- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 33 - Ván bài của bốn phú nhị đại
Nghe Lê Thâm Tinh nói vậy, quả thật cũng có chút đạo lý.
Lê Nguyên Dã nghĩ kỹ rồi, sợ gì nghèo khó, người còn trẻ, chỉ cần có chí cầu tiến là được.
Bạn trai nghèo rớt xà rông vẫn dễ tiếp nhận hơn nhiều so với bạn gái không rõ lai lịch.
“Ăn cơm trước đi.” Lê Nguyên Dã phất tay.
Lê Thâm Tinh như được đại xá, khi đứng dậy còn không quên chắp tay trước ngực cảm ơn Lê Nguyệt Uẩn: “Chị à, cảm ơn đại ân đại đức của chị, em đây suốt đời không quên, em đi ăn cớm trước nha.”
Lê Nguyệt Uẩn căm giận liếc nhìn cô ta, vô tình chạm phải ánh mắt uy nghiêm của cha mình, lập tức xấu hổ quay đầu lại.
“Nguyệt Uẩn, từ nhỏ đến lớn con chưa từng làm ba thất vọng.” Lê Nguyên Dã lên tiếng.
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: “Làm sao ba biết lần này con làm ba thất vọng? Thứ nhất, con không phạm pháp, thứ hai, không cưỡng ép người khác, chỉ là đối tượng của con khác với ba mẹ mà thôi.”
Lê Nguyên Dã bị chặn họng không nói được lời nào, quay đầu nhìn về phía Trương Tình Không: “Em nói đi.”
Trương Tình Không đứng một bên, nhỏ giọng thầm thì: “Em cảm thấy con mình nói rất đúng.”
Lê Nguyên Dã giận đến hít thở không thông, đi hai bước tại chỗ, sau đó xoay người trở về phòng mình.
Cửa phòng phát ra một tiếng “Ầm” rất vang.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn Trương Tình Không cầu cứu, Trương Tình Không gật đầu, nhỏ giọng nói: “Mẹ đi xem ba con, con cứ ở yên đây, ba con chịu mềm không chịu cứng.”
“Dạ, con biết.”
Lê Nguyệt Uẩn quỳ không được bao lâu thì Lê Thâm Tinh cầm theo đùi gà bước vào, ngồi xếp bằng đối diện với chị, đắc ý nhai thịt: “Chị à, chuyện lần này không thể trách em được, ai bảo chị không nói trước với em tiếng nào.”
Lê Nguyệt Uẩn tức giận nhìn cô ta: “Chuyện lớn như vậy, sao em không nói với chị?”
“Cách ba tuổi đã là cả một khoảng cách thế hệ rồi, haizzz, khoảng cách giữa hai chúng ta quá lớn, có nói chị cũng chẳng nghe.” Lê Thâm Tinh tiếp gặm đùi gà, lơ đễnh nói: “Hơn nữa, với tư tưởng tối cổ của chị, có lẽ em vừa nói xong kế hoạch đã bị chị can ngăn, hoặc là đi nói với ba, thế thì làm sao em tiến hành được nữa?”
Lê Nguyệt Uẩn không thể phản bác, trong quá khứ, mỗi lần Lê Thâm Tinh tiết lộ kế hoạch xấu xa nào đó, chị luôn là người đầu tiên ngăn cản.
Cho nên, đây là quả báo phải không?
“Haizzz.” Chị thở dài một hơi.
“Chị đừng buồn.” Lê Thâm Tinh ăn xong đùi gà, ném vào thùng rác, liếm ngón tay, “Chị có can đảm đứng lên đã làm em hâm mộ lắm rồi ha ha ha ha ha.”
Lê Nguyệt Uẩn quay đầu đi, không để ý đến cô ta nữa.
“Chị, nói thật với em đi.” Lê Thâm Tinh ghé sát vào người chị, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị đã tìm được bạn gái nên mới come out phải không?”
“Chuyện này không cần em lo.” Lê Nguyệt Uẩn liếc nhìn cô ta, “Bạn trai em đâu, sao không đưa về nhà, lại còn bày trò lớn như vậy để giới thiệu nữa.”
“Cho chị ế mốc meo luôn đi! Hừ!” Lê Thâm Tinh quay đầu bước ra khỏi phòng.
.
Lúc ăn tối, Vu Tư Linh ngồi trên bàn ăn, hai tay đặt trên gối, ngoan ngoãn vô cùng tận: “Ba à, ba ăn chút cơm đi, đừng để bị đói.”
“Hừ.” Vu Thiên Tung tức giận quay đầu đi chỗ khác, “Lớn rồi, lông cánh cứng rồi, còn quan tâm lão già này làm gì.”
