Lê Thâm Tinh càng nghĩ càng ưng biện pháp này, khi về đến nhà thì đêm đã khuya, chỉ còn lại Lê Nguyên Dã ngồi ở bàn làm việc.
Cô lặng lẽ đi vào: “Ba, chị hai đâu rồi?”
“Ngủ.” Lê Nguyên Dã tức giận nói, không ngờ Lê Nguyệt Uẩn quỳ mệt liền ngã xuống đất ngủ, làm bọn họ sợ mất mật tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì đuổi chị về phòng đi ngủ.
“Ba, thật ra ba không cần phải tức giận như vậy.” Lê Thâm Tinh ghé người vào bàn, cười hì hì, “Chị ấy làm trong ngành thiết kế nên đương nhiên tư duy phải cởi mở, nếu không thì lấy đâu ra nhiều cảm hứng như vậy. Nhưng ai là người khiến chị ấy hứng thú đối với ngành này? Là ba chứ ai. Hơn nữa, chị ấy du học nhiều năm như vậy, lối sống ở nước ngoài cũng ít nhiều ảnh hưởng đến chị ấy, mà ai là người cho chị ấy xuất ngoại? Là ba chứ ai.”
Lê Nguyên Dã: “Tóm lại ba mới là tội nhân đúng không?”
“Phì phì, sao ba có thể dùng từ ‘Tội nhân’ thế này được.” Lê Thâm Tinh phì phì hai tiếng trước khi quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Ba chính là kim chỉ nam, là ngọn đèn soi sáng cuộc đời chị ấy.”
“Hừ, ba không dạy nó thích phụ nữ.”
Lê Thâm Tinh hỏi: “Vậy ba dạy chị ấy thích đàn ông sao?”
Lê Nguyên Dã bối rối: “Cái này còn phải dạy à?”
“Sao lại không cần, yêu thương một người cũng là một loại bản lĩnh nha, ba chỉ dạy chị ấy làm thế nào để tạo ra mô hình hoàn mỹ không khiếm khuyết, làm thế nào để tính toán bản vẽ chính xác nhất, nhưng ba đâu có dạy chị ấy cách yêu một người phải không?”
Lê Nguyên Dã mở to hai mắt, nhất thời không biết nên phản bác thế nào.
“Rốt cuộc thì chị ấy cũng thức tỉnh rồi, ba à, ba nên vui mới đúng!” Lê Thâm Tinh vỗ lên bàn, “Hay là ba muốn chị ấy chung sống cả đời với mấy bản vẽ đó? Hôm nay sủng hạnh cái này, ngày mai sủng hạnh cái kia?”
“……” Lê Nguyên Dã suýt chút nữa bị lừa, “Nhưng vẫn còn rất nhiều thanh niên tốt.”
“Nhưng chị ấy không thích thì ba có thể làm gì bây giờ?” Lê Thâm Tinh lắc ngón trỏ kiểu nố nồ nô, nói rất cao thâm, “Ba không thể vừa muốn cái này lại vừa muốn cái kia, đạo lý này chắc ba cũng hiểu. Nếu ông trời đã cho ba một cô con gái thiên phú xuất chúng thì không thể để ba quá tự mãn được.”
Lê Nguyên Dã đen mặt: “Cho nên ông trời mới cho thêm một đứa con gái luôn khiến người ta lo lắng.”
“Ặc, con đang nói chuyện nghiêm túc, ba đừng ngắt lời.”
“……”
“Ba, nói như vậy, ba muốn đứa con gái năng lực xuất chúng có thể tiếp nhận công ty hay là muốn một đứa chẳng biết làm gì như con, bạn trai lại còn là một kẻ khố rách áo ôm?”
Lê Nguyên Dã trầm tư một lát, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ba phải lựa chọn, không phải hai đứa đều là con gái của ba sao?”
“Hình như cũng đúng.” Lê Thâm Tinh nói: “Vậy thôi, ba vẫn nên nghĩ thoáng chút đi. Việc chị hai muốn làm, ba tưởng có thể ngăn cản được sao?”
Đây chính là chuyện khiến Lê Nguyên Dã rầu rĩ, là vì biết không thể nào thay đổi nên mới cảm thấy tức giận.
Lê Thâm Tinh chớp chớp mắt, cong khoé môi: “Yên tâm đi ba, con có một diệu kế, có thể giúp ba quẳng gánh lo đi và vui sống.”
