, em có mang quà về cho chị đó, là hàng nội địa nổi tiếng, khó mua cực, nhưng cmn xài ngon lắm.”
“Cái gì vậy?”
“Mỹ phẩm dưỡng da.”
“Hư hỏng, ai dạy con nói bậy vậy, hơn nữa, chị con thích mấy thứ đó mới là lạ.” Lê Nguyên Dã còn chưa dứt lời đã thấy Lê Nguyệt Uẩn chạy xuống mở vali.
Lê Nguyên Dã: “……”
Lê Nguyệt Uẩn ngồi xổm một bên, Lê Thâm Tinh giới thiệu từng loại cho chị, sau khi Lê Nguyệt Uẩn nhận lấy, nhỏ giọng hỏi: “Hiệu quả thật sự tốt như vậy sao? Có thể trẻ ra mười mấy tuổi?”
Lê Thâm Tinh: “Nếu dùng không tốt, em tự chặ* đầu nhắm rượu.”
Mí mắt Lê Nguyên Dã giật giật: “Tuổi còn trẻ mà toàn nói hươu nói vượn!”
Lê Thâm Tinh nói mà không quay đầu lại: “Đồ cổ! Không hiểu thế giới của thanh niên thì đừng xen mồm vào!”
Trương Tình Không lập tức tiến đến nói vài câu xoa dịu, sau đó nói: “Thôi được rồi, thu dọn một chút, chuẩn bị ăn cơm.”
Sau khi Lê Thâm Tinh lấy quà cho cha mẹ Lê mới chuẩn bị xách vali lên lầu, nhưng có một cánh tay đưa ra còn nhanh hơn cô.
Cô ta quay đầu nhìn lại: “Chị khoẻ thật đấy, sao hôm nay lại chủ động thế này?”
“Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có vừa mới về lại cãi nhau với ba.” Lê Nguyệt Uẩn thấp giọng dặn dò.
Lê Thâm Tinh bĩu môi.
Lúc ăn cơm, Trương Tình Không hỏi một chút về công việc của Lê Nguyệt Uẩn, sau đó lại hỏi đến tình hình học tập của Lê Thâm Tinh.
Lê Thâm Tinh hờ hững nói: “Cũng tạm, miễn cưỡng cũng lấy được bằng tốt nghiệp.”
Sắc mặt của Lê Nguyên Dã lại thêm một lần đen.
Lê Nguyệt Uẩn đá chân cô ta dưới gầm bàn, Trương Tình Không ngồi đối diện đột nhiên ngẩng đầu lên, lại cúi xuống nhìn vào chân mình, lập tức nhận ra Lê Nguyệt Uẩn vô tình đá nhầm người.
Trương Tình Không cũng định nhắc nhở Lê Thâm Tinh một chút, đá chân cô ta dưới gầm bàn.
Một lát sau, Lê Nguyên Dã quay đầu nhìn bà ấy với vẻ mặt bất lực.
Trương Tình Không: “……” Xin lỗi nha.
Trương Tình Không tiếp tục tìm đề tài: “Vậy bạn trai đâu, chắc vẫn đang tìm phải không?”
Lê Nguyệt Uẩn lắc đầu, đang tự hỏi xem nên mở miệng thế nào, bỗng nhiên thấy Lê Thâm Tinh buông đũa xuống, dựa lưng vào ghế, cong khoé môi, cười nói: “Ba, mẹ, chị nữa, thật ra lần này con về là có chuyện muốn thông báo với mọi người.”
“Chuyện gì?” Trương Tình Không hỏi.
“Con yêu rồi.”
“Đó là chuyện tốt nha!” Trương Tình Không vui vẻ nói.
“Cô ấy là một cô gái tốt.”
Trương Tình Không: “Vậy không phải càng tốt hay sao, à mà khoan, con vừa nói gì?!”
Lê Nguyệt Uẩn và Lê Nguyên Dã cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, không thể nào tin nhìn cô ta.
Lê Nguyệt Uẩn không ngờ thế mà bị đoạt mất tiên cơ, vội nói: “Ba mẹ, thật ra con cũng có việc muốn nói.”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lê Nguyên Dã cởi dép lê dưới chân, hung dữ nói: “Lê Thâm Tinh, cô lại đây cho tôi!”
“Con không.”
“Giỏi, cô không qua thì tôi tới đó.” Lê Nguyên Dã cầm dép lê chạy sang bên này, Lê Thâm Tinh lập tức cười chạy đi, “Chị, chị không giúp em sao! Uổng công em mang quà từ ngàn dặm xa xôi về cho chị, mau kéo lão già thúi này ra đi, a a a a a kiểu tóc mới của tôi! Lão già thúi!”
Lê Nguyệt Uẩn hoảng sợ, nhìn Lê Thâm Tinh tóc tai hỗn loạn, theo bản năng ôm lấy cánh tay, rùng mình, lâm vào trầm tư kiểu cổ điển.
Nếu như mình thật sự come out, tương lai còn có thể dựa vào đôi tay này kiếm cơm sao?