- Hoa Trên Mây
- Vợ tôi ngày nào cũng phải giả nghèo
- Chương 39 - Còn không phải chỉ là đi xem mắt sao, con đi!
Vu Tư Linh ngồi nhà đợi một lúc thì nhận được điện thoại của Lê Nguyệt Uẩn, nói cha chị bị bệnh, tạm thời không thể về được, bảo cô đi ngủ trước.
Làm sao Vu Tư Linh có thể ngủ được, lập tức đứng dậy đi đến nhà Đào Thư Cần.
Đào Thư Cần đang vẽ tranh, cô đeo một chiếc tạp dề dính sơn lem luốc, trong tay cầm cọ vẽ, sau khi đón Vu Tư Linh vào phòng lại tiếp tục vẽ: “Đêm hôm thế này sao chạy ra ngoài vậy, lại cãi nhau với bạn gái à?”
“Cái gì mà ‘lại’?” Vu Tư Linh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, “Bọn mình chưa bao giờ cãi nhau nha.”
“Vậy thì các cậu có vấn đề rồi.” Đào Thư Cần cũng không quay đầu lại mà nói: “Hai người ở bên nhau cũng hơn nửa năm rồi phải không, thế mà chưa từng cãi nhau?”
“Hình như không có thật.” Vu Tư Linh đỏ mặt, “Mỗi khi đối mặt với chị ấy là mình không thể tức giận được, có lẽ A Lê cũng vậy.”
“. . . . . .” Đào Thư Cần cười ha hả, đặt cọ vào cái xô bên cạnh rửa sạch, “Khuôn mặt thì đến một lúc nào đó sẽ nhìn chán thôi, cũng như sẽ có một ngày xảy ra chuyện cãi vã. Người yêu nhau mà không cãi nhau thì thật là thế gian hiếm thấy, đặc biệt là sau khi sống chung, càng dễ cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt.”
Vu Tư Linh khó hiểu: “Cậu là cẩu độc thân mà sao rành quá vậy?”
“Đã bảo cậu nên xem TV nhiều một chút.” Đào Thư Cần khịt mũi, “Mấy bộ phim truyền hình như 《Tiếng gọi nơi làng quê》 hay 《Hoàn Trư cách cách》*đều có thể dạy chúng ta không ít đạo lý.”
(*Phim đầu có tên tiếng Anh là Village Temptation, phim thứ hai là nhại Hoàn Châu cách cách.)
“À.” Vu Tư Linh liếc mắt, “Quả nhiên chỉ là team lý thuyết, mình chỉ thấy cậu đang ghen tị với tình yêu mật ngọt của mình thôi.”
“Đúng là có một chút ghen tị.” Đào Thư Cần mỉm cười, “Nhưng nếu các cậu chưa bao giờ cãi nhau thì không thể nào, trừ khi cả hai đều là thánh nhân, bằng không. . . . . .”
Vu Tư Linh: “Thì sao?”
“Thì cả hai đều không dám cãi đối phương.” Đào Thư Cần thuận miệng nói.
“Thế nào gọi là không dám cãi?” Vu Tư Linh cảm thấy không thể tin, “Cậu cảm thấy mình là người sợ cãi nhau?”
“Đương nhiên.” Đào Thư Cần quay đầu nhìn cô ấy, cười thâm thuý, “Bởi vì cậu chột dạ, cậu đã quên rằng mình phải che giấu thân phận sao?”
Vu Tư Linh liền ủ rũ.
“Tiềm thức cậu đang trốn tránh tất cả những khả năng có thể khiến hai người chia tay, nên tất nhiên sẽ không dám tức giận với đối phương, nếu không, cậu chính là tội đồ lớn nhất trong mối quan hệ này.” Đào Thư Cần nói.
Vu Tư Linh cắn môi dưới: “Haizzz, có lẽ vậy, không biết A Lê sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết mình lừa dối chị ấy.”
“Nhưng mình tò mò lắm. . . . . . mà thôi quên đi.” Đào Thư Cần quay đầu tiếp tục vẽ tranh.