“Đương nhiên phải quan tâm chứ, ba là người con yêu nhất trên đời mà.” Vu Tư Linh gắp món thịt ông ấy thích ăn nhất vào chén ông ấy, “Mau ăn cơm đi, đừng tuyệt thực nữa.”
Vu Thiên Tung: “Ba! Ăn! Không! Vô.”
Vu Tư Linh đánh mắt ra hiệu cho chú Trương, chú Trương liền lấy con dao phay cắm sau lưng ra, hàn quang chói lọi trước mắt ông ta.
“!” Vu Thiên Tung bĩu môi, cúi đầu bưng chén cơm, oán khí ngút trời.
“Ba, ba đừng như vậy, ba cũng thấy rồi đó, việc đã đến nước này, ba chỉ có thể chấp nhận thôi.” Vu Tư Linh vỗ lưng ông ấy dỗ dành.
Vu Thiên Tung gục xuống bàn, lắc đầu, lẩm bẩm: “Nhưng còn Tiểu Ái làm sao bây giờ? Ba còn chưa gặp nó nữa.”
Vu Tư Linh: “……”
“Ba, nếu ba còn như vậy, không những không nhìn thấy Tiểu Ái, có thể ngay cả Linh Linh của ba cũng sẽ không thấy nữa đâu.” Vu Tư Linh đe dọa.
Vu Thiên Tung sợ đến mức nấc lên, lập tức ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng không nhìn đến cô nữa.
Sau khi ăn xong, hai cha con trở nên cáu kỉnh, không ai để ý đến ai.
Lão Trương quan sát không khí trong nhà, nói: “Linh Linh, đêm nay con đến trường ở đi?”
Vu Tư Linh lo lắng Vu Thiên Tung nghĩ quẩn, không dám đi.
Lão Trương thì thầm: “Yên tâm đi, bọn chú sẽ trông chừng ông ấy, con cứ để ông ấy một mình, đỡ cho nhìn thấy con lại nhớ đến Tiểu Ái đã mất kia.”
“……” Vu Tư Linh ngẫm lại thấy cũng hợp lý, “Ba, vậy con về trường trước đây.”
Sau khi rời khỏi nhà, cô tạm thời không dám liên lạc với Lê Nguyệt Uẩn, không biết tình hình bên kia thế nào, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho chị, đành gọi điện thoại cho Đào Thư Cần: “Đào Tử, cậu đang làm gì vậy?”
“Mình đang định gọi cho cậu đây.” Đào Thư Cần vui vẻ nói: “Ra ngoài chơi không?”
“Đi chứ, gửi mình địa chỉ.”
“Thật hay giả vậy?” Đào Thư Cần khó tin hỏi: “Không phải cậu cãi nhau với Lê Nguyệt Uẩn đó chứ? Trước đây mỗi lần gọi cậu đi chơi, cậu đâu có chịu.”
“Bọn mình không bao giờ cãi nhau đâu, đừng nói nữa, cho mình địa chỉ đi.” Vu Tư Linh cúp điện thoại, xem định vị.
Đi thôi, vẫn chỗ cũ.
Ban đêm ở câu lạc bộ vô cùng náo nhiệt, Vu Tư Linh vừa đậu xe, người gác cửa đã ra chào hỏi: “Không phải Vu tiểu thư đây sao? Lâu rồi không thấy cô.”
Vu Tư Linh gật đầu, đi thẳng vào phòng riêng, vừa đẩy cửa, âm thanh ầm ĩ bên trong liền dội ra.
“Vu Tư Linh, đã lâu không gặp nha.”
“Sao lâu như vậy cũng không thấy cậu, không phải đang bận làm đại sự gì đó chứ?”
“Không chừng là chuẩn bị debut đây.”
“Vậy siêu sao ký tên cho mình trước đi.”
Vu Tư Linh vừa trả lời vừa đi vào góc trong cùng, Đào Thư Cần đang chơi đổ xúc xắc với những người khác, thấy cô đi tới liền ngừng việc trên tay, đưa cho cô một ly rượu: “Sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?”
Vu Tư Linh nhấp một ngụm rượu rồi nói: “Ồn quá, ra ngoài nói chuyện.”
Đào Thư Cần nói vài câu với bạn cùng chơi rồi theo cô ấy ra ngoài, đến khu vực sảnh rượu.
Hai người ngồi trên quầy bar, gọi một chai rượu, Đào Thư Cần vui vẻ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì đây?”
Vu Tư Linh nhấp một ngụm rượu, ghé vào tai cô ấy, nói: “Hôm nay mình vừa come out.”