“Cách gì?” Lê Nguyên Dã nửa tin nửa ngờ nhìn cô ấy.
“Nếu đã không cách nào thay đổi tính hướng của chị hai, chẳng bằng tìm một nơi tốt cho chị ấy. Ba làm thần giữ cửa ải này, tìm cho chị ấy một cô bạn gái, như vậy chị hai vui vẻ, ba cũng yên tâm, phải không? Đẹp cả đôi đường luôn!” Lê Thâm Tinh tự vỗ tay bạch bạch.
Lê Nguyên Dã lộ vẻ dao động, liếc mắt nhìn Lê Thâm Tinh một cái, “Được rồi được rồi, ý kiến dở hơi, nhanh về ngủ đi. Còn tóc tai của con nữa, mau cho nó về trạng thái bình thường đi.”
Lê Thâm Tinh mắt điếc tai ngơ, nhún vai, quay người về phòng.
Đến khi trong phòng không còn ai khác, Lê Nguyên Dã lập tức mở trình duyệt, tìm kiếm ——
Con gái come out thì nên làm sao?
Có nên tin tưởng vào việc xem mắt không?
Địa điểm vàng để hẹn xem mắt ở Tuyên Dương?
Sau khi bận rộn đến hơn ba giờ, Lê Nguyên Dã vô tình nhấp vào “Diễn đàn của cha”, đó là nơi giao lưu của những người làm cha.
Đây là lần đầu tiên ông ấy tìm được một nơi thế này, vui mừng quá đỗi, lập tức xem xét những câu hỏi của các vị phụ huynh khác.
Chẳng bao lâu sau, ông ấy phát hiện hầu hết bọn họ đều là ông bố mới vào nghề, còn người làm cha sắp về hưu như ông ấy là hàng hiếm.
Đúng lúc đang bị sự tuyệt vọng bủa vây thì một bài đăng đã thu hút sự chú ý của ông ấy ——
Con gái đột ngột come out, tôi phải làm sao bây giờ? Cầu giúp đỡ.
Ông ấy lập tức click vào, thấy không ít ông bố newbie đã vào khuyên nhủ chủ thớt, rằng come out là chuyện bình thường ở huyện.
Lê Nguyên Dã: “……” Quả nhiên mình không còn theo kịp bước tiến của thời đại nữa rồi.
Lúc này, chủ thớt trả lời.
Chủ thớt: Cảm ơn lời khuyên của mọi người, tâm trạng của tôi khá hơn nhiều rồi.
Lê Nguyên Dã trả lời: Chủ thớt đừng sợ, tôi cũng gặp hoàn cảnh tương tự, cũng đang lo lắng đây.
Bình luận 119: Thế này thật là khéo, tôi kiến nghị hai vị nên cùng nhau tâm sự.
Bình luận 120: Cho 1 Like
Bình luận 121: Xin hai vị nén bi thương.
Lê Nguyên Dã cảm thấy hợp lý, những lúc thế này cần tìm đến một người cha đồng bệnh tương liên để tâm sự, Trương Tình Không chỉ biết che chở hai cô con gái, sẽ không chịu nghe những lời đắng cay của ông ấy.
Nghĩ như vậy, ông ấy dự định hẹn gặp chủ thớt để nói chuyện, bất ngờ đối phương cũng có ý này, hai người hẹn gặp mặt nhau ở một quán trà.
Lúc này Lê Nguyên Dã mới tắt máy chuẩn bị đi ngủ, hôm sau, vừa ăn bữa sáng xong, ông ấy liền không để ý đến ai mà ra ngoài gặp người bạn trên mạng.
Trong quán trà đang có rất nhiều khách ngồi đàm luận, Lê Nguyên Dã vừa bước vào đã nhìn thấy Vu Thiên Tung.
“Sao ông lại đến đây?” Lê Nguyên Dã hỏi.
“Ông hỏi làm gì, tôi đến uống trà không được sao?” Vu Thiên Tung bất mãn khịt mũi, đi lên tầng hai trước.
Lê Nguyên Dã lắc đầu, cũng lên tầng hai, dừng lại trước bàn 18 như đã hẹn.
Ông ấy nhìn Vu Thiên Tung thoải mái ngồi xuống, chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi.
“?”
Vu Thiên Tung ngẩng đầu, phất phất tay: “Đi đi, hôm nay tôi phải gặp một người bạn, không rảnh chém gió với ông, tìm chỗ khác mà ngồi hóng mát đi.”