“Cậu muốn nói gì?” Vu Tư Linh truy vấn: “Muốn gì cứ việc nói thẳng đi.”
Đào Thư Cần: “Mình sợ nói ra sẽ khiến cậu không vui.”
Vu Tư Linh: “Không đâu, cậu nói đi.”
Đào Thư Cần: “Vậy thì mình nói đó nha. Nguyên nhân khiến cậu cảm thấy cắn rứt thì mình biết, nhưng còn Lê Nguyệt Uẩn, tại sao chị ấy cũng không dám cãi nhau với cậu? Có phải là chị ấy cũng đang lừa gạt cậu chuyện gì không?”
“Nói bậy!” Vu Tư Linh chống nạnh, “Chị ấy không thể tức giận mình là vì mình quá hoàn mỹ, sao có thể lừa dối mình! Chị ấy không lừa mình đâu, trong mắt chị ấy thì mình chỉ là một đứa nghèo rớt mồng tơi, có gì đáng lừa chứ?”
Đào Thư Cần: “Vì nhan sắc của cậu?”
“Vậy lại càng không thể.” Vu Tư Linh kiên định nói: “Chị ấy còn xinh đẹp hơn mình, sao có thể dối gạt mình chỉ vì gương mặt này của mình chứ.”
“Quả nhiên tình yêu luôn khiến người ta tự ti. Bây giờ cậu đã đoạt được cúp vàng trong làng đội vợ rồi đó.” Đào Thư Cần bất lực thở dài, “Đã nói không tức giận mà?”
“Hừ!” Vu Tư Linh xoay người, đưa lưng về phía cô ấy.
Thật lâu sau, Đào Thư Cần đặt cọ xuống, “Giúp mình một chút.”
Vu Tư Linh quay lại, theo thói quen giúp cô ấy dọn dẹp xô và giấy vẽ.
“Không giận nữa sao?” Đào Thư Cần cười hỏi.
“Giận xong rồi.” Vu Tư Linh chọc chọc mũi chân, “Mình có cảm giác cậu không thích chị ấy.”
“Nếu mình thích chị ấy, không phải sẽ bị cậu cầm dao đuổi giết sao?” Đào Thư Cần trêu ghẹo, đi ra cửa, tắt đèn, “Đi thôi, đi ngủ nào.”
“Cậu biết ý mình không phải như vậy mà.” Vu Tư Linh nói: “Cậu là bạn thân nhất của mình, nếu cậu không thích chị ấy, mình sẽ rất đau lòng.”
“Không phải mình không thích chị ấy.” Đào Thư Cần dẫn Vu Tư Linh ra phòng khách, “Mà ngược lại, chị ấy tạo cho mình cảm giác quá hoàn mỹ.”
Vu Tư Linh chớp chớp mắt: “Hoàn mỹ còn không tốt sao?”
“Người hoàn mỹ như vậy lại đi làm phụ hồ, cậu cảm thấy hợp lý không?” Đào Thư Cần nói: “Hơn nữa, khí chất hơn người, tự nhiên phóng khoáng của chị ấy có chút nào giống phụ hồ không?”
“Nhưng mình đã rất nhiều lần nhìn thấy chị ấy làm việc, lần trước còn livestream lúc chị ấy chuyển gạch nữa.” Vu Tư Linh nói: “Aizzz, thế giới lớn như vậy, kỳ nhân nơi nào chẳng có. Có phụ hồ như tiên nữ giáng trần thì cũng có tiểu thư công tử tố chất không bằng phụ hồ, cần gì phải so sánh.”
“Cũng đúng.” Đào Thư Cần mỉm cười, “Đi ngủ sớm một chút. À đúng rồi, hai hôm trước chú Vu có đến nhà mình chơi.”
“Vậy sao? Tình trạng của ba mình thế nào?” Vu Tư Linh hỏi.
“Không tốt lắm, trước đây mỗi lần nhắc đến cậu, chú ấy luôn mặt mày hớn hở, thao thao bất tuyệt.” Đào Thư Cần thở dài, “Nhưng bây giờ vừa hỏi đến cậu, chú ấy liền xua tay, ngậm miệng chẳng nói gì.”