Đào Thư Cần ngạc nhiên đánh giá Vu Tư Linh một lượt, cười nói: “Một sợi lông cũng không mất, chú Vu đúng là người tốt nhất thế giới.”
“Mình cũng cảm thấy vậy.” Vu Tư Linh mỉm cười, “Nào, làm một ly.”
Hai người cụng ly, Đào Thư Cần lại hỏi: “Chú Vu biết đến sự tồn tại của bạn gái cậu rồi à?”
“Mình vẫn chưa nói.” Vu Tư Linh thở một hơi dài, “Muốn ông ấy cùng lúc tiếp nhận việc mình là người đồng tính, lại còn hẹn hò với một chị gái nghèo như vậy, mình sợ ông ấy sẽ đi tự tử ngay và luôn quá. Bây giờ vẫn còn đang ở nhà đòi tuyệt thực kìa, chú Trương nói mình tạm xa ông ấy một thời gian.”
“Cũng đúng.” Đào Thư Cần vừa nghĩ đến Vu Thiên Tung cưng con như cưng trứng, hứng như hứng hoa, không nhịn được mỉm cười, “Éo le thật, người khác come out chỉ lo lắng cho sự an toàn của bản thân, còn cậu thì phải suy xét đến tính mạng của ông cụ.”
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên nghe tiếng thuỷ tinh rơi vỡ trên đất, cả hai nương theo âm thanh quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cô gái ngồi khuất phía sau, đầu gục xuống, tóc tai rũ rượi, ly rượu trong tay vỡ tan trên mặt đất.
Một lúc sau, cô gái nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, hai dòng nước mắt đen thui chảy theo mascara, cô ta thuận tay vén mái tóc đang loà xoà trước mắt mình lên, chỉ vào bọn họ: “Hay lắm, Vu Tư Linh, cô vậy mà lại là người đồng tính ~”
“Sao cô ta lại ở đây?” Đào Thư Cần hỏi.
Vu Tư Linh nói: “Phải chăng là bị hotboy làm tổn thương rồi?”
“Cô nói bậy bạ gì đó!” Trương Dao Phi lảo đảo bước tới, nắm cổ áo Vu Tư Linh, hung tợn nói: “Cậu ấy, vậy mà cậu ấy lại có bạn gái rồi hụ hụ.”
Đào Thư Cần: “Thảm thương quá.”
“Aizzz.” Vu Tư Linh cúi đầu nhìn con ma men đang khóc lóc bi thiết, vỗ nhẹ lên lưng cô ta, “Thôi thôi, đừng khóc nữa, cậu ta có bạn gái rồi thì thôi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ già, cô sớm có cơ hội đi tìm người càng dễ bảo hơn.”
“Nhưng mà tôi không phục ahuhuhu.” Trương Dao Phi oà lên khóc lớn hơn, kéo áo Vu Tư Linh lau nước mắt cho mình, lau từ trong ra ngoài, sau đó còn dụi đầu vào ngực cô, khóc không ngừng, “Đàn ông thối tha, tất cả đều là lũ khốn kiếp cà hụ cà hụ cà hụ!”
Vu Tư Linh nhìn chiếc áo dính đầy mascara, méo xệch miệng, nói với Đào Thư Cần: “Xong thật rồi, đây là chiếc áo mình mới mua.”
Đào Thư Cần trợn trắng mắt: “Bao nhiêu tiền?”
“Ba mươi tám đồng, là kiểu mới nhất trong cửa hàng đó.” Vu Tư Linh than thở.
“Chậc chậc.”
Trương Dao Phi khóc lóc không ngừng, nhưng hai người kia không khuyên nữa, tiếp tục nói chuyện của mình.
Đúng lúc này, xa xa có một cô gái dáng vẻ thướt tha bước tới, đi thẳng đến quầy bar: “Long Island Iced Tea.”
Đào Thư Cần liếc mắt nhìn rồi hỏi đùa: “Cô gái này nhìn không tệ, có hợp khẩu vị cậu không?”
Vu Tư Linh quay đầu lại, bất giác cảm thấy góc nghiêng của cô ấy nhìn rất quen, nhưng khi nhìn đến bím tóc dây thừng cùng chiếc áo crop top và chiếc quần rách kia liền lắc đầu: “Không, mình vẫn thích như kiểu chị nhà mình hơn, chị gái này hoang dã quá.”
“Nói ai hoang dã vậy?” Cô gái kia nghiêng đầu hờ hững liếc nhìn bọn họ, đột nhiên ánh mắt ngưng trọng, đi đến trước mặt bọn họ, cẩn thận quan sát, “Vu Tư Linh?”