Lê Nguyên Dã cau mày, đột nhiên hỏi: “Cá trắng nhỏ lướt sóng?”
“Sao ông lại biết nickname trên mạng của tôi.” Vu Thiên Tung vừa hỏi ra miệng, chợt không biết là nhớ đến chuyện gì, ngạc nhiên nhìn Lê Nguyên Dã, khó tin hỏi: “Rời khỏi thảo nguyên xanh?”
Một lúc sau, hai người đồng thời gật đầu trong đau đớn.
Vu Thiên Tung pha cho ông ấy một ấm trà: “Xem anh lần nào cũng tâng bốc con gái đến không ai sánh kịp, thì ra con gái anh cũng như vậy?”
“Không phải anh cũng giống tôi sao.” Lê Nguyên Dã buồn bã nhấp một ngụm trà, “Chúng ta như nhau cả thôi, nói cho lắm vào rồi cuối cùng chung một kết cục.”
“Haizzz.” Vu Thiên Tung lắc đầu thở dài, “Tôi thật không ngờ Linh Linh ngoan ngoãn của tôi lại lạc lối thế này, bước lên con đường chẳng thể quay đầu.”
“Tôi cũng không ngờ.” Lê Nguyên Dã thở ngắn than dài.
“Anh Lê này, anh nói bọn mình nên làm thế nào bây giờ?” Vu Thiên Tung xin chỉ giáo.
Lê Nguyên Dã cũng gặp khó, ngả lưng vào ghế, nhìn ông ta một lúc, đột nhiên nhanh trí, hai mắt lấp lánh, “Anh kể tôi nghe chút chuyện về con gái anh đi? Không phải nói con bé ngoan ngoãn thông minh, xinh đẹp phóng khoáng, tương lai rạng rỡ sao?”
“Còn hiền lành lương thiện, hiếu thảo đáng yêu siêu cấp vô địch nữa.” Vu Thiên Tung nói: “Nhưng bây giờ là lúc chém gió sao?”
“Không, tôi có ý tưởng thế này.” Lê Nguyên Dã càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhoài người qua bàn, hạ giọng nói: “Nếu đã không cách nào thay đổi tính hướng của con gái, chẳng bằng tìm một nơi tốt cho con bé. Anh làm thần giữ cửa ải này, tìm cho con bé một cô bạn gái, như vậy con anh vui vẻ, anh cũng yên tâm, phải không? Đẹp cả đôi đường luôn!”
Lông mày Vu Thiên Tung giật giật: “Ý của anh là?”
“Anh thấy con gái tôi thế nào?” Lê Nguyên Dã nhướng mày, “Hai chúng ta quen biết đã lâu, cũng xem như đã hiểu biết cặn kẽ, tôi rất tin tưởng anh và con gái của anh, nếu tuỳ tiện giao con gái tôi cho một người nào đó, tôi mới cảm thấy bất an.”
Vu Thiên Tung hơi bị thuyết phục, tuy rằng cảm thấy phiền phức vì Lê Nguyên Dã cứ nhiều lần so sánh con gái với mình, nhưng quả không hề quá lời, dự án mới nhất là do Lê Nguyệt Uẩn tiếp nhận, trong mấy lần tiếp xúc gần đây, Lê Nguyệt Uẩn quả thật là một người thừa kế ưu tú, bất kể là năng lực trong công việc hay là ngoại hình thì đều đạt chuẩn của một cô gái tốt, đi ngàn dặm khó lòng tìm được.
Giao phó cho một người như vậy quả thật tốt hơn nhiều so với con gái tuỳ tiện tìm một đối tượng đưa về ra mắt, huống hồ gì Lê gia và nhà mình thường xuyên hợp tác với nhau, nếu việc này thành công thì đúng là một giai thoại trong giới thương nghiệp nha!
“Nghe thú vị đây, anh nói tiếp đi.”
“Dù sao thì tôi cũng rất có niềm tin ở con gái của mình, chỉ cần con gái anh nhìn thấy con bé, đảm bảo sẽ thích.” Lê Nguyên Dã chém đinh chặt sắt khẳng định.
“À, cũng chưa chắc, lỡ như con gái anh thích con gái tôi, nhưng con tôi lại không thích con anh thì làm thế nào?” Vu Thiên Tung ngồi thẳng lưng, nói.
Lê Nguyên Dã chốt luôn: “Vậy cứ để chúng gặp mặt một lần xem thế nào đã?”