“Haizzz, là tại mình khiến ông đau lòng.” Tâm trạng Vu Tư Linh tuột dốc, “Ngày mai mình sẽ về thăm ông ấy.”
“Ừm.”
Hôm sau, sau khi Vu Tư Linh ăn xong bữa sáng ở Đào gia, Đào Thư Cần liền lái xe đưa cô về nhà.
“Cậu về đi.” Vu Tư Linh phất tay, “Mình đi lần này không biết có thể trở về hay không, cậu đừng chờ đợi, về nhà vẽ tranh của cậu đi.”
“Vậy mình đi thật đây, dạo này bận quá.” Đào Thư Cần nói.
“Đi đi đi đi, đây là nhà mình, còn có thể xảy ra nguy hiểm gì chứ.” Vu Tư Linh gật đầu, hiên ngang lẫm liệt. Sau khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt, cô mới xoay người nhìn ngôi nhà của mình, thở một hơi dài, bước chân nặng nề, đi vào cánh cổng lớn trang nghiêm, “Ba, con về rồi.”
Vu Thiên Tung run rẩy tay chân, lập tức đẩy lão Trương ra, nhỏ giọng nói: “Linh Linh về rồi, mau mau, mau dọn hết đi!”
Lão Trương rất không cam lòng.
“Nhanh lên!” Vu Thiên Tung đánh mạnh vào lưng ông ấy, “Ông có muốn bị trừ lương không?”
Lúc này lão Trương mới bò dậy, tắt màn hình, giấu đi tay cầm chơi game, sau đó đẩy hết đồ ăn vặt xuống gầm giường.
Nhìn lại Vu Thiên Tung, thấy đối phương đã “thoi thóp” nằm trên giường, không ngừng rên rỉ: “Ây da, ây da da, để tôi yên đi, tôi không muốn sống nữa.”
“Ba.” Vu Tư Linh chạy lên lầu, hoảng hốt, vội vàng nhào đến mép giường nắm tay ông ta, “Ba, ba sao vậy?”
Vu Thiên Tung “yếu ớt” nhìn cô: “Thúy Hoa, là em sao Thúy Hoa?”
“Không, là con, con Linh Linh đây.” Vu Tư Linh lo lắng không thôi, “Ba ba sao vậy, bị ảo giác sao?”
Vu Tư Linh nhìn về phía chú Trương, chú Trương giơ hai tay lên, “Chú cũng không hiểu lắm suy nghĩ của ông già này đâu.”
“Linh Linh? Không, cô không phải Linh Linh của tôi.” Vu Thiên Tung ho khan vài tiếng, “Linh Linh không cần ba ba nữa, nó cũng không nghe anh nói, Thúy Hoa à, nếu em còn trên đời thì thật tốt, anh sẽ không đau khổ thế này huhuhu.”
“Ba.” Vu Tư Linh hét lên, “Đừng vờ vịt nữa.”
“Hu hu hu Linh Linh không nghe anh nói, anh sống còn có ý nghĩa gì nữa!” Vu Thiên Tung đấm tay xuống giường, khóc lóc ỉ ôi!
“Ba, trên người ba vẫn còn mùi snack khoai tây chiên đó.”
“!” Vu Thiên Tung mở to mắt, rất có trách nhiệm tiếp tục vai diễn, “Hu hu hu hu hu.”
Vu Tư Linh lôi từ dưới giường ra một đống đồ ăn vặt, xé mở túi, đi đến bên cạnh thùng rác: “Ba, nếu ba còn khóc nữa thì khoai tây chiên của ba sẽ không còn đâu.”
“Hụ hụ hụ.” Vu Thiên Tung trộm nhìn, thấy Vu Tư Linh thật sự không chút lưu tình đổ hết khoai tây vào thùng rác, lập tức ngừng tiếng khóc, “Dừng tay!”
Vu Tư Linh quay đầu nhìn ông ta: “Còn khóc nữa không?”