Vu Tư Linh ngẩn ra, dần dần một bóng người xuất hiện, “Lê Thâm Tinh?”
“Ừ, không ngờ đến đây cũng gặp được nhau.”
Vu Tư Linh hỏi: “Không phải cậu xuất ngoại rồi sao?”
Lê Thâm Tinh: “Không trở về được à?”
“Hai người quen nhau?” Đào Thư Cần ngạc nhiên hỏi.
“Ừm, bọn mình là bạn học từ mẫu giáo đến trung học.” Vu Tư Linh nói: “Cậu không có ấn tượng gì sao?”
Tuy Đào Thư Cần không học chung lớp với họ, nhưng quả thật nhớ tới trước kia có một nhân vật luôn tranh vị trí hoa khôi với Vu Tư Linh.
“Thì ra là cậu.” Đào Thư Cần nở nụ cười.
Lê Thâm Tinh nhướng mày: “Cùng nhau uống vài ly chứ?”
Vu Tư Linh chỉ vào Trương Dao Phi vẫn đang khóc rống: “Đi không được.”
Lê Thâm Tinh chăm chú nhìn một lát, thấy tư thế của hai người, ngạc nhiên hỏi: “Không thể nào? Cậu cũng thích con gái?”
Vu Tư Linh: “Cũng?”
“Không có gì.” Lê Thâm Tinh ngồi xuống bên cạnh uống rượu của mình, lát sau lại nhịn không được nói: “Trước đây chúng ta vẫn bất phân thắng bại, chi bằng bây giờ thi đấu một lần nữa đi.”
Vu Tư Linh gật đầu: “Cũng đang có ý này.”
Đào Thư Cần: “……” Này này, hai người có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?!
Hơn mười phút sau, Đào Thư Cần ngồi trước bàn mạt chược, hoài nghi ý nghĩa cuộc đời.
“Đây là thi đấu của các cậu!?”
“Đương nhiên, bọn mình đều là người trưởng thành, tất nhiên phải dùng phương thức của người trưởng thành, động tay động miệng đâu xứng với bọn mình, mau bốc bài đi.”Vu Tư Linh thúc giục xong liền quay lại nắm tóc Trương Dao Phi, “Đừng khóc nữa, tới đánh bài.”
Hai mắt Trương Dao Phi sưng húp, lau nước mắt, đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Cmn đây không phải sân nhà của tôi sao? Hôm nay bà cô đây sẽ cho các người biết thế nào gọi là đen tình đỏ bạc!”
Lê Thâm Tinh xuýt xoa, vừa lật bài vừa nói: “Mấy cưng còn non lắm, mình là Độc Cô Cầu Bại trong giới mạt chược của du học sinh đó.”
“Dẹp đi, mình chính là Bill Gates của giới mạt chược đây.” Vu Tư Linh đắc ý nói.
Ba người thuộc trường phái “Nói như rồng leo, làm như mèo mửa” này thấy Đào Thư Cần âm thầm lặng lẽ mà thắng hơn mười ván liên tục, hết sức buồn bực.
Trương Dao Phi cảm khái nói: “Quả nhiên là người chưa biết yêu mới có bài tốt như vậy.”
Đào Thư Cần ha hả cười: “Thất tình thì phải tự trách mình vô dụng.”
Trương Dao Phi: “Hụ hụ hụ hụ.”
“Đúng rồi, Lê Thâm Tinh, cậu định về nước ở bao lâu?” Vu Tư Linh bốc bài.
“Vốn chỉ định ở lại hai ba ngày, cuối cùng xảy ra chút chuyện, mình định ở lại lâu một chút xem kịch vui.” Lê Thâm Tinh úp hai tay vào quân bài đặt trước ngực, truyền vào đó tín ngưỡng mê tín của mình.
Vu Tư Linh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chị mình đó, trước đây từng kể với cậu rồi phải không?”
“À, hình như có chút ấn tượng, là một phụ nữ mạnh mẽ không cảm xúc?” Vu Tư Linh hồi tưởng lại.
Lê Thâm Tinh gật đầu, “Ừm, đúng là cơn ác mộng tuổi thơ, ba mẹ mình suốt ngày lải nhải bên tai, nói phải học tập chị con kìa, đến nỗi tai mình sắp mọc kén luôn, dứt khoát ra nước ngoài cho tâm thanh tịnh.”
Vu Tư Linh và Đào Thư Cần đồng thời cảm khái: “May mà bọn mình là con một, không thể lĩnh hội.”