“Tôi thấy được đó!” Vu Thiên Tung cảm thấy đây là kế sách khả thi nhất hiện tại.
Trên đường về nhà, Vu Thiên Tung tiếp tục ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy đáng tin, nếu “Con rể” là Lê Nguyệt Uẩn thì cũng không khó chấp nhận lắm, dù sao thì không phải người đàn ông nào cũng đáng tin cậy, nhưng một cô gái mạnh mẽ như Lê Nguyệt Uẩn thì nhìn kiểu gì cũng thấy đáng tin.
Khi xe dừng trước cửa nhà, Vu Thiên Tung vì luôn cúi đầu suy nghĩ nên không để ý đến động tĩnh ở phía xa, chỉ đến khi Vu Tư Linh gọi to “Tiểu Ái”, ông ta mới hoàn hồn: “Tiểu Ái! Tiểu Ái của mẹ đâu rồi?!”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một chú Corgi bé tẹo chạy đến bên chân ông ta, xoay vài vòng rồi sủa “Gấu gấu”.
Vu Thiên Tung chết lặng.
Vu Tư Linh chạy đến, phía sau còn có chú Trương và dì Vương, mọi người đều đang nhìn chằm chằm động vật nhỏ đứng dưới đất.
Vu Tư Linh bế bé Corgi lên, cười nói: “Tiểu Ái, mau gọi ông ngoại đi con.”
“Gấu gấu.”
Vu Thiên Tung: “……”
Vu Thiên Tung chỉ vào chú chó con trong lòng Vu Tư Linh: “Con cảm thấy ba sẽ thích con chó này sao?! Nó không phải là cháu ngoại của ba! Cháu ngoại trắng trẻo mập mạp của ba đâu!”
Lão Trương đưa tay ra bế Tiểu Ái, đắc ý nói: “Xem đi, chú đã nói ông ấy sẽ không thích mà, vẫn nên để chú nuôi cho, đảm bảo sẽ nuôi đến trắng trẻo mập mạp.”
“Dì cũng có thể, Linh Linh, hay là để dì nuôi đi.” Dì Vương cũng nóng lòng muốn thử.
Vu Thiên Tung nhìn họ giành tới giành lui, hét lớn một tiếng, đuổi cả bọn sang một bên, sau đó túm lấy chú chó bằng một tay, tức giận đi vào nhà: “Các người đúng là tạo phản rồi, đồ của tôi cũng dám cướp!”
Ba người Vu Tư Linh nhìn ông ấy ôm chó như đang ôm túi xách, liếc nhìn nhau, sau đó đập tay ăn mừng, miệng tủm tỉm cười.
“Linh Linh vào đây, ba có việc muốn nói với con.” Vu Thiên Tung đứng trong phòng khách gọi to.
Vu Tư Linh chầm chậm đi vào, thấy ông ấy đang ngồi trên sô pha xoa đầu chó, nhàn nhã nói: “Ngồi đi.”
“Chuyện gì vậy ba?”
“Ba nghĩ kỹ rồi, nếu việc này đã không thể thay đổi thì ba cũng chỉ có thể chấp nhận.” Vu Thiên Tung nói.
“Cảm ơn ba ba!”
“Nhưng!” Vu Thiên Tung đổi giọng, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu con dám tự tiện đưa phụ nữ về nhà thì ba không tha cho con đâu, ba nói thật đó.”
Vu Tư Linh mấp máy môi, sờ sờ cổ, không dám nhìn thẳng ông ấy.
Vu Thiên Tung: “Hôm nay ba gặp một ông bạn già, trùng hợp là con gái ông ấy cũng thích phụ nữ.”
Vu Tư Linh chợt cảm thấy nguy cơ: “Cho nên?”
“Ba cảm thấy con gái ông ấy rất tốt, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, gia cảnh lại tương đương, nếu hai nhà kết thân thì đúng là lương duyên.” Vu Thiên Tung nói tiếp.
Vu Tư Linh cau chặt lông mày, “Còn không phải là liên hôn sao!”
Vu Thiên Tung phất tay: “Khoan hãy nói chuyện liên hay không liên, con cứ đi gặp người ta trước đi.”
“Con không đi!” Vu Tư Linh nói: “Ai biết đối phương là người thế nào, lỡ như ỷ vào gia thế để ăn chơi trác táng, không chừng còn xấu xí, nếu không thì sao lại chịu đi xem mắt, chắc chắn ba bị người ta lừa rồi.”