“Không khóc.” Vu Thiên Tung uất ức nói, liếc mắt nhìn lão Trương đang xem trò vui, liền chỉ vào ông ấy tố cáo, “Đều là lão Trương mua! Dùng khoai tây chiên để mua chuộc ba chơi game với ông ấy!”
“À, thì ra còn chơi game nữa.” Vu Tư Linh híp mắt lại, tìm kiếm trong phòng, nhanh chóng nhìn thấy tay cầm chơi game, cô giữ nó ngay trên thùng rác, “Bây giờ, ngay lập tức xuống giường cho con.”
Vu Thiên Tung vứt chăn sang một bên, nhanh nhẹn lưu loát xuống giường, tiêu sái bước qua đoạt lấy tay cầm chơi game, ôm trong ngực: “Có chuyện gì từ từ nói, động tay động chân làm gì.”
“Vậy thì chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng.” Vu Tư Linh mở di động ra, đặt trước mặt ông ta: “Ba có ý gì?”
Lão Trương tò mò ghé sát vào nhìn: “. . . . . .”
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Trời lạnh gặp nhà dột.
【 Không phải là 0】: ?
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Chia sẻ liên kết: Con cái đến tuổi nổi loạn, cha mẹ không thể không kiên trì nhẫn nại.
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg
【 Cá trắng nhỏ lướt sóng 】: Bé gà vàng oà khóc.jpg
Vu Thiên Tung ngượng ngùng cười cười: “Người ta đang thử biểu tượng cảm xúc mới mà, con nói xem nó có đáng yêu không?”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
Mọi người cùng xuống lầu, ngồi lên sô pha, bày ra dáng vẻ trường kỳ kháng chiến. Dì Vương rót cho mỗi người một tách trà, sau đó cầm điện thoại ngồi trong góc, tiếp tục chat chit với tình mới trên mạng.
“Ba, không phải ba đã tiếp nhận chuyện con thích phụ nữ sao, hà cớ gì còn tức giận như vậy?” Vu Tư Linh hỏi.
“Tại sao con còn không rõ à?” Vu Thiên Tung trưng ra vẻ mặt tan vỡ, “Lão Lê nói con gái ông ấy đã sẵn sàng cho việc xem mắt rồi, cuối cùng con lại chậm chạp không đồng ý, thế này thì ba biết ăn nói sao với bọn họ. Hiện tại, ba còn một dự án lớn nằm trong tay họ, nếu bởi việc này mà thất bại, ba phải giải thích với mọi người thế nào, nhân viên trong công ty cũng phải ăn cơm chứ.”
Vu Tư Linh: “. . . . . .”
“Bên kia chấp nhận đi xem mắt?” Vu Tư Linh không thể tin, hỏi: “Người kia sao phải đi xem mắt, nếu thật sự tốt như lời đồn thì sao lại lưu lạc đến bước đường này?”
“Bởi vì cô ấy cũng thích phụ nữ, nhưng bên cạnh không xuất hiện người thích hợp.” Vu Thiên Tung nói: “Đúng là bởi vì người ta quá ưu tú nên mới độc thân đến giờ. Con cũng đừng ngạo mạn quá, chưa chắc người ta đã nhìn vừa mắt. Chủ yếu vẫn là cha cô ấy nhìn trúng con nên mới đồng ý se mối duyên này.”
Nghe vậy, đột nhiên Vu Tư Linh nảy ra một ý tưởng: “Ý ba nói, không phải cô ấy xem trọng con? Mà chính là cha cô ấy?”
“Đúng rồi, sao vậy?”
“Không có gì.” Vu Tư Linh lập tức cảm thấy cầm chắc thắng lợi, chỉ cần làm chút chuyện khi xem mắt, đảm bảo đối phương không ghét mình không về!
Dù sao thì với đức hạnh của cha già kính yêu này, trốn được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, chẳng bằng hoàn toàn chặt đứt tâm tư mai mối cho cô ngay từ lần đầu tiên.
Vu Tư Linh vỗ bàn: “Không phải chỉ là đi xem mắt thôi sao, con đi!”