“Nhưng bây giờ mình đang hoài nghi con người vô cảm này lại biết yêu!” Lê Thâm Tinh nhìn bài trước mắt, nói: “Cho nên mình muốn xem thần thánh phương nào không muốn sống mà chịu chứa chấp chị ấy, còn dung túng cho sự độc tài của chị ấy nữa, phải tặng cho vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đó một viên ‘Thân thối trừng nhãn hoàn’* mới được.”
Mọi người cùng cười ha ha, Trương Dao Phi suy đoán: “Không chừng rất xấu xí.”
Đào Thư Cần: “Cũng có thể là rất nghèo.”
“Không chừng là vừa xấu mà lại vừa nghèo ha ha ha ha.” Hai mắt Vu Tư Linh chợt sáng lên, “A, mình tới rồi! Mau chung tiền!”
Ba người miễn cưỡng trả tiền, lại tiếp tục đề tài dang dở, Lê Thâm Tinh nói: “Làm mình tò mò chết mất, các cậu nói xem mình có nên tìm thám tử điều tra không?”
“Không được, dựa theo lời của cậu, chị cậu đúng là đại ma đầu, lỡ như việc điều tra bị vỡ lỡ, mình đoán chắc cậu không sống quá ba ngày.” Vu Tư Linh khuyên can.
Lê Thâm Tinh tưởng tượng đến cảnh đó, hồi lâu sau mới nói: “Đúng đúng, đúng là biện pháp như ass.”
Đào Thư Cần hỏi: “Nhưng cậu thật sự xác định chị ấy có đối tượng sao?”
“Không xác định.”
Ba người: “Vậy không phải cậu đang nói chuyện vô nghĩa à!”
“Mình không thể giải thích rõ ràng luật hoa quả với các cậu, tuy chị ấy không nói nhưng mình có thể cảm nhận được, nhất định chị ấy đang thích ai đó, chỉ là không chịu nói ra mà thôi.”
“Nếu cậu thật sự muốn biết như vậy thì mình có một cách.” Vu Tư Linh nói.
“Cách gì?” Lê Thâm Tinh hỏi: “Mình tự đi theo dõi?!”
“Không cần, để ba mẹ cậu ra tay là được.”
“Nhưng chị ấy sẽ không chịu nói đâu.”
Vu Tư Linh vuốt ve một quân bài, cười cổ quái: “Không phải chị cậu không chịu thừa nhận có người yêu sao, vậy thì cứ để ba mẹ cậu sắp xếp người xem mắt, xem chị ấy có thừa nhận hay không, không chừng còn chủ động dẫn về cho cậu gặp nữa ấy chứ.”
Lê Thâm Tinh: “Diệu kế à nha!”
————————
*Thân thối trừng nhãn hoàn là thuốc gia truyền của Tế Công, có thể cải tử hoàn sinh, nó được Tế Công dùng pháp lực để luyện ra, phương thuốc bí truyền này được kể đến đầu tiên trong một sự tích:
Chuyện kể rằng Bạch Linh là con cáo trắng trên Tuyết Sơn, trải qua ngàn năm tu luyện, biến thành hình người. Bạch Linh vì báo ân kiếp trước của Trần Lượng, mỗi đêm đều tới làm bạn khổ học cùng anh ta, nhưng không ngờ người phàm không thể cùng yêu tương thông. Trần Lượng bị bệnh liệt giường, Trần viên ngoại mời người đến làm phép xua đuổi yêu tà. Tế Công mang theo tượng Vi Đà hộ pháp đến Trần gia, trên đường gặp một đạo sĩ cũng được Trần viên ngoại mời tới bắt yêu.
Ban đêm, Bạch Linh hiện thân, đạo sĩ không địch lại, tượng Phật Vi Đà mà Tế Công để lại Trần gia lại hiển linh đuổi Bạch Linh đi, lúc này, Trần viên ngoại mới biết vị hòa thượng ban ngày điên điên khùng khùng chính là một vị Phật sống. Trần viên ngoại đến Linh Ẩn Tự mời Tế Công về bắt yêu, Tế Công và Bạch Linh đại chiến ở hậu viện Trần gia, Hàng Long hiện thân lấy đi nội đan của Bạch Linh, Bạch Linh bỏ chạy.
Tế Công dùng phương thuốc “Thân thối trừng nhãn hoàn” cứu được tính mạng của Trần Lượng, Trần viên ngoại vô cùng cảm kích, tặng rất nhiều bạc trắng.
Ở trên là version nghiêm túc, còn version bẩn bựa của truyện thì đây là loại thuốc được bào chế bằng cách Tế Công kì cọ ghét trên người, nặn thành viên thuốc đen thui thùi lùi, nghe đồn ai uống vào có thể chữa được bách bệnh, cải lão hoàn đồng, trường sinh bất tử…