Vu Thiên Tung: “Nói bậy, người ta đẹp lắm.”
Vu Tư Linh: “Hự, có thể tin thẩm mỹ của cha già sao?”
Hai ngày nay Vu Thiên Tung đã không vui trong lòng, tâm trạng cáu kỉnh, lúc này lại bị chọc giận, không thể kìm nổi mà bốc hoả: “Con muốn gặp hay không cũng đều phải đi!”
Vu Tư Linh biết rõ tính ông ấy dễ giận dễ nguôi nên cũng không lấy cứng đối cứng, cô nói: “Mấy hôm nay con đang bị cảm, sợ lây bệnh cho người ta.”
“Vậy khi nào hết bệnh thì đi, không được chạy làng.” Vu Thiên Tung nói xong liền ôm chó lên lầu, nếu là trước kia thì ông ấy sẽ hỏi thăm bệnh tình của cô, lần này xem ra Vu Thiên Tung đã hạ quyết tâm.
Vu Tư Linh nhìn về phía chú Trương, chú Trương buông thõng hai tay, tỏ vẻ bất lực.
Cô về phòng sắp xếp đồ đạc của mình, chuẩn bị về nhà thuê.
Đã đến lúc tìm cách để A Lê trở nên giàu có, cô nghĩ thầm.
Phía bên kia, trên bàn ăn của nhà họ Lê, Lê Nguyệt Uẩn khó tin hỏi: “Xem mắt?!”
Hai mắt Lê Thâm Tinh sáng rực lên, sau đó lập tức cúi đầu ăn cơm, che giấu nụ cười đã sắp toét đến mang tai.
Lê Nguyên Dã mặt không cảm xúc ăn cơm: “Đúng vậy, ba nói chuyện với người ta rồi, con sắp xếp thời gian đi gặp mặt đi.”
Sắc mặt Lê Nguyệt Uẩn trầm xuống: “Là đối tác của ba sao?”
“Đúng vậy.”
“Trước đây ba đã nói sẽ không ép tụi con liên hôn.”
“Chỉ là trùng hợp thôi, con gái của ông ấy không tệ, con gặp rồi sẽ biết, sau này người ta còn là siêu sao đó.”
Lê Thâm Tinh cắn cắn đũa, nói mát: “Thời bây giờ ai cũng muốn tiến vào giới giải trí. Mấy phú nhị đại đó thật là ăn no rửng mỡ, còn không phải toàn dựa vào gia thế sao.”
“Bớt lắm lời.” Lê Nguyên Dã trừng mắt với cô ta.
Lê Thâm Tinh làm mặt quỷ, sau đó quay đầu nói với Lê Nguyệt Uẩn: “Nhưng cũng không nhất định toàn là phường giá áo túi cơm*, em có một cô bạn học thời mẫu giáo cũng ổn lắm, hay là hôm nào em giới thiệu cho chị làm quen?”
(*Thành ngữ dùng để chê những kẻ tầm thường, chỉ có lớp vỏ bên ngoài chứ không làm nên trò trống gì.)
Trương Tình Không: “Mẹ thấy được đó, mọi người giúp Nguyệt Uẩn xem thế nào.”
Lê Thâm Tinh đang định nói tiếp thì nhận được điện thoại từ bạn trai, cô vội chạy về phòng mình.
Lê Nguyệt Uẩn buông đũa, đứng dậy bước ra ngoài, “Con về công ty.”
“Đừng quên việc xem mắt.”
“Con không đi đâu.”
“Đối phương là thiên kim của Bất động sản Vu Thị, nếu con không đi, ba xem con nói chuyện với Vu tổng thế nào.”
Lê Nguyệt Uẩn đóng sầm cửa, bước ra ngoài.
Trương Tình Không lo lắng hỏi: “Con mình sẽ không sao chứ? Người anh sắp xếp có đáng tin cậy không?”
“Yên tâm đi.” Lê Nguyên Dã tỏ vẻ nhìn xa trông rộng, nói: “Ông già Vu Thiên Tung đó là người tử tế, con gái cũng không phải người chơi bời lêu lỏng, nghe nói cô bé đó chỉ toàn mặc quần áo có mấy chục đồng, người như vậy chắc tính tình sẽ không tệ đâu.”
Trương Tình Không: “Vậy sao.”
Trên đường trở về, Lê Nguyệt Uẩn gọi điện thoại cho Tư Vũ Đồng: “Này, em có cách nào để nhanh chóng làm giàu không?”